Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 996.1: Trên mọi bến bờ, không ai không là thần tử của vua

..
.Lúc chạng vạng tối.
.- Ha... !
.Cuối cùng Hàn Nghệ cũng được ra khỏi căn phòng nhỏ đó, thở dài một hơi, duỗi cái lưng mỏi nhừ, bẻ cổ, quay đầu, vẻ mặt buồn bực nhìn Thôi Tập Nhận mang nét mặt vô cảm, nói: - Thôi Ngự sử, không nói gạt ngươi, trước khi đến đây, ta cho rằng ngươi sẽ trả đũa, thật không ngờ lại nhẹ nhàng như vậy, xem ra chỉ là ta sợ bóng sợ gió.
.Thôi Tập Nhận thản nhiên cười nói: - Là đối thủ, ngươi càng hi vọng ta làm vậy, ta lại càng không làm.
.- Hay!
.Hàn Nghệ giơ ngón tay cái lên, lại cười dài nói: - Nói thật với ngươi, ta sở dĩ cung cấp lời khai cho các ngươi, chính vì tin tưởng Ngự Sử Đài các ngươi, đưa các ngươi những thứ này để kiểm tra, kéo dài mấy tháng, như vậy hai bên không đắc tội nhau, xem ra lần này ta tính sai rồi, lấy tính cách của Thôi Ngự Sử, nhất định sẽ không để ta như ý, ta nghĩ Thôi Ngự sử sẽ lập tức kết thúc án này.
.Ánh mắt Thôi Tập Nhân chớp vài cái, nói: - Ngươi nói không sai, nhưng không phải ta mau chóng chấm dứt việc này, mà là ngươi mau chóng giải quyết việc này, nếu ngươi không để ta sống tốt, ta cũng sẽ không để ngươi sống tốt.
.Hàn Nghệ ồ một tiếng, - Chuyện này thật khiến người khác muốn rửa tai lắng nghe.
.Thôi Tập Nhận nói: - Nếu Ngự Sử Đài chúng ta không chịu được áp lực bên ngoài, mỗi ngày ta sẽ gọi những người có liên quan chặt chẽ với ngươi tới, ví dụ như Tang Mộc, Tiểu Dã, còn có tên béo kia, thậm chí Vân Thành công chúa, Tống Quốc Công, Dương Phi Tuyết, Thẩm Tiếu... Ngươi có thể ung dung đối mặt, nhưng ta không cho rằng những người đó sẽ ung dung như ngươi. Mong rằng ngươi đừng để ta sử dụng thủ đoạn ti tiện này.
.Ý cười Hàn Nghệ chợt tắt, hắn lạnh lùng nói: - Làm đối thủ, vĩnh viễn sẽ không lấy thứ gì đó của mình đi uy hiếp đối thủ của ngươi. Nếu ngươi dám làm thế, ta cũng dám cam đoan Thôi Oánh Oánh, Thôi Hồng Lăng, thậm chí cả phụ thân ngươi Thôi Bình Trọng cũng không sống yên ổn.
.Thôi Tập Nhận mỉm cười, vân đạm phong khinh nói:
.- Khi ta bước trên con đường này, ta và bọn họ đã là vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, ngươi cho rằng nếu ta có chuyện, bọn họ còn may mắn thoát khỏi sao? Ta chỉ là một tiểu quan, mà ngươi là đại quan tam phẩm, ta không ngại cùng ngươi ngọc nát đá tan đâu.
.Hàn Nghệ híp híp mắt, nhìn chằm chằm Thôi Tập Nhân một lúc lâu, đột nhiên cười ha ha, nói: - Chút việc nhỏ, thế thôi mà.
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Ta rốt cuộc cũng lĩnh ngộ được cảm giác không có gì e ngại lúc đầu của ngươi.
.Hàn Nghệ thở dài: - Như nhau! Ta cũng cảm nhận được cảm giác sợ bóng sợ gió của ngươi.
.Phượng Phi Lâu!
.- Ân công, người không sao chứ?
.Tang Mộc vừa thấy Hàn Nghệ trở về, sắc mặt hắn khó coi, thậm chí là âm u, y cẩn thận hỏi.
.Hàn Nghệ nghiến răng nghiến lợi nói:
.- Nào có lý đó, Hàn Nghệ ta chưa từng chịu uất ức này, vừa mới được gia phong Đồng Trung Thư Môn Hạ Tam phẩm đã bị Ngự Sử Đài truyền gọi, chức quan này ta còn làm được nữa không?
.Tang Mộc nói: - Nếu không thì ân công, chúng ta dừng tại đây, dù sao tiền đồ ân công cũng lớn!
.- Dừng ở đây?
.Hàn Nghệ trợn tròn hai mắt, dùng ánh mắt khó tin nhìn Tang Mộc, nói:
.- Ta nói này Tang Mộc, sở dĩ ta tức giận như vậy, không phải vì ta thật sự tức giận, mà ta định lấy cái này để thuyết phục ngươi tăng thêm sức lực báo thù, không ngờ ngươi lại khuyên ta dừng lại ở đây, ngươi đang suy nghĩ gì vậy? Thật sự quá lãng phí vẻ mặt của ta!
.- À?
.Tang Mộc cạn lời!
.Hàn Nghệ nói: - Ta nghe nói chỗ Lý gia gần huyện Phù Phong còn có một đại bản doanh, ngươi sai người vào đó thiết lập một điểm, sau đó truyền tin tức ra ngoài, Phượng Phi Lâu chúng ta tuyển thêm năm trăm người nữa. Nói xong, hắn lấy một phong thư trong tay áo ra, nói: - Sai người phi ngựa đưa cho Lạc Dương Ngũ Văn Hiên, bảo y dựa theo thư mà làm.
.- Ân công, chuyện này... !
.Tang Mộc cảm thấy không cần thiết, quan trọng là bọn họ cũng không tổn thất gì quá lớn, y không hiểu tại sao Hàn Nghệ lần này lại kích động đến vậy.
.Hàn Nghệ nói:
.- Tang Mộc, chúng ta đường đường chính chính tấn công bọn họ, ta không biết ngươi đang lo lắng gì?
.- Được, ta biết rồi!
.Tang Mộc nhận lấy thư.
.Lỗ vương phủ.
.Lý Linh Quỳ thưởng thức một ngụm trà, nhìn Vũ Văn Tăng Ni đang lo âu, nói: - Ta nói này biểu ca, ngươi gấp cái gì, không phải Ngự Sử Đài gọi Hàn Nghệ đến rồi sao?
.- Tuy rằng như thế.
.Vũ Văn Tăng Ni nói: - Nhưng cũng chỉ là hỏi một ngày, sau đó thả Hàn Nghệ đi, đây coi là gì, làm có lệ với chúng ta sao?
.Ông ta rất tức giận, nhưng không phải vì chuyện mấy tá điền, mà là Hàn Nghệ một chút mặt mũi cũng không để lại cho ông ta, đây là chuyện ông ta không thể dễ dàng tha thứ, ông ta phải lấy lại mặt mũi này.
.Lý Linh Quỳ cười khổ nói: - Huynh trưởng, ngươi chỉ biết lo lắng cho cái mặt của ngươi, lại không nghĩ tới mặt bệ hạ. Hàn Nghệ là do một tay bệ hạ cất nhắc, bệ hạ đã bảo Ngự Sử Đài điều tra việc này, như vậy là đủ rồi, ta tin, Hàn Nghệ sẽ biết điều.
.Lời nói vừa dứt, một quản gia vội vã đi vào, nói: - Vương gia, không xong rồi! Phượng Phi Lâu kia lại truyền tin ra, muốn tuyển thêm năm trăm người nữa.
.- Cái gì?
.Lý Linh Quỳ chấn động.
.Vũ Văn Tăng Ni kích động nói: - Ngươi thấy chưa, Hàn Nghệ căn bản không để chúng ta vào mắt.
.Tuyển thêm năm trăm người nữa.
.Số lượng người không nhiều lắm, nhưng lại làm náo động.
.Nhất là những vương công quý tộc kia, bọn họ đều cho rằng Lý Trị cho điều tra việc này, Hàn Nghệ sẽ chọn dàn xếp ổn thỏa, nhưng không ngờ Hàn Nghệ làm trầm trọng thêm, trực tiếp tuyển thêm người.
.Chuyện này đúng là đạp lên mặt mũi.
.Ngay lúc này, trước bàn Lý Trị có thêm một sọt tấu chương, một nửa là buộc tội Hàn Nghệ, một nửa là buộc tội Ngự Sử Đài.
.Lý Trị cầm một phần tấu chương ném sang một bên, buồn bực nói: - Đức Thắng! Lần sau ngươi phải phân tấu chương ra, tất cả tấu chương liên quan đến Hàn Nghệ đặt sang bên kia.
.- Tiểu nhân tuân mệnh!
.Trương Đức Thắng nói nhỏ:
.- Tấu chương càng ngày càng nhiều, hôm nay tăng thêm một nửa.
.Lý Trị liếc nhìn Trương Đức Thắng, cười nói: - Đây là chuyện tốt.
.Trương Đức Thắng kinh ngạc nói: - Chuyện tốt.
.Lý Trị cười nói: - Ngươi suy nghĩ một chút xem, nếu không phải thiên hạ thái bình, quốc thái dân an, bọn họ sao có thể có thời gian rảnh rỗi này.
.Trương Đức Thắng yên lặng lau mồ hôi.
.Thành bắc Lý gia!
.- Ân sư, cứ tiếp tục như thế thì không được, mùa xuân sắp đến rồi, một khi bỏ lỡ vụ cày mùa xuân, thôn trang chúng ta năm sau cũng giảm bớt mấy ngàn thạch lương thực.
.Một người trẻ tuổi nói với Lý Sùng Giang đang nghĩ mãi không ra, người trẻ tuổi này tên Hoàng Khiêm, xuất thân nhà nghèo, có chút tài hoa, là học sinh của Lý Sùng Giang, cũng là một môn khách.
.Lý Sùng Giang nói: - Chuyện này ta biết, nhưng vấn đề là, bên Ngự Sử Đài tra xét nửa ngày, sao còn không có kết quả nào!
.Đúng lúc này, chợt nghe thấy bên ngoài hô: - Lão gia! Việc lớn không hay rồi !
Bạn cần đăng nhập để bình luận