Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 703: Dẫn xà xuất động, Ưng kích trường không.

.Trà Ngũ đi rồi, Hàn Nghệ bưng chén rượu trở lại bữa tiệc, Tiền Đại Phương thuận miệng hỏi: - Hàn tiểu ca, xảy ra chuyện gì sao?
.Hàn Nghệ đột nhiên tâm nhiệm vừa động, lập tức cười ha ha nói: - Không có việc gì, chỉ là có vài tên thợ thủ công không đúng giờ trở về làm công thôi.
.Triệu Tứ Giáp tức giận nói: - Tên Trà Ngũ này cũng quá vô dụng, chút việc nhỏ ấy mà cũng tới làm phiền Hàn tiểu ca ngươi.
.Hàn Nghệ cười khổ bảo: - Đều do ta chiều hư bọn họ.
.Tiền Đại Phương đĩnh đạc nói: - Việc này thật đúng là phải trách ngươi, Hàn tiểu ca, không phải ta nói ngươi a, ngươi đối với thuộc hạ thật sự là quá tốt, ta đều sắp không nhìn nổi nữa, đối với mấy tên tôi tớ này ngươi nên nghiêm khắc một chút, bằng không ấy, bọn họ căn bản sẽ không nghe lời ngươi đâu.
.- Lão Tiền nói rất có đạo lý, là nên nghiêm khắc với bọn họ một chút. Hàn Nghệ gật đầu, rồi lại lập tức nâng chén nói:
.- Được rồi được rồi, không nói những chuyện mất hứng này nữa, uống rượu, tiếp tục uống rượu đi.
.…
.Canh ba thời gian, Khúc Giang Trì.
.Dưới ánh nến, một đạo trường ảnh bắn vào đại sảnh, ngay sau đó chỉ thấy Trần Thạc Chân từ cửa hông đi đến, nàng đang mặc một chiếc váy dài màu trắng, tóc cũng chỉ tùy tiện vén lên, gương mặt lạnh lùng diễm lệ rồi lại lộ vài vài phần hồng nhuận quyến rũ, hiển nhiên là vừa mới tắm rửa xong, tuy nhiên cách ăn mặc ở nhà này làm cho nàng tản mát ra nồng đậm mùi vị nữ nhân.
.Ngay cả Hàn Nghệ cũng sáng mắt nhìn xem, nhưng ngoài miệng lại nói: - Thật có lỗi! Quấy rầy rồi.
.Trần Thạc Chân thoáng liếc nhìn Hàn Nghệ, thấy hắn đầy mặt hồng quang, hiển nhiên là uống nhiều rượu, trong ánh mắt tràn ngập tò mò, nhưng lại chỉ liếc qua, nàng ngồi xuống, lạnh băng băng hỏi: - Chuyện gì?
.Hôm nay Hàn Nghệ không rảnh bận tâm này đó, hắn nói ngay vào điểm chính: - Hôm qua ba gã thợ thủ công của Phượng Phi Lâu đột nhiên mất tích.
.- Chuyện này thì liên quan gì tới ta?
.Giọng điệu của Trần Thạc Chân vẫn cứ cực kỳ bình thản.
.Hàn Nghệ cảm thấy hơi hơi khó hiểu, nói: - Ta là ông chủ của cô nha, việc này đương nhiên là có liên quan với cô rồi!
.Trần Thạc Chân tức giận không vui nói: - Ngươi cần phải rõ ràng, ông chủ của ta không phải ngươi, mà chức trách của ta cũng chỉ vẻn vẹn là bảo vệ ngươi thôi, ngươi không có việc gì là được rồi, chẳng nhẽ ngay cả con chó con mèo trong viện của ngươi mất tích cũng muốn ta tìm giúp ngươi sao? Ngươi thật sự là khinh người quá đáng rồi.
.Nữ nhân này đang đến thời mãn kinh đi. Hàn Nghệ khó chịu nói: - Đại giáo chủ, đến tột cùng là ai khinh người quá đáng, ta cho rằng ta đã đủ khách khí với cô rồi, là cô luôn cố tình gây sự, cô dầu gì cũng từng làm người của Hoàng đế, hơi có phong độ chút đi được không.
.Trần Thạc Chân cười lạnh: - Nói chuyện với người đê tiện vô sỉ như người, thì cần gì phong độ.
.- Cô điên rồi hay sao, từ trước tới nay, toàn là cô cố ý nhằm vào ta, cô còn không biết xấu hổ nói ta đê tiện vô sỉ, dù là phật cũng phải tức giận ba phần đấy. Hàn Nghệ trước đó uống nhiều rượu, hơi rượu bốc lên, hắn tức giận nhìn Trần Thạc Chân.
.Trần Thạc Chân hơi nhắm mắt lại, bắn ra hai đạo tinh quang: - Ngươi cũng biết phật cũng biết tức giận ba phần ư, là ai khiến thương nhân Giang Nam bịa đặt khắp nơi, nói cái gì ta là tọa kỵ của Thái Thượng Lão Quân, hạ phàm tác loạn. Là ai nói ta làm hại dân chúng Giang Nam rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, dân chúng lầm than. Là ai nói ta ở Giang Nam đốt giết đánh cướp, không chuyện ác nào không làm, là đệ nhất ác nhân của Giang Nam đây. Nói xong nàng vỗ một chưởng lên trên mặt bàn, phẫn nộ quát: - Đây cũng không phải lần đầu tiên, ngươi ba lần bốn lượt ác ý hãm hại ta, giờ còn có mặt mũi nói ta nhằm vào ngươi sao.
.Nàng càng nói càng kích động, nhịn không được dựng mi.
.Thương đội ở Giang Nam dùng gì để lên giá, không phải dựa vào lý do Trần Thạc Chân phản loạn sao. Nhưng Hàn Nghệ vốn chỉ là nói có vài câu, giúp bọn họ nghĩ ra một lý do chính đáng, nào biết đám thương đội Giang Nam đấy nói ra có mũi có mắt, ngay cả lúc trước Hàn Nghệ lừa dối dân chúng Dương Châu nói Trần Thạc Chân là tọa kỹ của Lão Quân hạ phàm cũng lấy ra nói, thật sự là chỉ thiếu chút nữa nói Trần Thạc Chân đào cả mộ tổ tiên bọn họ đi ra thôi. Bọn họ phải coi chính mình là người bị hại, như vậy thì Trần Thạc Chân chính là nhân vật phản diện, vậy thì khẳng định phải nói nàng thật xấu xa rồi.
.Bởi vì thời này tin tức bế tắc, không có bao nhiêu người biết tình hình cụ thể cả, cho nên nháo loạn như thế, khiến “Tình hình cụ thế” toàn bộ đi xa, hơn nữa còn càng truyền càng xôn xao.
.Mà nguyên nhân khiến Trần Thạc Chân phản loạn, là vì khuyết điểm của quan phủ, nhưng hiện tại thương đội Giang Nam đều đẩy hết cái sai lên người Trần Thạc Chân, triều đình đương nhiên cũng vui vẻ nhìn kết quả này, nên với chuyện này cứ coi như không nghe thấy.
.Trần Thạc Chân trốn ở chỗ này, là vô tội nằm cũng trúng đạn, vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy mọi người phê phán nàng, hơn nữa hoàn toàn là đổi trắng thay đen, nên nàng không tìm Hàn Nghệ tính sổ, đã xem như kìm chế tương đối tốt rồi đấy.
.- Này --- !
.Hàn Nghệ nghe vậy suýt thì tự cắn phải đầu lưỡi mình, chết tiệt, sao lại quên mất chuyện này rồi, ta thật sự là uống say. Hắn chột dạ vụng trộm liếc mắt nhìn ngực nàng, miệng biết gạt người, nhưng ngực thì không, chỉ thấy trước ngực nàng phập phồng lên xuống, giống như sóng biển dập dềnh, không lường được quy mô vậy. Biết nàng là thật sự tức giận, cũng không dám lừa gạt gì, khí thế của hắn lập tức yếu xuống, ngượng ngừng nói: - Ta thừa nhận là do ta đứng giữa an bài, nhưng ta chỉ muốn khiến bọn họ mượn lý do này, hơi tăng chút giá cả, ta cho rằng cô khẳng định cũng sẽ bằng lòng thôi, dù sao đây là giúp đồng hương lời lãi ít tiền, hơn nữa còn là kiếm tiền của thương nhân ngoại quốc, có gì không được đâu. Nhưng ta thực sự không ngờ bọn họ sẽ nói thành như vậy, vì tiền mà mở mắt nói lời bịa đặt, không có điểm cuối đạo đức, ta cũng đã cường liệt khiển trách bọn họ rồi.
.Trần Thạc Chân không để ý tới hắn, lời này nói ra để lừa trẻ con ba tuổi thì được.
.Hàn Nghệ vụng trộm nhìn qua, thở dài: - Mặc kệ cô có tin hay không, bản ý của ta không phải muốn bôi nhọ cô, ta chỉ là muốn giúp thương nhân Đại Đường kiếm thêm ít tiền thôi, ta không ngờ chuyện này sẽ phát triển như thế, hiện giờ việc cũng đã xảy ra rồi, ngoại trừ nói tiếng xin lỗi cô, thì ta cũng không biết nói gì, ta mà bảo cô là Cửu Thiên Huyền Nữ hay gì, thì liệu triều đình sẽ bỏ qua cho ta sao. Tóm lại, lần này là ta có lỗi với cô.
.Nói đến phần sau, giọng điệu của hắn cực kỳ thành khẩn.
.Trần Thạc Chân thấy vẻ mặt thành khẩn của hắn, thì sắc mặt không khỏi hơi dịu đi vài phần, nhưng giọng điệu vẫn rất khó chịu: - Chẳng qua chỉ là ba tên thợ thủ công mà thôi, đáng giá để ngươi chạy tới đây lúc hơn nửa đêm sao.
.Ồ --- ! Hóa ra nàng ta chỉ ăn mềm không ăn cứng nha, vẫn có nữ nhân không thích cứng rắn sao? Thực quái tai. Ách.. Hình như ta nghĩ hơi quá rồi. Hàn Nghệ ổn định lại tâm thần, nói:
.- Đầu tiên, đây là ba tính mạng, tiếp theo, hiển nhiên có người đứng sau thao túng chuyện này. Bất kể là xuất phát từ nguyên do gì, ta đều không thể ngồi xem bỏ qua được.
.- Việc này ta thật sự không biết.
.Trần Thạc Chân nói.
.- Không phải cô có người ở ngoài thành sao? Ba gã thợ thủ công kia chính là mất tích ở ngoài thành đấy.
.- Đấy chẳng qua là nhằm vào thích khách từ bên ngoài thôi, thế lực của ta cũng không có lớn đến mức đủ để giám sát mỗi thủ hạ của ngươi đâu.
.Trần Thạc Chân nói xong lại bổ sung: - Bên phía Nguyên gia không phát hiện bất luận động tĩnh gì cả.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Nếu như là Nguyên gia làm, thì ta cũng không tìm tới cô rồi. Ngụ ý lời này chính là cô cũng không đối phó nổi Nguyên gia đâu.
.Trần Thạc Chân sửng sốt, hỏi: - Chẳng lẽ ngươi còn có địch nhân khác sao?
.Hàn Nghệ nói: - Cô cũng là một kẻ thù ta ẩn giấu, cô sẽ bắt thợ thủ công của ta sao?
.Con ngươi Trần Thạc Chân hơi hơi lộ ra sự giật mình: - Ý của ngươi là do đám ngoại thương gây ra?
.Phản ứng của nữ nhân này nhanh thật a! Hàn Nghệ gật đầu nói: - Tay nghề của thợ thủ công ở Phượng Phi Lâu chúng ta chưa đến mức làm cho người ta mạo hiểm bắt cóc bọn họ, hơn nữa ta đã điều tra, bọn họ đời đời đều là thợ thủ công, không có bất kỳ kẻ thù gì, giá trị duy nhất trên người bọn họ chính là bọn họ là người của ta, là người của ta thì có thể biết chuyện của xưởng nước hoa, ta dám khẳng định đối phương nhất định là nhằm vào bí phương trong tay ta đấy, nhưng Nguyên Mẫu Đơn hiểu rõ về ta, nếu như là Nguyên gia làm, vậy thì bọn họ nhất định sẽ không bắt cóc mấy tên thợ thủ công không biết gì này đâu. Cho nên ta nhận định chuyện này vô cùng có khả năng là do ngoại thương gây ra.
.Trần Thạc Chân hỏi: - Một khi đã như vậy thì vì sao ngươi không báo quan?
.- Nếu như ta báo quan, thì đối phương nhất định sẽ giết người diệt khẩu, tuy rằng hiện tại có khả năng đã xảy ra rồi, nhưng --- có lẽ còn có một chút hy vọng. Hàn Nghệ nói đến phần sau, trong giọng nói lại chứa một tia bất đắc dĩ, hắn không muốn náo loạn ồn ào, trong chuyện này còn có nhân tố ngoại giao nữa, đây chính là chuyện lớn a.
.Trần Thạc Chân hơi sửng sốt, nàng dường như không ngờ Hàn Nghệ sẽ coi trọng sinh mạng của đám thợ thủ công này, bèn hỏi: - Vậy ngươi định làm gì?
.- Dẫn xà xuất động (Dụ rắn ra khỏi hang).
.- Dẫn xà xuất động? Bọn họ hẳn là hiểu được mình đã rút dây động rừng rồi, ta thấy một chiêu này của ngươi rất khó có hiệu quả.
.Hàn Nghệ cười nói: - Cho nên trước đấy, ta diễn trò ở trên yến tiệc, làm cho bọn họ cho rằng ta cũng không có để ý.
.Trần Thạc Chân hơi sững sờ, hoang mang nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ lập tức kể lại chuyện ở yến hội cho Trần Thạc Chân.
.Sau khi Trần Thạc Chân nghe xong, khinh bỉ nói: - Ngươi thật đúng là một con cáo giảo hoạt.
.Hàn Nghệ cười nói: - Cũng thế! Cũng thế!
.…
.…
.Hôm sau!
.Hàn Nghệ sai Tang Mộc an bài một tên thủ hạ nòng cốt lặng lẽ đi đến Điền gia thôn cách phía nam ngoại ô năm mươi dặm.
.Nhưng vào chạng vạng đêm trước, phía Trần Thạc Chân đã truyền đến tin tức, vẫn chưa có bất kỳ kẻ nào theo dõi người hắn phái đi ra cả. Đương nhiên, trong giọng nói của nàng tràn đầy sự trào phúng với chỉ số thông minh của Hàn Nghệ.
.Hóa ra tối hôm qua bọn họ mưu tính hết thảy, để Trần Thạc Chân đi trước an bài do thám trên con đường đến Điền gia thôn, việc này rất khó làm cho người ta phát giác đấy, một khi có người theo dõi, rất nhanh bọn họ có thể nhận thấy được.
.Chẳng lẽ đối phương đã biết đây là một âm mưu? Trong lòng Hàn Nghệ rất là thất vọng, đúng lúc này, một tên hạ nhân đột nhiên đi tới, báo: - Tiểu Nghệ ca, Nguyên bảo chủ phái người đến.
.- ông ta?
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày, nói: - Để y tiến vào.
.Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy một tùy tùng trẻ tuổi đi tới, tùy tùng này Hàn Nghệ từng gặp qua, là người bên cạnh Nguyên Ưng, chỉ thấy y cung kính hành lễ: - Tiểu nhân bái kiến Hoàng Gia Đặc phái sứ.
.Dù sao cũng là tùy tùng nhà người ta, cấp bậc lễ nghĩa vẫn rất là chu đáo đấy.
.Hàn Nghệ hỏi: - Không biết Nguyên bảo chủ phái ngươi tới vì chuyện gì?
.Tùy tùng kia nói: - Bảo chủ nhà chúng ta mời Đặc phái sứ đến ngoại ô phía nam một chuyến.
.Hàn Nghệ trẫm ngâm một lát, nói: - Dẫn đường.
.Tang Mộc đứng ở một bên nói: - Ân công, gọi Tiểu Dã đi cùng ngươi đi.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Không cần, Nguyên bảo chủ tự mình sai người tới mời, ai còn dám làm gì ta nữa. Nếu muốn động thủ với hắn, như vậy cứ đến a, lúc đấy Nguyên gia sẽ thành trò cười rồi.
.Tùy tùng kia cung kính khẽ vươn tay mời: - Mời Đặc phái sứ.
.Hàn Nghệ đi theo tùy tùng này đi đến trước một rừng cây ở ngoại ô phía nam, xa xa đã thấy Nguyên Ưng vểnh mông, trốn phía sau một cây đại thụ, lén lút làm gì đấy. Hắn không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ phía trước có nữ nhân đang tắm ư? Nhưng gần chỗ này cũng không có con sông nào a!
.Lúc này Nguyên Ưng cũng phát hiện Hàn Nghệ đã đến, vội vàng ra hiệu chớ có lên tiếng, sau đó lại vẫy vẫy tay với hắn.
.Hàn Nghệ tràn đầy tò mò đi tới, Nguyên Ưng như là tên trộm chỉ chỉ về phía trước, Hàn Nghệ đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy xa xa có một con thỏ con đang ăn cỏ trong rừng cây, trong lòng hắn hoang mang không thôi.
.Nhìn trong chốc lát, Hàn Nghệ thật sự là không hiểu được, đang muốn mở miệng hỏi, chợt lại thấy một con rắn đen dài chừng một thước chậm rãi leo từ trong rừng cây ra, trong lòng hắn nhịn không được hơi kinh hãi, chỉ thấy con rắn đen kia hộc ra đầu lưỡi đỏ tươi, yên lặng di động đến chỗ con thỏ con kia.
.Mắt thấy con thỏ con kia sắp đi đời nhà ma, thì một con hùng ưng lại từ trên trời giáng xuống, lấy tư thế sét đánh không kịp che tai, dùng móng vuốt sắc bén của nó chuẩn xác đè con rắn đen xuống đất. Nhưng sức sống của con rắn vô cùng ngoan cường, thân rắn lập tức quấn lấy cánh phải của hùng ưng. Hùng ưng hoàn toàn không sợ, dùng cái mỏ sắc bén, mổ mạnh vào thân rắn, không đến một khắc thời gian, con rắn kia đã hấp hối, thân rắn quấn trên cánh hùng ưng cũng buông lỏng xuống.
.Hùng ưng kia lập tức giang đôi cánh, ré lên một tiếng dài, cắp lấy con rắn đen bay lên bầu trời.
.- Tuyệt! Làm được quá đẹp!
.Nguyên Ưng kích động vỗ thân cây, nhìn hùng ưng trên bầu trời, đắc ý bật cười ha ha, lại hưng phấn hỏi Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, ngươi thấy thủ đoạn của người này của ta thế nào?
.Hàn Nghệ cười nói: - Cực kỳ tài giỏi. Ta thay mặt ba gã thợ thủ công kia, đa tạ ân cứu mạng của Nguyên bảo chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận