Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 846: Mẫu Đơn điên cuồng

.Nếu để cho Tiêu Nhuệ biết ý tưởng trong lòng Hàn Nghệ không thể không hộc máu, đường đường một học giả Phật gia bị biến thành tài xế già.
.Nhưng bất kể như thế nào cho đến giờ phút này Tiêu Nhuệ cuối cùng cũng uống một ly trà con rể kính, đây thực sự là ly trà muộn của con rể a!
.Không có cách nào, ai kêu ông ta có nữ nhi bảo bối như vậy.
.Tuy nhiên nói gì thì nói, vốn ông ta cũng đã không hy vọng xa vời gì một chén trà này của con rể.
.Kế tiếp Hàn Nghệ, Tiêu Vô Y cùng Tiêu Nhuệ ăn điểm tâm, thực ra Tiêu Nhuệ đã ăn rồi nhưng ông ta không thể kháng cự từ chối ăn cùng con rể và con gái.
.Gia đình quý tộc như ông ta quy củ phép tắc, bình thường lúc ăn cơm cũng đều không nói lời nào, thế nhưng Hàn Nghệ cũng không để ý chuyện này, thẳng thắn phá tan thói quen rườm rà, trên trời dưới đất chậm rãi mà nói, mọi người trong nhà vừa nói vừa cười, bầu không khí khá ấp áp, thực sự hạnh phúc.
.Tiêu Nhuệ sau cái chết của thê tử, lần đầu tiên cảm thấy cuộc sống bắt đầu trở nên tươi đẹp hơn.
.Lý Phủ!
.- Hừ, Lý Thị Lang, lão phu đã nói tiểu tử kia kiêu ngạo ngông cuồng vô cùng không ai có thể vừa mắt, hơn nữa còn hết sức trở mặt nham hiểm thâm độc, ngươi cố tình không nghe, mọi việc lại còn suy xét đến hắn, bây giờ thì ăn quả đắng rồi nhỉ.
.Hứa Kính Tông ngồi trên ghế nhìn Lý Nghĩa Phủ sưng mặt sưng mũi, lắc đầu nói.
.Hôm qua trong hoàng cung Hàn Nghệ ẩu đả với Lý Nghĩa Phủ rất nhiều người đều nhìn thấy, tin tức cũng truyền ra, sau khi nghe được Hứa Kính Tông lập tức chạy đến Lý phủ nói là đến thăm Lý Nghĩa Phủ nhưng thật ra là đến châm ngòi ly gián, ông ta với Lý Nghĩa Phủ vốn có quan hệ khá tốt, nếu Lý Nghĩa Phủ lại trở thành địch nhân của Hàn Nghệ vậy thì thật là không còn gì có thể tốt hơn nữa.
.Lý Nghĩa Phủ cũng bất chấp bộ mặt ngụy quân tử của mình, lộ ra nguyên hình hận đến nghiến răng nghiến lợi nói:
.- Cái tên nông dân này, thế mà lại dám bắt nạt ta, ta nhất định phải làm cho hắn chết không được tử tế.
.Hứa Kính Tông nghe thấy trong lòng thầm vui, phải đúng là hiệu quả này, nói:
.- Hiện giờ chúng ta chỉ sợ cũng khó mà đối phó hắn, theo cách nhìn của lão phu Lan Lăng Tiêu thị vì bảo vệ mình chắc chắn sẽ đồng ý liên hôn với Hàn Nghệ. Mà bệ hạ, hoàng hậu vẫn luôn vô cùng tin tiểu tử kia nên dám chắc cũng sẽ bỏ qua cho Lan Lăng Tiêu thị, nếu mà như vậy thì thế lực của tiểu tử kia ắt sẽ tăng nhiều, đối phó với hắn sẽ lại càng khó khăn.
.Lý Nghĩa Phủ cau mày liếc nhìn Hứa Kính Tông, thấy vẻ mặt đắc ý thì khiêm nhường nói:
.- Không biết Hứa Thượng thư có thể có biện pháp thay ta xả cục tức này không?
.Hứa Kính Tông vuốt râu cười, nói:
.- Biện pháp cũng không phải là không có.
.Lý Nghĩa Phủ mừng rỡ, nói:
.- Mời Hứa Thượng Thư mau mau nói.
.Hứa Kính Tông nói:
.- Lan Lăng Tiêu thị mặc dù không sùng hôn á như sĩ tộc Sơn Đông nhưng dù gì cũng là hậu duệ đế vương Nam triều, cũng vô cùng chú ý tới dòng dõi đấy, lão phu thấy xem ra bọn họ cũng không thật sự nguyện ý liên hôn cùng tên nông dân như Hàn Nghệ kết giao. Chỉ là tình thế trước mắt cấp bách, nếu chúng ta có thể công kích Lan Lăng Tiêu khiến Lan Lăng Tiêu thân bại danh liệt thì tiểu tử Hàn Nghệ kia e rằng cũng sống không dễ chịu rồi.
.Lý Nghĩa Phủ đôi mắt vừa chuyển, nói:
.- Kế này của Hứa Thượng Thư rất hay, kế này rất hay a!
.Hàn Nghệ vốn định ở lại Tiêu phủ một thời gian với Tiêu Nhuệ nhưng tình thế trước mắt không cho hắn làm như vậy, bởi vì quan hệ của hắn với Tiêu Vô Y không thể giấu diếm được nữa, hắn cũng không muốn cho Nguyên Mẫu Đơn nghe ngóng được tin tức này, bởi vậy hắn nhất định phải cùng Nguyên Mẫu Đơn thẳng thắn bộc bạch hết thảy mọi chuyện.
.- Thực không quan tâm đến việc ta đi sao?
.Hàn Nghệ vừa ra đến trước cửa, Tiêu Vô Y còn nháy nháy đôi mắt đẹp, dụ dỗ Hàn Nghệ đồng ý để cho nàng ra mặt.
.Không đáng tin cậy! Tuyệt đối không đáng tin cậy! Hàn Nghệ tuy rằng yêu Tiêu Vô Y, nhưng chính là vì yêu mới hiểu rõ, hắn chắc chắn sẽ không đồng ý, lắc đầu nói:
.- Miễn đi! Miễn đi! Vẫn là để ta đi nói trước đi, chờ ta và Nguyên Mẫu Đơn nói chuyện rồi ta sẽ sắp xếp các nàng gặp mặt nhau.
.Tiêu Vô Y bĩu bĩu môi, nói:
.- Vậy cũng phải xem ta có nguyện ý hay không, ta là lớn nàng ấy là nhỏ, chờ ta rảnh rỗi rồi nói sau.
.Hàn Nghệ tất nhiên là coi như không nghe thấy, bật cười ha hả, liền vội bước ra cửa.
.Đi vào Nguyên Gia Bảo, Nguyên Mẫu Đơn lúc này đang chủ trì hội nghị, Hàn Nghệ cũng không có làm phiền, đi vào trong tiểu viện, trong lòng cũng là vô cùng lo lắng bất an, nếu như đây là Dương Phi Tuyết, không chừng còn dễ nói, nhưng lại cố tình là Tiêu Vô Y,, hai tỷ muội các nàng quan hệ vốn là hỗn loạn lắt léo không thôi, hơn nữa bây giờ lại thêm một tầng quan hệ như vậy, ngay cả Hàn Nghệ cũng đều có chút hơi sợ, giờ thì xử lý như thế nào đây.
.Tuy nhiên không nói cũng không được, Nguyên Mẫu Đơn sớm hay muộn cũng sẽ biết, vấn đề là bên kia còn có Phi Tuyết. Trời ạ! Vi Tiểu Bảo kia đến tột cùng là làm kiểu gì thế.
.- Đau đầu a!
.Hàn Nghệ ngồi ở trong phòng, tâm trạng chờ đợi thật đúng là sống không bằng chết.
.- Không được! Không được! Ta không chịu nổi, ta cần làm chuyện gì đó.
.Trong lúc bất tri bất giác, trời đã tới chạng vạng, Nguyên Mẫu Đơn kéo thân hình mệt mỏi trở ra phòng họp, thực sự là việc này quá lớn vượt ra khỏi phạm vi của nàng, nàng xử lý cũng không thuận buồm xuôi gió giống như trước đây, có một số chi tiết đã tra tấn nàng vào đám người Nguyên Kiệt, Nguyên Triết đến phát điên.. Thật muốn chết, nhưng cũng chính bởi vì vậy bọn họ mỗi ngày đều rất chờ mong những cuộc họp này, cũng giống như là chơi game vậy, phá được lần lượt từng cửa ải khó khăn mà phía trước luôn tràn đầy những niềm vui thú vị bất ngờ.
.- Thơm quá a!
.Đi vào trong nội viện, Nguyên Mẫu Đơn chợt cảm thấy một mùi thơm lạ liền dừng bước nhưng sau đó sắc mặt lại vui vẻ bước nhanh về phía trước. Mở cửa ra chỉ thấy bàn nhỏ, trên bàn bày bốn món mỹ vị tinh tế, mà bên cạnh bàn là một người đàn ông, chính là cái người mà nàng muốn gặp.
.- Nàng đã trở về! Mau lại đây ngồi, đồ ăn cũng là vừa mới mang lên.
.Hàn Nghệ thấy Nguyên Mẫu Đơn đã đến trong lòng không khỏi căng thẳng, phút chốc đứng lên, hết sức nhiệt tình nói.
.Trong mắt Nguyên Mẫu Đơn hiện lên một sắc vui mừng, nhưng giọng điệu vẫn giữ vẻ vô cùng bình thản nói:
.- Chàng đến đây lúc nào?
.Hàn Nghệ nói:
.- Buổi chiều ta đến, vốn định qua bên kia thăm nàng một chút, nhưng ta trên nửa đường đi vào chỉ sợ cũng không giúp được gì cho nàng nên nghĩ làm một chút mỹ vị cho bữa tối, so với đi đến đó thì còn có ích hơn đấy.
.Nguyên Mẫu Đơn mím môi cười đi tới, đôi mắt xinh đẹp thoáng nhìn, một đĩa cá chép om, một đĩa măng tre, một đĩa rau cải xanh, còn có một tô súp xương hầm, đều là đồ ăn thường ngày thế nhưng từng món đều vô cùng tinh xảo, sắc hương vị đều vẹn toàn.
.Kỳ thật Hàn Nghệ ngày trước từng vào Nam ra Bắc, từng nếm không biết bao nhiêu cao lương mỹ vị, tay nghề vô cùng cao, chỉ có điều hắn khá lười, nếu là bình thường hắn nguyện ăn mì chứ không chịu xuống bếp, chỉ có khi tán tỉnh mỹ nữ ở bên, thì mới làm một bữa tối với lung linh ánh nến vì mục tiêu chính là xây dựng bầu không khí. Một người nam nhân có khả năng nấu ăn thật ngon thì với nữ nhân mà nói làm ít công lớn rồi.
.Theo từng mùi thơm phả ra, Nguyên Mẫu Đơn chợt cảm thấy cồn cào trong bụng.
.Hàn Nghệ vội vàng nói:
.- Mau ăn chút đi, nàng sẽ phải còn những ngày chắc chắn là rất mệt mỏi.
.Nguyên Mẫu Đơn liếc nhìn Hàn Nghệ, gật gật đầu, ngồi xuống.
.- Ăn nhiều một chút, thân thể này là nguồn vốn của cách mạng--- không, của kinh doanh, phải biết kết hợp lao động và nghỉ ngơi, dù sao cũng đừng để cho thân thể mệt mỏi muốn chết.
.Hàn Nghệ mạnh mẽ nhìn Nguyên Mẫu Đơn trong chén rau, miệng niệm niệm cằn nhằn.
.Nguyên Mẫu Đơn khóe miệng hàm chứa mỉm cười thản nhiên, yên lặng ăn, yên lặng nghe.
.Chốc lát trôi qua, Nguyên Mẫu Đơn cầm cái chén không buông, uống một ngụm nước trà xanh, ánh mắt chợt hướng về phía Hàn Nghệ.
.Cái ánh mắt dịu dàng này lại làm cho Hàn Nghệ cảm thấy rất không được tự nhiên, lúng túng nói:
.- Nàng nhìn ta như vậy làm chi?
.Nguyên Mẫu Đơn nói:
.- Chàng có thể nói!
.- Nói? Nói cái gì?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói.
.Nguyên Mẫu Đơn nói:
.- Không phải chàng có chuyện muốn nói với ta sao?
.Hàn Nghệ sửng sốt, lúng túng nói:
.- Nàng nhìn thấy điều đó?
.Nguyên Mẫu Đơn thưởng thức nước chè xanh, thản nhiên nói:
.- Nói đi! Chuyện gì?
.Vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
.Nhưng Hàn Nghệ cho rằng một khi hắn nói ra, Nguyên Mẫu Đơn cũng sẽ không bình tĩnh như vậy, duỗi đầu ra cũng một đao, rụt đầu lại cũng một đao, Hàn Nghệ hít thở sâu một hơi sâu, nhanh chóng nói:
.- Thê tử của ta đến Trường An rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn đôi mắt đẹp mở to, có vẻ có chút thấp thỏm lo âu.
.Hàn Nghệ lại nói:
.- Không không không, phải nói thật ra thê tử của ta vẫn luôn ở Trường An?
.Nguyên Mẫu Đơn lập tức không ngừng kinh hãi, nói:
.- Chàng—— chàng nói cái gì?
.Hàn Nghệ gãi đầu chột dạ nói:
.- Thật ra thê tử của ta vẫn luôn ở Trường An, chỉ là bởi vì một số nguyên nhân ta phải giấy diếm tất cả mọi người, hơn nữa —— hơn nữa nàng cũng biết người đó.
.Nguyên Mẫu Đơn hơi hơi nhíu mày, nói:
.- Chẳng lẽ —— chẳng lẽ thê tử của chàng là Phi Tuyết?
.- Khụ khụ!
.Hàn Nghệ cảm thấy bản thân là đang tìm đường chết, vì sao vừa rồi không một hơi nói cho xong, đáp án này thật là khiến hắn lắc đầu cũng không phải, gật đầu cũng không phải, nghĩ thầm rằng nếu trước tiên mà nói về Dương Phi Tuyết sẽ như là đi bước một chọc giận Nguyên Mẫu Đơn, nếu nói như Tiêu Vô Y uy thế của Phi Tuyết sẽ từ to giảm nhỏ. Cân nhắc lợi hại hắn lắc lắc đầu.
.Nguyên Mẫu Đơn nói:
.- Vậy cuối cùng người kia là ai?
.Nàng thật không đoán được lại chính là Tiêu Vô Y. Hàn Nghệ cảm thấy lo sợ, nói:
.- Kỳ thật thê tử của ta là —— là Tiêu Vô Y.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe được cả người run lên bần bật, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, nói:
.- Chàng —— chàng nói thê tử chàng là ai?
.- Tiêu Vô Y!
.Hàn Nghệ nói xong hai mắt khép lại, bày ra tư thế mặc cho giết mặc cho hành hạ.
.Nguyên Mẫu Đơn phút chốc đứng dậy, thân thể mềm mại khẽ run, trong ánh mắt lộ ra vô cùng khiếp sợ, Tiêu Vô Y! Thê tử của chàng đúng là Tiêu Vô Y!
.Hàn Nghệ thấy nàng biểu hiện như vậy, trong lòng cũng có chút sợ sệt, vội hỏi:
.- Mẫu Đơn, ta ——!
.- Không cần phải nói nữa!
.Nguyên Mẫu Đơn quát lên một tiếng, đột nhiên dùng tay mở cửa, kích động nói:
.- Chàng đi ra ngoài, chàng lập tức đi ra ngoài cho ta.
.Giọng điệu cũng không phải là phẫn nộ, mà là lộ vẻ kích động.
.- Mẫu Đơn, nàng nghe ——!
.Ầm! Một tiếng vang thật lớn!
.Hàn Nghệ cũng sợ bắn cả người lên, chỉ thấy bàn ăn ầm ầm sập, bát đũa rơi lả tả trên đất, nước canh vẫn còn bốc hơi nóng nhỏ chậm rãi.
.- Đi ra ngoài!
.Nguyên Mẫu Đơn gần như điên cuồng kêu ầm lên.
.Tiêu Vô Y nói thật không có sai, nếu nàng điên cuồng lên ngay cả Tiêu Vô Y cũng dám đánh! Hàn Nghệ đau khổ liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn, thấy nàng giận giữ đến độ cả người lay động dữ dội, há miệng thở dốc. Cuối cùng cũng chưa nói ra miệng, chậm rãi đứng dậy ủ rũ đi ra ngoài cửa, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.
.Cửa vừa mới khép lại nước mắt của Nguyên Mẫu Đơn liền ào ào rớt xuống giống như chặt đứt chuỗi ngọc trai, thân thể lung lay dường như bất lực ngồi xuống thì thào lẩm bẩm:
.- Ta —— ta đến rốt cuộc đã làm cái gì! Tại sao phải như vậy, vì sao cứ phải là phu quân của Tiêu Vô Y.
.Tuy rằng nàng và Tiêu Vô Y cãi nhau, nhưng trong thâm tâm nàng luôn coi Tiêu Vô Y là muội muội, việc này với nàng thật giống như bản thân tranh đoạt phu quân của muội muội, vô liêm sỉ đến chính nàng còn không thể chấp nhận nổi, trong đầu nàng lúc này trống rỗng.
.Chợt nghe được ngoài cửa có người nói:
.- Mẫu Đơn, nhớ rõ ta lúc trước đã nói với nàng, việc này hết tất cả đều là nỗi của ta, nàng không nên tức giận chính mình, muốn trách thì trách ta đi.
.Trong giọng nói lộ ra vẻ cô đơn, Nguyên Mẫu Đơn không khỏi nhìn ra ngoài cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận