Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1039.2: Cạnh tranh

.Lời này hết sức có lý, thứ quý tộc so bì là danh vọng, trên đời này không tồn tại quý tộc không có danh vọng.
.Thôi Tập Nhận nheo mắt, bỗng nhiên cười nói: - Hơn nữa chúng ta chưa chắc sẽ thua, mặc dù Nguyên gia buôn bán lợi hại, nhưng vận chuyển trên thủy, chắc chắn vẫn nặng ở Giang Nam, năm đó khi y quan nam độ, rất nhiều người sĩ tộc Sơn Đông chúng ta đã ở lại Giang Nam, quý tộc Quan Trung cũng không có ưu thế này. Vả lại sĩ tộc Sơn Đông chúng ta cũng có không ít con cháu Mặc gia, trong nhà cũng không ít thư tịch liên quan đến phương diện này, về mặt kỹ xảo, chúng ta cũng không thua đối phương.
.Trịnh Thiện Hành gật gật đầu, nói: - Hơn nữa việc này có thể sinh lợi, trong gia tộc chúng ta có không ít người đã hết sức khốn cùng, chỉ có thể dựa vào mua bán hôn nhân để cầu tài, nếu chúng ta lấy được tập đoàn vận chuyển, có thể để bọn họ tham gia vào.
.Lư Sư Quái quét mắt một lượt, nói: - Cũng chính là nói các ngươi đều đồng ý?
.Thôi Tập Nhận ngạo nghễ nói: - Tại sao không đồng ý, trên đời này đều cho rằng thương nhân hám lợi, là dân thấp kém, thật ra đây cũng là mỗi người một khác, ví dụ Trịnh huynh, tuy huynh ấy là thương nhân, nhưng những việc huynh ấy làm đều rất khác với thương nhân trong mắt mọi người, có thể thấy kỳ thân chính, hành thương diệc chính, tứ đại gia tộc chúng ta hành thương, mục đích không chỉ là lợi ích, còn có danh vọng, nếu chúng ta có thể xoay chuyển cách nhìn của mọi người về thương nhân, thì danh vọng của chúng ta sẽ chỉ lên một tầng cao mới, chúng ta có thể không làm thương nhân giàu có nhất, nhưng ta nhất định phải làm thương nhân được người khác kính phục nhất.
.Vương Huyền Đạo cười nói: - Thôi huynh, dường như huynh hết sức hứng thú với vụ làm ăn lần này.
.Thôi Tập Nhận cười ha hả nói: - Tại sao Hàn Nghệ có thể làm Hộ Bộ Thị lang, không phải là vì hắn buôn bán lợi hại sao, đã không phải là lần đầu tiên hắn lợi dụng việc buôn bán của mình để đạt được mục đích chính trị của hắn, nếu hắn đã có thể, không có lý gì chúng ta không thể.
.Mặc dù y tính cách cao ngạo, nhưng đồng thời y cũng là người giỏi học hành nhất trong Trường An Thất Tử, học tập bất cứ ai, bởi vì từ nhỏ y đã cảm thấy học hành là một việc vô cùng thần thánh, chỗ cao ngạo của y là ở y sẽ không bái đối phương làm thầy, y sẽ chỉ lẳng lặng quan sát, sau đó suy ngẫm, hấp thụ kiến thức hữu dụng trong đó, cũng không còn là lần đầu tiên y học tập Hàn Nghệ, Học viện sĩ tộc, cải cách gia tộc, y đều học theo Hàn Nghệ, nhưng từ đầu đến cuối y cho rằng mình có thể làm được tốt hơn Hàn Nghệ.
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Vậy không biết huynh định lợi dụng vụ làm ăn này đạt được mục đích chính trị thế nào?
.Thôi Tập Nhận cười cười, nói: - Câu thường nói, lo trước tính sau.
.Lư Sư Quái thấy bọn họ đều đồng ý, chỉ có thể liều mình theo quân tử, nói:
.- Được rồi, nhưng mà ta ha ha, ta không có thời gian lo chuyện này.
.Vương Huyền Đạo liếc sang Trịnh Thiện Hành, khẽ gật đầu nói: - Cuối cùng Trịnh huynh không cần phải ẩn ẩn tàng tàng, có thể quang minh chính đại làm một thương nhân rồi, đúng là đáng mừng a.
.Kẻ xấu xa nhất chính là tên khốn khiếp này.
.Trịnh Thiện Hành cười khổ nói: - Các người sẽ không đều trông cậy vào một mình ta đấy chứ?
.Ba người nhất tề gật đầu.
.Trịnh Thiện Hành vẻ mặt buồn bực, cũng không biết nói thế nào mới được, chuyện này vốn là y đề nghị, đương nhiên y phải toàn quyền phụ trách.
.Nguyên gia bảo!
.Ở bên trong Nghị sự đường, các thành viên Nguyên gia gần như đều đã đến đông đủ.
.Nguyên Nhạc nói:
.- Đại ca, Hầu Mạc Trần gia, Hạ Lan gia, Vu gia, Triệu gia, Bùi gia đều đồng ý cùng chúng ta thành lập tập đoàn, có sự ủng hộ của bọn họ, chúng ta lấy được một tập đoàn vận chuyển có lẽ không thành vấn đề gì.
.Nguyên Triết đột nhiên nói: - Nhưng theo con được biết, gần đây sĩ tộc Sơn Đông cũng chạy vạy khắp nơi, hình như muốn lấy tập đoàn vận chuyển còn lại.
.- Chắc là thật? Nguyên Hi cau mày nói.
.Nguyên Triết gật đầu nói:
.- Tám chín phần mười sẽ không sai.
.Nguyên Kỳ cau mày nói: - Thế lực của bọn họ cũng không yếu a!
.Nguyên Nhạc cười ha ha nói: - Không phải Hàn Nghệ đã nói rồi sao, chắc chắn triều đình sẽ cân bằng hai bên, sẽ không để cho một nhà độc đại, không sao, buôn bán là dựa vào năng lực và tài lực, chứ không phải danh vọng, mấu chốt vẫn là ở chỗ chúng ta làm sao để cho tập đoàn vận chuyển này lớn mạnh lên.
.- Ta có biện pháp!
.Chỉ nghe một giọng nói vui vẻ.
.Mọi người nhìn theo tiếng nói, ai nấy cũng nhức đầu.
.Duy chỉ có Nguyên Kiệt kinh hỉ nói: - Thúc thúc có ý tưởng gì hay?
.Người nói chính là Nguyên Ưng, hôm nay ông ta nhàn rỗi vô sự, đến đây góp vui.
.Nguyên Ưng hưng phấn nói: - Chúng ta có thể làm du thuyền, chuyên môn cho con cháu quý tộc xuống Giang Nam du ngoạn, những người đó có tiền, nhanh hơn nhiều so với chở hàng gì đó, hơn nữa còn bớt việc, tuyệt đối kiếm được tiền.
.- Hay lắm! Hay lắm!
.Nguyên Kiệt hưng phấn nói.
.Nguyên Hi thản nhiên nói: - Ngoài cái này ra, các ngươi còn có ý kiến gì.
.Mặt Nguyên Ưng giống như cà gặp sương, hơi bĩu môi, miệng lẩm bà lẩm bẩm, hiển nhiên không phải là lời hay gì, trên dưới Nguyên gia người dám mắng Nguyên Hi, cũng chỉ có Nguyên Ưng.
.Còn Nguyên Hi đối mặt với Nguyên Ưng, chỉ một chiêu, giả câm vờ điếc, ngươi thích nói thế nào cũng được, ta không so đo với ngươi, bởi vì ông ta cũng không trấn nổi Nguyên Ưng, nếu Nguyên Ưng bốc đồng lên, ông ta cũng phải sợ, chỉ có thể để mặc Nguyên Ưng, không chọc vào ông ta là được.
.Nguyên Kiệt sớm đã rụt đầu vào đến tận bụng rồi.
.- Chăn nuôi!
.Nguyên Mẫu Đơn và Nguyên Triết hết sức đồng thanh.
.Nguyên Mẫu Đơn lập tức nói: - Nguyên Triết, ngươi nói đi.
.- Vâng!
.Nguyên Triết ngượng ngùng gật đầu, nói: - Giang Nam không thích hợp chăn thả, vì vậy thiếu khuyết gia súc, lợn dê ở bên đó đều vô cùng tinh quý, mà Trường An chúng ta cách phía bắc gần nhất, địa khu Hữu Lũng lại là địa bàn của chúng ta, bởi vậy chăn nuôi của phía bắc đều là chuyển về Trường An, nếu chúng ta có thể động não về mặt thuyền bè, vận chuyển gia súc, đội thuyền vận chuyển của chúng ta sẽ rất được bách tính Giang Nam ưa thích. Ngoài ra, còn có thể giúp chúng ta xây dựng mối thông thương qua lại tốt đẹp với bộ lạc dân tộc phía bắc, cũng có trợ giúp lớn đối với việc phát triển con đường tơ lụa của chúng ta,
.Nguyên Hi gật gật đầu, đây mới có thể gọi là chủ ý.
.Nguyên Ưng hừ một tiếng, nói: - Vô vị đến cực điểm.
.Nguyên Triết vẻ mặt xấu hổ, không nói gì.
.Nguyên Phỉ đột nhiên nói: - Nhưng bến thuyền không nằm trong tay chúng ta.
.Nguyên Triết gật đầu nói: - Tập đoàn vận chuyển chúng ta nhất định phải dựa vào thuyền bè, bến thuyền này do ai lấy được, đối với chúng ta mà nói cũng là điều hết sức quan trọng.
.Nguyên Hạc nói: - Ta nghe nói không ít quý tộc đều đang cạnh tranh bến thuyền, xét theo thực lực, việc này dường như cũng không khó đoán.
.Nguyên Triết lại nói: - Gia gia, con thấy việc này cũng không đơn giản như vậy, nếu luận về thực lực thì cô gia có thể dùng phương thức đặt giá để lựa chọn, nhưng cô gia lại không làm như vậy, có thể thấy trong này không phải công bằng như chúng ta tưởng tượng.
.Nguyên Hạc cau mày nói: - Nếu đã như vậy, sao không tìm Hàn Nghệ đến hỏi rõ ràng.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Nếu phu quân muốn nói với chúng ta thì sớm đã nói rồi, nếu chàng không nói, có thể thấy chàng cũng có chỗ bất tiện.
.Nguyên Hi gật đầu nói: - Mẫu Đơn nói không sai, Hàn Nghệ đã giúp chúng ta quá nhiều rồi, quán trọ Bắc Đình và tập đoàn vận chuyển, nó đều đã ám thị nhất định sẽ cho Nguyên gia chúng ta, nhưng dù sao thì nó cũng là Hộ Bộ Thị lang, nếu chuyện gì cũng đi tìm nó, vậy thì đến việc đàm phán sau này sẽ không tiện mở miệng, hay là chúng ta đừng đi làm phiền nó nữa, từ bây giờ, chúng ta phải coi Hàn Nghệ là Hộ Bộ Thị lang, quên nó là nữ tế của Nguyên gia chúng ta đi, như vậy chúng ta cũng tiện tranh thủ thêm nhiều lợi ích, nếu làm buôn bán, chúng ta không có lý do sợ sĩ tộc Sơn Đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận