Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 285.1: Bí quyết của câu đố mẹo.

.- Thế nào? Có ngon không?
.Dương Phi Tuyết lòng đầy mong chờ nhìn Hàn Nghệ
.Có chút hương vị của salad hoa quả, nhưng đây đều là thứ thiên nhiên, mùi vị rất khác biệt, đặc biệt còn được ướp lạnh, càng thoải mái hơn. Hàn Nghệ gật đầu cười nói: - Vô cùng ngọt ngào ngon miệng, các cô cũng ăn đi.
.Dương Phi Tuyết nói: - Các ngươi cứ ăn đi, lần trước ta đến nhà Mẫu Đơn tỷ, đã ăn rất nhiều rồi.
.- Vậy sao?
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Vì sao không gọi ta?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Vì sao phải gọi ngươi?
.Hàn Nghệ chính trực nghiêm nghị nói: - Đương nhiên là đi khảo sát nha. Chẳng phải cô muốn đến chỗ ta bày quầy, không, mở tiệm trái cây ư, ta đương nhiên phải đi coi hoa quả nhà cô thế nào, lỡ như có một số hư thối thì chẳng phải là đã phá hoại thanh danh của ngõ bắc ta sao.
.Ta phá hỏng thanh danh ngõ bắc của ngươi? Nguyên Mẫu Đơn nói: - Vậy ta không mở là được.
.Trái cây của Nguyên gia bọn họ là đệ nhất Đại Đường, nào sợ không bán được. Chợ đông, chợ tây đều có tiệm trái cây của nhà họ, tiệm trái cây của Nguyên gia mở ở ngõ bắc của ngươi, chính là vinh hạnh của ngươi.
.- Vậy thì cũng không cần, ta chỉ tùy tiện nói mà thôi, ta tràn đầy lòng tin vào trái cây của Nguyên gia các cô, cô tuyệt đối đừng hành động cảm tính, bằng không, chúng ta ký hợp đồng trước.
.Hàn Nghệ bị bóp xẹp, muốn bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu xấu hổ, không còn cách nào, lũng đoạn tài nguyên là trâu bò thế đó. Nếu Nguyên gia đến đây mở cửa hàng thì sẽ nâng cao cấp bậc của ngõ bắc, ngoài ra, những nhà con trái cây nhỏ thật sự có một số không đứng đắn.
.Nguyên Mẫu Đơn mấp máy môi, nói:
.- Thay vì nói những chuyện vô dụng này, cho bằng nói cửa hàng hoa quả của ta khi nào thì ngươi làm xong?
.Hàn Nghệ nói: - Chuyện này e rằng phải đợi ta từ Vạn Niên Cung về rồi hẵng nói.
.Dương Phi Tuyết vừa nghe đến Vạn Niên Cung, lập tức hưng phấn nói: - Hàn Nghệ, thật sự chúc mừng ngươi, có thể biểu diễn kịch nói cho bệ hạ chính là vinh quang lớn lao nha.
.Cái gì mà vinh quang lớn lao, vinh quang có thể ăn cơm sao. Tên khốn kiếp Lý Nghĩa Phủ kia nói nhảm cả nửa ngày cũng không nói đến chuyện tiền bạc, phỏng chừng lại là biểu diễn miễn phí, hơn nữa, lỡ như diễn hỏng, thật sự là cửu tử nhất sinh nha.
.Hàn Nghệ nghĩ một đằng nói một nẻo: - Chính thế, chính thế, à, Dương cô nương, cô có đi không?
.Dương Phi Tuyết lắc đầu nói: - Nhị bá ta có mang công vụ trong người nên không đi. Cho dù ông ấy có đi, ta cũng không có tư cách đi, có điều Mẫu Đơn tỷ sẽ đi.
.Hàn Nghệ nhìn Nguyên Mẫu Đơn nói: - Vậy sao?
.Nguyên Mẫu Đơn gật đầu nói: - Nhà ta có một vườn trái cây ở đó, lần này bệ hạ đi Vạn Niên Cung là do Nguyên gia ta phụ trách trái cây, rau xanh.
.Bởi vì nàng còn trẻ thì đã trở thành quả phụ, cũng không có tình cảm gì với Độc Cô gia, do vậy trở về Nguyên gia. Tuy rằng chuyện tái giá ở triều Đường không hiếm, đặc biệt là quý tộc, nhưng nàng hình như không có ý này, vẫn luôn ở nhà giúp xử lý làm ăn, cũng có thể nói là một kiêu tử trong thương giới Đại Đường.
.Đủ khí khái nha! Hàn Nghệ ha ha nói: - Vậy nhất định cô kiếm được không ít rồi?
.Nguyên Mẫu Đơn trừng mắt.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Coi như ta không hỏi. Trong lòng lại nghĩ, ngay cả Hoàng đế cũng ăn trái cây nhà bọn họ, đây mới là quý tộc nha. Hơn nữa Nguyên gia bọn họ nổi tiếng nhờ làm ăn, đây cũng là chỗ đột phá vô cùng tốt, nếu liên kết với Nguyên gia bọn họ, đối với ta mà nói thật sự là rất quý giá nha.
.Nguyên Mẫu Đơn thấy Hàn Nghệ đảo mắt liên tục, thình lình nói: - Ngươi lại đang có chủ ý xấu xa gì.
.- Ta đang định.
.Hàn Nghệ đột nhiên phản ứng kịp, cười nói: - Ta là người chính trực như vậy, đều làm buôn bán lỗ vốn, cô coi, cùng là lũng đoạn, nhưng giá vé của ta chỉ có một văn, máy dệt vải Tinh Tinh của ta không chỉ rẻ, hơn nữa còn chia kỳ trả tiền, còn có thương nhân nào chính trực hơn ta sao?
.Dương Phi Tuyết gật đầu nói:
.- Cũng đúng, Hàn Nghệ có lúc tuy rằng rất xấu xa, nhưng con người không xấu.
.Vẫn là Dương cô nương hiểu ta, Hàn Nghệ lập tức nói: - Đúng trọng tâm.
.Nguyên Mẫu Đơn làm sao không nghe ra ý châm biếm của hắn chứ, cười nói: - Cho nên ngươi sẽ tăng thêm tiền thuê, định bù đắp lại từ chỗ chúng ta sao?
.- Đương nhiên không phải, tiền thuê của ngõ bắc chúng ta có thể nói là cũng không thể nói là rẻ nhất, dù sao thì lượng người chỗ chúng ta nhiều, làm ăn tốt, hơn nữa còn có ngày nữ nhân, cao một chút cũng là nên thôi.
.Hàn Nghệ xấu hổ cười, đầu óc người đàn bà này xoay chuyện thật nhanh, xem ra làm ăn với nàng ta cũng không phải là hoạt động nhẹ nhàng nha!
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ cười nói: - Đến lúc đó hẵng bàn.
.Bàn thì bàn, ta còn sợ không lừa được cô sao, thật là. Hàn Nghệ bĩu mỗi, bốc một quả anh đào ném vào miệng, cắn ăn từng miếng to, lạnh thật thích.
.Dương Phi Tuyết đột nhiên nhớ đến gì đó, nói: - Đúng rồi, Hàn Nghệ, vừa rồi ta nghe tỷ tỷ Vi gia nói, hôm trước Tiểu Mông xem tiểu phẩm cười đến hôn mê phải không?
.Hàn Nghệ nhớ lại tình trạng thê thảm của Tiểu Mông hôm đó, tự mình bật cười thành tiếng trước, nói: - Tiểu Mông không nói với cô sao?
.Dương Phi Tuyết lắc đầu.
.Chuyện xấu hổ cỡ này, Dương Mông Hạo làm sao có thể nói ra chứ.
.- Tiểu Mông này cũng thật là, cười mà cũng có thể cười đến hôn mê.
.Dương Phi Tuyết vốn cũng muốn cười, nhưng nghĩ lại, dù sao cũng là đường đệ của mình, làm vậy hình như có chút không tốt lắm, thế là mấp máy môi, nén lại nụ cười, lại nói: - Còn nữa, gần đây mọi người đều đang nói về câu đố thông minh gì đó, hơn nữa còn nói là ngươi phát minh, có phải không?
.Hàn Nghệ gật đầu.
.Dương Phi Tuyết hứng khởi nói: - Vậy ngươi ra một đề để ta và Mẫu Đơn tỷ thử đi.
.Há miệng mắc quai, Hàn Nghệ thật sự không tiện không ra, nghĩ một lát, nói: - Vậy được, ta ra một đề. Ngừng một lát, hắn nói: - Nếu Khổng thánh nhân còn sống, thế giới này có gì khác?
.- Khổng thánh nhân còn sống?
.Dương Phi Tuyết ngẩn người, nghĩ một lát, nói: - Đại Đường ta sẽ cường thịnh hơn.
.Hàn Nghệ lắc đầu.
.Tiểu Dã ngửa cái đầu nhỏ lên, như thoáng chút suy nghĩ nói: - Khổng thánh nhân còn sống thì có gì khác chứ, không phải chỉ có thêm một người thôi sao.
.Hàn Nghệ vỗ bả vai Tiểu Dã nói: - Không tồi nha, tiểu tử, đáp án chính là thêm một người.
.Tiểu Dã ngẩn người, vừa rồi nó chỉ thuận miệng nói ra, lại không ngờ là đoán trúng.
.Dương Phi Tuyết cười khúc khích, nói: - Thú vị, thú vị, ngươi ra thêm đề nữa đi.
.Hàn Nghệ suy nghĩ một lát, lại nói:
.- Tại sao mùa thu chim nhạn phải bay về phía nam?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Đây là thường thức, chim nhạn phải bay về phía nam tránh rét.
.Dương Phi Tuyết gật đầu.
.Hàn Nghệ nhìn về phía Tiểu Dã, Tiểu Dã cũng gật đầu.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Sai!
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, cúi mày trầm ngâm.
.Dương Phi Tuyết thì hơi nghiêng đầu suy nghĩ.
.Nhưng nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra một đáp án hợp lý.
.Dương Phi Tuyết lắc đầu nói: - Đoán không ra, ngươi nói mau, đáp án là gì?
.Hàn Nghệ nhìn về phía Nguyên Mẫu Đơn, thấy Nguyên Mẫu Đơn không nói gì, mới nói: - Bởi vì đi thì quá chậm nha!
.Ba người đều sửng sốt, Dương Phi Tuyết bỗng nhiên bật cười khanh khách.
.Tiểu Dã cũng cười ha ha.
.Nguyên Mẫu Đơn mặc dù không khoa trương như hai người, nhưng cũng không khỏi mím môi cười, hình như hiểu ra bí quyết trong đó, thì thào lẩm bẩm nói: - Thì ra là thế.
.- Oa! Náo nhiệt như vậy nha!
.Chợt nghe thấy bên ngoài vang lên thanh âm trong trẻo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận