Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 594:. Lớp học của ta ta quyết định !

.Bình —— bình đẳng?
.Một đám học viên nghe vậy đều ngây ngẩn cả người, đây có khả năng là lần đầu tiên từ thời Xuân Thu Chiến quốc tới nay có người đề xuất khái niệm mỗi người đều bình đẳng.
.Mặc dù ngay cả Khổng Tử cũng chỉ nói về quan hệ vua vua tôi tôi, cha cha con con mà thôi.
.Phải biết rằng những người ngồi chỗ này đều là một ít quý tộc, bọn họ làm sao có thể chấp nhận được việc mình bình đẳng ngang hàng với đám dân thường, huống chi còn có nô tì.
.Nô tì là cái gì?
.Chính là lũ động vật cao quý hơn heo dê một chút xíu mà thôi.
.Nếu bây giờ là lúc thường, kẻ nào dám nói như vậy chắc chắn sẽ bị người đánh chết.
.Nhưng giờ phút này, bọn họ chỉ có thể trừng lớn hai mắt, ngồi ngây ra tại chỗ mà thôi.
.Bởi vì ba điểm mấu chốt cực kì quan trọng được Hàn Nghệ nhấn mạnh, thứ nhất chính là Hoàng đế, thứ hai chính là cảnh sát thoàng gia, còn thứ ba chính là dân chúng.
.Tại trong mắt Hoàng đế chỉ có con dân, bất cứ kẻ nào đều là con dân của trẫm, nô tì cũng thế, không người nào dám nói nô tì liền là tuyệt đối thuộc loại tư nhân, không cần tán thành Hoàng đế, mà Hoàng đế cũng không có quyền quyết định sự sống chết của mọi nô tì, nếu không chắc mỗi ngày đều có người tạo phản.
.Mà cảnh sát hoàng gia là ơn mưa móc mà Hoàng đế dành cho dân chúng, như vậy, tại trong mắt của những cảnh sát hoàng gia, chỉ cần là con dân của Hoàng đế, như vậy tất cả đều nên bình đẳng như vậy.
.Thật có lý!
.Phấn khích!
.Trưởng Tôn Diên thầm nhủ trong lòng một tiếng.
.Bởi vì y thờ phụng chính là Pháp gia, y cũng suy nghĩ thật lâu về vấn đề này. Y cho rằng nên dạy cho những cảnh sát hoàng gia tinh thần của pháp luật, dưới luật pháp, mọi người dân đều là bình đẳng.
.Nhưng điều này sao có thể?
.Chính y cũng là quý tộc, hắn cũng không dám đề xuất khẩu hiệu như Vương tử phạm pháp cùng tội như thứ dân. Nhưng trải qua cuộc nói chuyện của Hàn Nghệ, y lập tức liền thông.
.Hơn nữa Hàn Nghệ còn vô cùng giảo hoạt, kỳ thật luật pháp bất công, hoàng quyền đế vương cao cao tại thượng, nhưng Hàn Nghệ lại đi ngược ra một con đường riêng cho mình, lợi dụng hoàng quyền, để dẫn ra khái niệm bình đẳng. Hoàng đế là một cấp bậc, còn lại đều là một cấp bậc, cho dù những lời ấy truyền đến tai Hoàng đế, Hoàng đế cũng khẳng định tán thành, vui vẻ Hoàng đế còn có thể hỏi ngươi một câu, ngươi có phải là con dân của trẫm hay không?
.Độc Cô Vô Nguyệt cũng yên lặng gật đầu.
.Trưởng Tôn Xung thì nghe xong dường như hơi có suy nghĩ.
.Nhưng đây là không có khả năng.
.Thôi Hữu Du nói:
.- Phó Đốc sát lời ấy sai rồi.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Xin lắng tai nghe.
.Thôi Hữu Du nói:
.- Ta nhớ được Phó Đốc sát từng nói qua, luật pháp là vũ khí trong tay của cảnh sát hoàng gia, không biết ta có nhớ lầm hay không?
.- Ngươi không có nhớ sai.
.Hàn Nghệ nói:
.- Vấn đề ta vừa mới nói cũng không đem luật pháp xếp hạng đầu tiên.
.Thôi Hữu Du nói:
.- Người trong thiên hạ đều là thần tử của quân vương lời này không sai, những cũng không phải vì thế mà có thể nói rằng tại trong mắt bệ hạ thường dân bình đẳng với quý tộc. Ít nhất, theo luật pháp mà nói thì bệ hạ cho quý tộc sự tôn trọng cực cao. Bởi vì sự cống hiến của quý tộc đối với quốc gia hiển nhiên phải cao hơn sự công hiến của bình dân, theo lý, quý tộc nên được hưởng đãi ngộ cao hơn, từ xưa đến nay đều là như thế.
.- Vấn đề ngươi vừa nói rất hay.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, lại nói:
.- Nhưng vấn đề đó đối với ta mà nói thì lại là hai chuyện khác nhau. Chuyện ngươi nói chúng ta sẽ thảo luận sau. Vấn đề ta đang đề cập chính là tinh thần của cảnh sát hoàng gia, luật pháp là luật pháp, luật pháp là sự tồn tại khách quan. Mặc kệ luật pháp có hoàn mỹ hay là không hoàn mỹ, bình đẳng hay bất đình đẳng, chúng ta hiện tại nhất định phải vâng theo, chính là đơn giản như vậy. Nhưng cảnh sát hoàng gia chúng ta nên đối mặt với dân chúng như thế nào, đây mới chính là nội dung mà chúng ta cần phải thảo luận hôm nay.
.- Tại trong mắt của Cảnh sát hoàng gia, bọn họ hẳn nên phải bình đẳng, bởi vì bọn họ đều là con dân của bệ hạ. Cảnh sát hoàng gia chuyên môn không phải là để thẩm án, chức trách của chúng ta còn là gánh vác giữ gìn trị an, trợ giúp dân chúng. Giống như là, trước mặt ngươi có một thường dân rơi xuống nước, chờ ngươi đi cứu, mà ở cách đó năm mươi bước cũng có một quý tộc rơi xuống nước, chờ ngươi đi cứu.
.- Nếu tinh thần của cảnh sát hoàng gia cũng có cấp bậc chế độ, như vậy nên bỏ qua không quan tâm vị dân thường trước mắt mà nên chạy tới cứu vị quý tộc ở bên kia. Nhưng thế hợp lí sao? Đương nhiên bất hợp lý, vì ngươi cố gắng thế nào cũng sẽ không thể cứu được cả hai người. Nhưng nếu đều là quý tộc, như vậy ngươi nhất định sẽ chọn cứu người ở gần hơn, đây mới là lựa chọn hợp lí nhất. Như thế thì quá mức bất công đối với vị dân thường kia. Bọn họ không thể hưởng thụ được ơn mưa móc của bệ hạ. Thậm chí, bọn họ sẽ nảy sinh ra một cảm xúc rất mâu thuẫn với Dân an cục, cho rằng mình không phải là con dân của bệ hạ. Điều đó sẽ tạo nên ảnh hưởng rất lớn đối với danh dự của bệ hạ, dân chúng sẽ cảm thấy bệ hạ đang nói dối bọn họ. Như thế ngươi sẽ làm nhục danh hiệu cảnh sát hoàng gia này, cũng thẹn với bệ hạ.
.- Vì sao ta muốn nhấn mạnh điểm này? Ta chính là muốn khiến cho các ngươi hiểu một chút, đối tượng mà cảnh sát hoàng gia phục vụ chỉ có một, thì phải là con dân của bệ hạ, không phải quý tộc, không phải thường dân, không phải nô tì, chính là con dân của bệ hạ mà thôi. Ta biết rằng các ngươi đều là quý tộc, các ngươi làm quý tộc các ngươi nghĩ như thế nào, ta không xen vào, luật pháp quy định như thế nào ta cũng không ý kiến. Nhưng, nếu tương lai các ngươi trở thành một vị cảnh sát hoàng gia, thì trên người các ngươi sẽ gánh vác hứa hẹn mà bệ hạ dành cho dân chúng, sẽ gánh vác danh dự của hoàng gia. Vì sao Dân an cục được gọi là dân an cục, mà không phải Quý an cục, không phải là Thứ an cục, không phải nô an cục, chính bởi vì nguyên nhân như thế.
.- Nói rất hay!
.Vừa dứt lời, chợt nghe được bên ngoài một tiếng hô to vang lên,
.Mọi người đưa mắt nhìn sang cửa, chỉ thấy bên ngoài đi vào mấy người. Hai người dẫn đầu đúng là Lý Trị và Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.- Bệ hạ?
.Hàn Nghệ ngẩn người.
.Tất cả mọi người đều si ngốc.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thấp giọng nói:
.- Còn không mau thi lễ.
.Lý Trị xua tay nói:
.- Không cần.
.Y ngăn Hàn Nghệ và những học sinh đang chuẩn bị hành lễ lại.
.- Vi thần tham kiến bệ hạ.
.Hàn Nghệ vẫn là chắp tay thi lễ, tiếp đó hắn lại hỏi:
.- Bệ hạ, Thái úy, hai người sao lại đến đây?
.Lý Trị cười ha hả nói:
.- Trẫm mới vừa cùng Thái úy đi tản bộ ở hoa viên, vừa lúc cũng nói đến Dân an cục này nên liền tới đây xem các khanh đi học như thế nào. Nguyên bản trẫm cũng không muốn quấy rầy khanh dạy học đâu, nhưng nghe được lập luận lần này của khanh, thật sự là không kìm nổi, mới thốt nên lời trầm trồ khen ngợi, trong lòng trẫm cũng có mấy câu muốn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận