Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1147.2: Toàn gia xuất động

.Hàn Nghệ nhìn câu hỏi bọn họ đưa lên, quả thực toát mồ hôi lạnh, thế này mà cũng không hiểu? Đến lúc đó làm sao ta ra đề đây! Nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể dạy thôi, con đường cải tạo vẫn còn rất dài a, ta cứ tìm kiếm từ trên xuống dưới. Tuy nhiên bất kể Hàn Nghệ dạy cái gì, mọi người đều thích nghe, trước kia hắn chính là dựa vào cái miệng để kiếm cơm ăn, nếu không có người muốn nghe, vậy hắn có mà thất nghiệp.
.Tuy vậy Hàn Nghệ xem trọng tư duy lô- gíc, biểu thức số học là thứ yếu, nặng về giáo dục tư tưởng, vì sao số học không được quan tâm, đó là vì không được hình thành tư tưởng. Cái gì mà lô- gíc, tư duy thay đổi, chủ nghĩa duy vật, linh hoạt đa dạng, con đường này không đi được, chúng ta đi con đường khác, giáo dục Nho gia thì lại khác, điều Nho gia chú trọng là không được cũng phải được, vì lời thánh nhân nói, ai dám nói thánh nhân sai.
.Không cần biết có hứng thú với toán học hay không, nhưng sau khi nghe bài giảng của Hàn Nghệ, cho dù những người phản đối hắn cũng dần dần nghe đến nhập thần, hắn giảng bài dí dỏm, mà lúc giải đề toán học căn bản rất hồi hộp, mọi người đều muốn biết đáp án là gì, đây là bản chất gốc rễ của con người. Người nghe càng ngày càng nhiều, xa xa nhìn lại, dường như trở về thời đại Khổng Mạnh, điểm khác biệt duy nhất ở đây là có thêm một tấm bảng gỗ.
.Nửa canh giờ, rốt cuộc Hàn Nghệ cũng nói xong, một câu cũng không nói thêm liền trực tiếp đi, bởi vì lát nữa hắn còn phải đi Cục Dân An làm tổng kết gì đó, trước tiên hắn phải về Lục viện nghỉ ngơi một lát.
.- A! Lục viện chúng ta khi nào trở nên nghiêm trang thế này, có nhiều hộ vệ tới vậy.
.Hàn Nghệ vừa tới hậu viện, phát hiện bốn bề đều có hộ vệ mang đao, nhìn ngắm phải trái, cảm thấy không quen, có chút khẩn trương đi đến đại sảnh, nhìn thấy một nhà ba người lớn nhất trong thiên hạ đang ngồi trong phòng.
.Ô đệt! Toàn gia xuất động? Hàn Nghệ vội vàng bước vào nhà, hành lễ nói: - Vi thần Hàn Nghệ khâu kiến bệ hạ, hoàng hậu, thái tử.
.- Miễn lễ!
.Lý Trị khẽ mỉm cười, nói: - Chắc hẳn khanh đang rất ngạc nhiên vì sao trẫm đến đây?
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Lý Trị nói: - Đây đều là vì Lý ái khanh, sáng nay ông ta giảng bài cho thái tử ở Đông Cung, trẫm và hoàng hậu vốn định giữ ông ta lại trong cung ăn cơm trưa, nhưng ông ta cứ khăng khăng từ chối, trẫm mới biết hóa ra ông ta muốn nhanh chóng về để nghe khanh giảng bài, thái tử nghe vậy, cũng đòi đến xem, trẫm và hoàng hậu đúng lúc không có việc gì, liền dắt thái tử sang đây xem thử, cũng hiểu rõ việc ban đầu khanh lỡ mất vị trí thầy của thái tử, rốt cuộc là được hay mất.
.Tốt quá! Vậy mà Lý Thuần Phong lại không nói với ta, ngộ nhỡ ta nói điều gì đại nghịch bất đạo, giờ chẳng phải đã chết lềnh bềnh rồi sao! Hàn Nghệ thầm mắng, nói: - Chút học vấn ít ỏi này của vi thần, không dám làm gương sáng cho người khác.
.- Chuyện này, khanh nói không tính!
.Võ Mị Nương tràn đầy trìu mến nhìn Lý Hoàng, nói: - Điều này vẫn phải để thái tử định đoạt.
.- Không sai, không sai! Lý Trị liên tục gật đầu, lại quay sang hỏi Lý Hoằng: - Hoằng Nhi, con cảm thấy bài giảng này của Hàn Thị lang như thế nào?
.Lý Hoằng mở to mắt, rất nghiêm túc trả lời: - Hồi bẩm phụ hoàng, bài học của Hàn Thị lang đã giúp cho hài nhi một việc lớn.
.Thật hay giả vậy? Hàn Nghệ có chút không dám tin.
.Võ Mị Nương nhìn Lý Hoằng nói ra vẻ già đời, vui vẻ bật cười:
.- Vậy con thử nói xem, giúp được con cái gì?
.Lý Trị cũng vô cùng hiếu kì, nói: - Con gặp phải khó khăn gì?
.Lý Hoằng nói: - Gần đây, hai vị sư phụ mỗi ngày đến Đông Cung giảng bài cho hài nhi, nhưng Quách sư phụ dạy hài Nho Kinh, mà Lý sư phụ dạy hài nhi Đạo Kinh, trong đó có chỗ tương đồng, cũng có chỗ mâu thuẫn, hài nhi không hiểu, liền hỏi sư phụ, rốt cục là ai mới đúng, nhưng hai vị sư phụ đều chỉ nói ai có đạo lý của người đó, nhưng rõ ràng là tương phản với nhau, hơn nữa đạo lý trong sách viết, hài nhi lại thấy rất đúng, vấn đề này vẫn khiến hài nhi đau đầu. Nhưng hôm nay hài nhi đã hiểu rồi, bất kể là tư tưởng Đạo gia, hay là Nho gia, đều chỉ là công cụ để trị quốc mà thôi, ai thích hợp thì dùng người đấy.
.Lý Trị, Võ Mị Nương, Hàn Nghệ nghe xong đều sửng sốt.
.Chợt nghe thấy bên ngoài vang lên một tràng cười sang sảng: - Thái tử thiên tư thông minh, Đại Đường ta thật có phúc.
.Lý Thuần Phong, Diêm Lập Bản từ bên ngoài đi vào.
.Lý Hoằng liền nhanh chóng thi lễ với Lý Thuần Phong.
.Lý Trị và Võ Mị Nương đưa mắt nhìn nhau một cái, đều vui vẻ không thôi, nhất là Võ Mị Nương, bởi vì chức thái tử đã giành được rồi, bản thân thái tử cũng có chí hướng, nhìn con trai thông minh như vậy, nàng ta vui vẻ muốn chết.
.Lý Trị cười nói:
.- Đây là nhờ Lý ái khanh tận tình dạy bảo cho con ta.
.- Không dám, không dám! Lý Thuần Phong hành lễ nói: - Kì thật, vấn đề này thần và Quách học sĩ cũng đã thảo luận, nhưng vẫn không tìm được cách giải thích thích hợp, chưa từng nghĩ đến tư tưởng toán học của Hàn Thị lang lại giúp thần và thái tử giải quyết xong vấn đề khó khăn không nhỏ, hiện giờ thái tử giác ngộ được như vậy, đừng nói hai tư tưởng, tương lai cũng có thể bao gồm cả tư tưởng Bách gia.
.Lý Trị gật đầu nói: - Đúng vậy! Trước đó, trẫm cũng nghĩ toán học là tính toán, là một loại kĩ năng, nhưng chưa từng nghĩ đến hóa ra đằng sau toán học lại ẩn chứa tư tưởng thống trị tư tưởng chư gia, câu nói của Hàn Nghệ lúc nãy kia, nếu như không có sự công nhận của toán học, thì quy luật không thể có tác dụng, lý luận không thể giải thích. Những lời này trẫm cũng cảm ngộ sâu sắc, tính toán là muốn có được một đáp án chính xác, nếu như nói tư tưởng chư gia chính là công cụ, như vậy lại vận dụng tư tưởng toán học, nhất định ra được đáp án chính xác, đây cũng là điều Hoằng Nhi vừa mới nhắc tới. Nói tới đây, y đột nhiên lại nhìn về phía Võ Mị Nương.
.Võ Mị Nương ngầm hiểu, cười gật gật đầu.
.Lý Trị lại nói với Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, trẫm vẫn muốn để khanh dạy thái tử Hiền giả lục học, khanh đừng để ý người khác nói gì, trẫm tìm một người thầy cho con trai của mình, không cần phải giải thích với văn võ trong triều.
.Hàn Nghệ vội nói: - Bệ hạ, vi thần thật sự không thích hợp làm lão sư, Trung thư lệnh và Lý Thị lang nói rất đúng, vi thần xuất thân nông gia, lăn lội phố phường, lời nói hành động đều còn chưa đạt đến trình độ để làm thầy, khả năng sẽ làm ảnh hưởng đến thái tử, nhưng vi thần có thể dùng việc giao lưu giữa bằng hữu, trợ giúp thái tử học toán học.
.Lý Trị hơi hơi nhíu mày, nhìn về phía Võ Mị Nương.
.Võ Mị Nương đang muốn mở miệng thì Lý Hoằng đảo đảo con ngươi nhỏ, đột nhiên mở miệng: - Phụ hoàng còn nhớ lúc trước Hàn Thị lang luận chứng thầy tốt bạn hiền đều không thể thiếu không?
.Lý Trị sửng sốt, nói:
.- Tất nhiên nhớ.
.Lý Hoằng nói: - Hài nhi cảm thấy cũng có thể dùng tư tưởng toán học để giải thích.
.Lý Trị nghe vậy rất vui vẻ nói: - Con nói cho phụ hoàng nghe thử xem.
.Lý Hoằng nói: - Hàn Thị lang nói bên cạnh mỗi người đều có một quần thể giống nhau, chính là phụ mẫu, lão sư, huynh đệ tỷ muội, thân nhân, bằng hữu, người lạ, và trong khi trưởng thành mỗi người đều chịu tác động của quần thể này, nếu đem quần thể và mình thiết lập thành phương... phương.
.Hàn Nghệ vội nói: - Phương trình.
.Lý Hoằng gật đầu cái rụp nói: - Đúng đúng đúng! Phương trình. Nếu thiếu đi một, vậy thì kết quả có được sẽ không chính xác, hiện tại hài nhi chỉ còn thiếu một lương hữu tri kỷ.
.Hàn Nghệ nói: - Hay! Hay! Thái tử thật có thiên tư hơn người. Lúc trước thần nói, đó chẳng qua đều là xuất phát từ chủ quan, khó lòng khiến người tin phục, có điều khi nghe thái tử nói như vậy, đó chính là sự tồn tại khách quan.
.Lý Hoằng lại nói: - Nhưng Hàn Thị lang, vậy vì sao ngươi chưa bao giờ vào cung tìm ta chơi!
.- Ặc!
.Hàn Nghệ lúc này liền si ngốc, thế hóa ra ngươi đang bẫy ta a.
.Lý Trị lúc này bật cười ha hả, một tay ôm Lý Hoằng bên cạnh đùi, vuốt đầu Lý Hoằng một cách trìu mến, đắc ý nói: - Văn võ trong triều của trẫm, sĩ phu thiên hạ đều nói không lại Hàn Nghệ, nhưng thái tử lại một câu khiến Hàn Nghệ á khẩu không trả lời được, tốt! Ha ha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận