Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1112.2: Giữ gìn hòa bình thế giới

.Cố Khuynh Thành hiếu kỳ nói: - Vậy ngươi nói thử xem, Khuynh thành chi luyến này có thể dạy bách tính những gì?
.Hàn Nghệ không đáp mà hỏi ngược lại: - Chắc cô còn nhớ Khuynh thành chi luyến nói về câu chuyện gì chứ?
.Cố Khuynh Thành nói: - Không phải là chuyện tình yêu của một người Hán và Hồ nữ sao?
.- Không sai! Sự khác biệt giữa Hồ - Hán chính là nan đề chưa được giải quyết suốt ngàn năm qua, thánh nhân cũng chỉ biết phân biệt, nhưng không biết làm sao để giải quyết tranh chấp giữa Hồ - Hán này.
.- Chẳng lẽ Khuynh thành chi luyến thì có thể giải quyết?
.- Nhất định được a!
.Hàn Nghệ nói: - Kịch nói này cũng không kiếm được tiền, ta kiên trì con đường này đương nhiên là có mục đích, cô thấy hiện giờ Đại Đường đã chiếm được vùng đất Tây Bắc rộng lớn, nếu muốn thống trị nơi đó, nhất định phải giải quyết vấn đề tranh chấp giữa Hồ - Hán, Thái Tông thánh thượng đã làm được việc yêu thương tất cả như nhau, theo lý mà nói thì vấn đề này nên được giải quyết rồi, nhưng sự thực như vậy không? Hiển nhiên vẫn chưa, bởi vì vấn đề không xảy ra ở một người nào đó, mà là ân oán tình thù từ trăm ngàn năm này để lại, làm sao để trừ khử khúc mức trong lòng bách tính hai bên, đây đã trở thành điều then chốt, Khuynh thành chi luyến chính là hy vọng khiến cho bách tính hai bên Hồ - Hán hiểu về đối phương, thông cảm cho đối phương, từ đó đạt đến mức trong ta có ngươi, trong ngươi có ta, tuy hai mà một.
.Cố Khuynh Thành nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, trôi qua một hồi lâu, nàng ta mới rung giọng nói: - Cái này cái này là thật?
.Hàn Nghệ tặc một tiếng nói: - Đương nhiên là thật, Bạch sắc sinh tử luyến không phải chính là nói về sự khác biệt giữ sĩ thứ sao, nhưng so với tranh giành giữa Hồ - Hán, ngược lại đó chỉ là một bên. Hắn cười cười, nói: - Khuynh Thành, cô nhất định phải hiểu một điều, không phải đơn thuần là cô đang diễn kịch, mà là đang giữ gìn hòa bình thế giới, Khổng Mạnh chẳng qua cũng như vậy a.
.Giữ gìn hòa bình thế giới?
.Cố Khuynh Thành chớp chớp mắt, đột nhiên bật cười khanh khách, căn bản là không nhịn được.
.Hàn Nghệ nhìn chằm chằm hai bầu ngực phập phồng lên xuống kia, rất buồn bực nói: - Ta tưởng là chúng ta đang đàm luận một vấn đề vô cùng nghiêm túc.
.- Xin lỗi! Xin lỗi! Ta thật sự không kìm nổi! Cố Khuynh Thành chỉ xua tay, qua một hồi lâu, nàng ta mới ngừng lại được, nghiêm túc nói: - Có thể đổi người được không?
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên không thể, nhiệm vụ vĩ đại thần thánh này nhất định phải là Cố Khuynh Thành cô chứ không phải ai khác!
.- Tại sao?
.- Đương nhiên là bởi vì cô hiền lành đoan trang, có tri thức hiểu lễ nghĩa, thông minh sắc sảo, thông hiểu kinh luân, khéo hiểu lòng người, cốt cách đáng kinh ngạc, lại biết nấu canh pha trà, còn biết xoa bóp, nói nữa thì thật là quá tổn thương thiên lý rồi, có thể nói là ưu điểm gì nữ nhân nên có thì cô đều có, cô tự nói thử xem, ngoài cô ra, còn có ai nữa? Hàn Nghệ hai tay dang ra, nói với vẻ rất là bất đắc dĩ.
.- Ừm
.Cố Khuynh Thành suy tư một hồi.- Hình như cũng đúng là không có!
.- Còn không phải sao Đang nói, Hàn Nghệ đột nhiên nhìn về phía Cố Khuynh Thành, thấy Cố Khuynh Thành trong mắt đầy ý cười, hai người đồng thời bật cười.
.- Hàn Nghệ! Hàn Nghệ!
.Đúng lúc này, nghe thấy một giọng nói gấp gáp, ngay lập tức thấy Thẩm Tiếu vội vàng đi tới.
.Không đợi gã mở miệng, Hàn Nghệ liền nói: - Ta nói Thẩm huynh, mới có bao lâu, không phải là ngươi đã thua sạch sành sanh rồi đấy chứ!
.Thẩm Tiếu cười ha ha nói: - Người sinh ta là phụ mẫu, người hiểu ta chỉ có Hàn huynh, cho ta mượn mười mấy quan gỡ vốn trước đã, thế nào?
.Thật là quá tốt rồi! Hàn Nghệ cười nói: - Chuyện đó đương nhiên là không thể nào, ta còn đang chờ thượng vị đây. Ha ha! Ngươi đi sang một bên đi!
.- Ta cho huynh mượn!
.Cố Khuynh Thành nói.
.- Hử?
.Hàn Nghệ giật mình.
.Thẩm Tiếu mừng rỡ, nói: - Vẫn là Khuynh Thành muội tử lòng dạ tốt, thằng ranh Hàn Nghệ này quá giảo hoạt, lại còn bạc tình phụ nghĩa, sớm hay muộn cũng có một ngày, ta sẽ tuyệt giao với hắn.
.Cố Khuynh Thành đưa một đỉnh vàng ra, dù gì cũng là nữ nhân tên Khuynh Thành, tiền đồng há lại cầm trên tay, nói: - Không phải ta lòng dạ tốt, chỉ là ta muốn Hàn Nghệ ở đây cùng với ta.
.Xong rồi! Xong rồi!
.Hàn Nghệ một tay che mặt, ngượng ngùng không nói.
.Thẩm Tiếu sửng sốt, sau đó cười mờ ám nói: - Hiểu! Hiểu! Trong lúc nói gã nhét vàng vào tay áo, rồi vỗ vỗ vai Hàn Nghệ, nói: - Hàn Nghệ, có giai nhân này bầu bạn, ngươi còn đánh bài gì nữa chứ.
.- Cút!
.Hàn Nghệ nổi giận mắng.
.- Vậy ta sẽ không quấy rầy các người nữa.
.Thẩm Tiếu cười ha hả, xoay người rời đi, tên này tẩu hỏa nhập ma rồi.
.Không được a! Hiện giờ cô ta không có trợ thủ, một mình đấu ta sẽ thua cô ta, há chẳng phải đã phụ hư danh tiểu lãng tử quán bar của ta rồi sao! Hàn Nghệ có chút không chịu nổi, ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt nhìn Cố Khuynh Thành, nghiến răng nghiến lợi nói: - Khuynh Thành, hay là hôm nay chúng ta hãy làm chuyện này đi, ta bị cô trêu ghẹo đã sắp không chịu nổi rồi, còn không ứng chiến nữa thì ta còn là nam nhân không?
.Cố Khuynh Thành trong sáng nói: - Làm chuyện gì?
.- Đương nhiên là lăn giường a! Cô nghĩ đi đâu vậy. Hàn Nghệ nói: - Đây không phải điều cô tha thiết ước mơ sao?
.- Lăn lăn giường?
.Cố Khuynh Thành sửng sốt, đột nhiên bừng tỉnh lại, một vệt ửng đỏ bò ra khỏi khăn che mặt lên đến khóe mắt, xì nói: - Ngươi mới tha thiết mơ ước đấy, đúng là hạ lưu.
.Hàn Nghệ thật tâm nổi giận rồi.- Ta hạ lưu? Rõ ràng chính là cô nhiều lần cho ta ám thị, kế ly gián, kế phản gián, phép khích tướng đều dùng rồi, không phải là đợi ta ứng chiến sao, bây giờ ngược lại còn mắng ta hạ lưu, thật là buồn cười.
.Trong mắt Cố Khuynh Thành hiện lên một chút ngượng ngùng, nói: - Đây không phải là ám thị, là minh thị, nhưng nhưng cũng không phải thứ ngươi nghĩ!
.- Vậy dám hỏi là xe tuyến nào, ồ không, đệt, ta bị ghẹo đến hồ đồ rồi, không phải vậy, vậy dám hỏi là thứ nào?
.- Ta chỉ muốn có được trái tim của ngươi mà thôi. Cố Khuynh Thành nói.
.- Trái tim? Hàn Nghệ nói: - Vậy còn người của ta thì sao?
.- Chưa bao giờ mơ ước. Cố Khuynh Thành khẽ lắc đầu.
.Hàn Nghệ lúc này đã si ngốc rồi, nói:
.- Tại sao lại vậy?
.Cố Khuynh Thành nói với vẻ mặt khát khao: - Bởi vì ta tin rằng đây mới là tình yêu thực sự, nam nhân ta từng gặp không một ai không ham muốn sắc đẹp của ta. Lúc nói, nàng ta lại tựa như một thiếu nữ hoài xuân.
.Sắc đẹp? Sắc đẹp của nửa khuôn mặt sao? Hàn Nghệ mắt rưng rưng lắc đầu nói: - Nếu là như vậy, ta nhất định sẽ không để cho cô được như ý, lấy trái tim đổi trái tim, vậy thì đối làm gì, vụ mua bán này chỉ là đang lãng phí phí đóng gói và phí vận chuyển.
.- Mua bán? Cố Khuynh Thành lập tức khinh miệt nói:
.- Ngươi thật đúng là không hiểu phong tình!
.Hàn Nghệ tức giận nói: - Ta là một thương nhân, phong tình ta đâu hiểu, ta chỉ hiểu xuân tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận