Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1306.2: Xin lỗi! Không thể được ưu tiên!

.Đây cũng là lý do tại sao Lý Trị đồng ý tiếp thu đề nghị của Hàn Nghệ, và giao việc cho hắn đi làm, bởi vì Hàn Nghệ vẫn luôn lấy y làm chủ, không có mượn việc này tuyên truyền bản thân, thứ duy nhất Hàn Nghệ dùng để tuyên truyền bản thân, cũng thật sự chỉ là Hiền giả lục học của hắn, cái này không thể cấp cho hoàng đế sử dụng, cái này là chuyên nghiệp, hoàng đế cũng không hiểu a.
.Bởi vậy sau khi hai người thương lượng, vẫn quyết định vẫn lấy việc củng cố hoàng quyền của Lý Trị làm chủ, nếu như không thể khiến Lý Trị được lợi, vậy thì dứt khoát không làm.
.Bản thân Lý Trị cũng rất hưởng thụ, bỏ ra lượng tiền ít, miệng nói oang oang đôi câu dễ nghe, hơn nữa còn không cần nhọc lòng, nhưng có thể thu được lượng lớn nhân tâm, hơn nữa còn sẵn có con dê thế tội ở đây, nếu như xuất hiện sai sót, y có thể đẩy hết toàn bộ lên người Hàn Nghệ, bản ý của ta là tốt, là Hàn Nghệ làm việc bất lợi, y nhất định cũng sẽ làm như vậy, trước đây khi trại huấn luyện hoàng gia xảy ra chuyện, y cũng đứng ở góc độ trung lập, để cho Hàn Nghệ đi tranh luận với các đại thần kiện cáo kia, thử hỏi chuyện tốt thế này, Lý Trị làm sao lại cự tuyệt.
.Đương nhiên, Võ Mị Nương và Hàn Nghệ cũng đã đạt được mục đích của mình từ trong đó. Võ Mị Nương đương nhiên đó là có thể dựa vào Học viện Chiêu Nghi nhận được sự ủng hộ của quân đội, điều này đối với nàng ta mà nói là vô cùng quan trọng, dù sao ngôi vị hoàng hậu này của nàng ta cũng là cướp về, nàng ta có thể không lo lắng cái này sẽ bị người khác cướp mất sao. Còn Hàn Nghệ, mục đích của hắn chính là phổ cập giáo dục, tích lũy nhân tài hắn cần, chuẩn bị cho biến pháp của hắn sau này.
.Có thể nói là, đâu đã vào đấy, tất cả đều vui vẻ
.- Phó viện trưởng! Phó viện trưởng!
.Hàn Nghệ vừa mới ra khỏi hoàng cung, đã thấy một tướng quan thân mặc chế phục Cấm quân đi đến.
.Người gọi hắn là "phó viện trưởng" thì chắc chắn là người bên Học viện quân sự Đại Đường.
.Hàn Nghệ ồ lên một tiếng: - Sao ngươi lại đến đây?
.- Phó viện trưởng, không hay rồi, bên học viện quân sự có chuyện rồi.
.- Con mẹ ngươi, nếu còn không mở cửa, lão tử sẽ gọi người đến phá cái cửa lớn này, đến lúc đó các ngươi một tên cũng không chạy thoát nổi.
.- Con mẹ ngươi đều câm hết rồi, lời lão tử nói, các ngươi không nghe thấy hả.
.- Phản rồi, phản rồi, mấy thằng nhãi các ngươi, lão tử không mổ các ngươi ra không được, thật là tức chết ta mà.
.Chỉ thấy trước cửa lớn của Học viện quân sự Đại Đường, một đám mãng phu vén tay áo hướng vào trong cửa mà gào thét ầm ĩ, thậm chí có hai người còn giơ chân đạp vào cửa, mà bên trong cửa thì là một hàng Cấm quân khom lưng, chắp tay, không rên một tiếng, hai chân run rẩy, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống.
.- Các vị tướng quân, vẫn xin bớt giận!
.Chợt nghe thấy một tiếng hô, Cấm quân bên trong cửa vui mừng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hàn Nghệ cưỡi ngựa dẫn theo dăm ba tên Cấm quân chạy đến.
.- Oa ha ha! Tên ranh Hàn Nghệ, ngươi đến đúng lúc lắm, hôm nay nếu ngươi không giải thích rõ ràng, lão tử không xong với ngươi!
.Một mãng phu chỉ vào Hàn Nghệ kêu toáng lên.
.Người này chính là Khế Bật Hà Lực, bên cạnh ông ta còn có đám tướng quân vừa mới khải hoàn trở về như A Sử Na Di Xạ, Cao Khản, ngoài ra, còn có Trình Xử Lượng, Lý Tư văn. Hóa ra hôm qua sau khi bọn họ về đến nhà, phát hiện con trai vẫn chưa về nhà lần nào, người nhà cũng không biết là tình huống gì, "vừa hay" Trình Xử Lượng, Lý Tư Văn dến nhà thăm hỏi, nói hôm nay muốn đến thăm xem con cái chúng nó huấn luyện như thế nào. Trình Xử Lượng hoàn toàn không yên tâm về Hàn Nghệ, nhưng y lại chẳng làm gì được Hàn Nghệ, vì thế giật dây Khế Bật Hà Lực bọn họ đến, người nhiều lực lượng lớn a.
.Cho nên hôm nay bọn họ liền hẹn nhau đến đây, không ngờ rằng cửa còn không để cho vào, thế này thật là quá không nể mặt rồi đấy!
.Không đến một lát, Hàn Nghệ đã đi đến trước mặt bọn họ, vừa mới xuóng ngựa, Khế Bật Hà Lực bọn họ liền vây đến, vỗ ngực gồng người lên phun loạn một trận về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ thì mắt lạnh đối đãi.
.Khế Bật Hà Lực nói: - Ngươi nói đi!
.Hàn Nghệ nói: - Khế Bật tướng quân, ta không nghĩ là ta cần phải giải thích vì chuyện này, là ta bảo bọn họ làm như vậy, nếu như bọn họ để cho các người vào, thì hôm nay bọn họ phải về nhà làm ruộng rồi.
.A Sử Na Di Xạ hừ một tiếng: - Mới có mấy ngày không gặp, tiểu tử ngươi lại càn quấy không ít rồi.
.Chính là càn quấy như vậy đấy, ngươi làm gì được ta! Hàn Nghệ lấy từ trong ngực ra một bản khế ước, nói: - Các vị tướng quân, có nhận ra đây là cái gì không?
.Trình Xử Lượng định mắt lại nhìn, khẩn trương mắt đối mắt với Lý Tư Văn.
.Khế Bật Hà Lực nhìn thấy bản khế ước này, trong lòng có hơi chột dạ.
.Hàn Nghệ nói: - Lúc đầu chúng ta đã làm ước pháp tam chương, hiện giờ Học viện quân sự Đại Đường đang tiến hành hình thức huấn luyện khép kín, không có mệnh lệnh của ta, ai không ai được phép ra vào, nếu như các người muốn phá vỡ quy tắc, vậy chúng ta cứ theo khế ước mà làm, các người nhận con trai của các người về.
.Khế Bật Hà Lực liếc mắt lườm xéo Hàn Nghệ, tiểu tử ngươi quá không nể mặt rồi đấy.
.Hàn Nghệ nghĩ bụng, tiểu tử già nhà ngươi cứ gọi ta là ranh con, ta việc gì phải nể mặt ngươi a!
.Trình Xử Lượng mắt thấy tình huống không ổn nha, đừng lợn lành chữa thành lợn què, vội đứng ra hoà giải: - Ây ây ây, Hàn Nghệ, Khế Bật tướng quân họ vừa mới xuất chinh trở về, muốn thăm con trai của mình một chút, việc này có chỗ nào sai đâu.
.Lý Tư Văn cũng phụ họa theo: - Ngươi chưa có làm phụ thân, không biết đến nỗi khổ này.
.Đệt! Có con trai là ghê gớm lắm à! Ta cũng sắp sửa làm cha rồi, còn để cho các ngươi kiêu căng mấy ngày. Hàn Nghệ liếc hai người bọn họ một cái, trong lòng sao lại không biết, đây đều là bọn họ làm cả, nói: - Cái này đương nhiên là ta biết, nhưng các người phái người đến tìm ta, nói với ta một tiếng là được rồi, ta không thể không cho các người vào trong a. Các vị đều là tướng quân, chắc hẳn cũng hiểu, đánh trận không phải là chuyện đùa vui, không cẩn thận là ngay cả tính mạng cũng mất luôn, bởi vậy mới có câu quân lệnh như núi, học viện quân sự đương nhiên cũng phải như thế, đây đều là vì tốt cho các học viên, các vị tướng quân nghĩ sao?
.Một câu nói này đã chặn họng bọn Khế Bật Hà Lực á khẩu không nói được gì, là bản thân bọn họ muốn ra vẻ tinh tướng, tưởng rằng bọn họ có thể được ưu tiên, kết quả không ngờ lại ăn một quả đóng cửa không tiếp khách to đùng.
.Được! Ta cũng muốn xem tiểu tử ngươi đang giở trò quỷ gì, nếu là đang cố làm ra vẻ huyền bí, lão tử không xong với ngươi! Khế Bật Hà Lực nói: - Ta đâu biết chuyện này, dù sao bây giờ ngươi cũng đến rồi, có thể mở cửa rồi chứ.
.Hàn Nghệ nói với binh sĩ ở bên trong:
.- Mở cửa!
.- Vâng!
.Nghe thấy mấy tiếng cạch cạch trầm đục, cửa lớn chậm rãi mở ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận