Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 660.2: Bắt đầu đại thanh toán

.Nhưng mộng tưởng thường hay khác xa thực tế.
.- Hừ!
.Khi Hàn Nghệ đến trên lầu, không có nhào đến ôm chặt trong tưởng tượng, hôn thì càng không cần nhắc đến, nghênh tiếp hắn chỉ là một tiếng như vậy, hơn nữa Tiêu Vô Y còn quay mặt sang một bên khác.
.Tình huống gì đây?
.Hàn Nghệ chỉ cảm thấy một thùng nước đá dội từ đầu đến chân, ngồi bên cạnh Tiêu Vô Y, vô cùng thành thực nói: - Không phải chứ! Ta còn tưởng rằng nàng nhìn thấy ta sẽ chủ động nhào đến ôm, và còn tặng cho nụ hôn, cho dù không phải như vậy, ít nhất cũng không sai lệch lớn như vậy chứ, nàng đừng có hòng lừa gạt ta, ta biết là hôm qua nàng rất nổi bật.
.- Ai... ai muốn nổi bật. Tiêu Vô Y ngạo kiều nói.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy nàng muốn gì?
.Tiêu Vô Y mím môi nói: - Ta hỏi chàng, chàngcó đồ tốt như vậy, tại sao không tặng ta từ sớm? Đúng là quá không có lương tâm.
.Nữ nhân a! Ôi, vẫn là nam nhân càng hiểu lòng người hơn. Hàn Nghệ cảm khái một phen, nói: - Nếu không phải e dè thể diện của nàng, thật ra hôm qua ta cũng không muốn tặng cho nàng.
.Tiêu Vô Y xoay đầu lại thật mạnh, ánh mắt lạnh lùng: - Chàng nói câu này là ý gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Vì căn bản nàng không cần đến nước hoa a! Trên người nàng đã rất thơm rồi, thứ tục vật nước hoa này sẽ chỉ ô nhiễm hương thơm cơ thể của nàng, nước hoa ta tặng cho nàng, đó chỉ là một phần lễ vật, thà nàng để cho Tiêu Hiểu dùng cũng không thể tự dùng cho mình, nàng là tiên nữ a!
.Tiêu Vô Y đôi mắt đẹp lấp lánh, một chút vui sướng lặng lẽ hiện lên phía đuôi lông mày, trán hơi ngẩng lên, hừ nhẹ nói: - Ta không phải là tiên nữ, tiên nữ đều là cái này cũng không biết, cái kia cũng không biết.
.Hàn Nghệ nghe vậy không khỏi bật cười ha hả.
.Tiêu Vô Y lườm hắn một cái, đôi mắt đảo quanh, nhỏ giọng hỏi: - Chàng... chàng thật sự không thích ta bôi nước hoa sao?
.- Ta lừa nàng làm gì, ta rất nghiêm túc, nàng tuyệt đối đừng bôi. Ây da! Không phải nàng đã bôi rồi chứ, nào nào nào, để ta ngửi thử. Hàn Nghệ dang tay ra ôm tới.
.Tiêu Vô Y chợt đứng dậy, ngồi đối diện với hắn, khinh thường nhìn hắn một cái, nói: - Ta bôi hay không bôi, chàng cũng không ngửi thấy.
.Hàn Nghệ nhìn hai tay đang dang ra của mình, khẩn trương để xuống, cưỡng ép giải thích: - Vừa hay hôm nay hơi ngạt mũi.
.Tiêu Vô Y mấp máy môi, trong mắt đầy vẻ đắc ý, đột nhiên nói: - Đúng rồi, nước hoa này chàng dự định xử lý thế nào?
.Hàn Nghệ ra vẻ buồn tẻ, nói: - Đương nhiên là để trong tiệm của Lạp Mỗ Hi Đức bán a!
.Tiêu Vô Y lập tức nói:
.- Tại sao phải để trong tiệm ông ta bán?
.Hàn Nghệ nói: - Người ta vẫn luôn hết sức ủng hộ ta, nếu ta không để ở chỗ ông ta bán, tiệm của ông ta còn mở nữa sao?
.Tiêu Vô Y ngập ngừng vài lần, nói: - Vậy... vậy chàng định khi nào bắt đầu bán?
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên là ngày mai a!
.- Ngày mai?
.Tiêu Vô Y đôi mắt đẹp trợn lên.
.Hàn Nghệ ừ một tiếng, nói: - Ai kiếm tiền mà còn chậm trễ a!
.Tiêu Vô Y nghe xong, trầm mặt, môi khẽ cử động, cũng không biết nàng đang nói thầm gì đó.
.Hàn Nghệ lén liếc mắt nhìn nàng một cái, đột nhiên bật cười ha ha.
.Tiêu Vô Y liếc mắt nhìn lên: - Chàng cười cái gì?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói:
.- Nàng yên tâm đi, nước hoa sẽ để ở Nữ Nhân Phường bán, bán cho ai và không bán cho ai, đều do nàng quyết định.
.Tiêu Vô Y đầu tiên là sửng sốt, sau đó chỉ vào Hàn Nghệ nói: - Lúc nãy là chàng gạt ta.
.Hàn Nghệ hừ một tiếng nói: - Ai bảo nàng coi ta giống như ôn thần, ngồi xa như vậy, ta cho nàng một cơ hội sửa lỗi. Trong mắt lại sáng lấp lánh dị thường.
.Tiêu Vô Y cười hì hì nói: - Đột nhiên ta nhớ ra ta còn phải cùng lão trượng nhân tương lai của chàng tụng kinh niệm phật, bổn quận chúa cáo từ trước.
.Nói xong nàng liền vội vàng đi xuống dưới lầu.
.- Lão trượng nhân tương lai của ta, đó không phải là nàng sao. Hàn Nghệ sửng sốt hồi lâu mới bừng tỉnh, sau đó kích động nói: - Nàng không phải chứ, chuyện qua cầu rút ván cũng có thể làm được, tiên nữ đã nói rồi, còn tụng kinh niệm phật, lừa ai chứ.
.Rầm!
.Một tiếng tiếng đóng cửa khiến Hàn Nghệ bật cười không nói gì.
.Trôi qua hồi lâu, Hàn Nghệ bật cười ha hả, tự an ủi mình: - Ít nhất cũng đổi được "lão trượng nhân tương lai", mình không lỗ.
.Nguyên Gia Bảo!
.Rầm rầm rầm!
.- Thằng ranh Hàn Nghệ, đúng là khinh người quá đáng!
.Nguyên Hi vỗ bàn chửi ầm lên, nước miếng văng tung tóe, làm cho Nguyên Ưng phải dùng hai tay che mặt mình lại.
.Đông Hạo làm việc rất nhanh nhẹn, hôm nay đã cho người truyền tin đồn ra ngoài, nói cái gì mà Nguyên gia chỉ bán được rau xanh, trái cây, chẳng qua là đất rộng một chút, chẳng có gì tài giỏi, bản chất chỉ là một nhà vườn, còn nói Ngõ Bắc dự định thu mua một nửa vườn trái cây của Nguyên gia.
.Việc này khiến trên dưới Nguyên gia tức đến dở sống dở chết. Nguyên gia chưa bao giờ khuất nhục bậc này, từ trước đến nay đều là bọn họ đi thu mua đất đai của người khác, cũng chưa từng bị người khác thu mua, còn nhà vườn nữa, bọn họ kiêu ngạo như thế làm sao nuốt trôi cục tức này, cũng chẳng trách Nguyên Hi lại nổi trận lôi đình. Những người già còn lại của Nguyên gia cũng đều lộ vẻ mặt tức giận, bởi vì đây đã không chỉ là chuyện về mặt làm ăn, mà liên quan đến vinh quang của cả Nguyên gia, đây là thứ mà quý tộc coi trọng nhất.
.Nguyên Mẫu Đơn vội vàng nói: - Đại bá chớ tức giận, đây chẳng qua là mánh khóe Hàn Nghệ quen dùng, hắn càng nói như vậy, càng chứng tỏ hắn không thể làm gì được Nguyên gia chúng ta, cũng chỉ có thể nói oang oang vài câu.
.- Oang oang vài câu cũng không được.
.Nguyên Hi hai mắt trợn trừng, vô cùng uy nghiêm, Nguyên Mẫu Đơn ngập ngừng vài lần, vẫn nuốt lại lời nói. Nguyên Hi đột nhiên nhìn phía Nguyên Triết, dữ tợn hỏi: - Triết nhi, chắc con có cách đối phó với Hàn Nghệ?
.Nguyên Triết nhíu mày, mặt lộ vẻ khó xử, trôi qua một lát, y mới nói: - Tôn nhi cũng cho rằng chẳng qua là Hàn Nghệ phô trương thanh thế, nước hoa và rượu của hắn đều cần đến trái cây, hoa tươi, nhưng ở vùng kinh kỳ, ngoại trừ Nguyên gia chúng ta ra thì không có bao nhiêu vườn quả và vườn hoa, hàng hóa trong tay hắn nhất định cũng không nhiều.
.Y còn chưa nói hết lời, chợt nghe một người hét lên: - Nước hoa và rượu chẳng qua đều là thứ yếu thôi, mấu chốt là giấy mực kia, còn cả sách, thứ đồ chơi này quá hấp dẫn người, nhất là quý tộc. Hơn nữa cho dù hàng của hắn không nhiều, cũng không ngăn được khách hàng đến chỗ bọn họ mua, trừ khi chúng ta có thể tạo ra giấy mực tốt hơn, nếu không thì căn bản không thể đánh bại Ngõ Bắc được, có thể bảo vệ chợ của bản thân chúng ta đã coi như may mắn rồi, ta thấy Nguyên gia chúng ta lại phải chọn người chủ quản lần nữa rồi.
.Người nói chính là Nguyên Ưng.
.Nguyên Hi liếc mắt nhìn Nguyên Ưng, không nóng không lạnh hỏi: - Vậy không biết Phi nhi đệ có ý kiến gì?
.Nguyên Ưng lắc đầu nói: - Không có.
.Nhưng những lời này cũng đã nhắc nhở Nguyên Hi, lão ta bỗng nhiên thầm giật mình. Ai ôi! Suýt nữa ta đã trúng kế của thằng ranh Hàn Nghệ rồi. Nếu lúc này ta nổi giận với Triết nhi, vậy sẽ chỉ khiến nội bộ Nguyên gia rối loạn, huống hồ việc này cũng không thể trách Triết nhi, muốn trách chỉ có thể trách thằng ranh Hàn Nghệ quá thông minh, làm ra nhiều đồ tốt đến như vậy, lúc này chúng ta càng nên ổn định quân tâm, để mọi người đoàn kết lại. Tên Hàn Nghệ này đúng là còn giảo hoạt hơn cả hồ ly. Nghĩ đến đây, lão ta lại liếc mắt nhìn Nguyên Triết, thấy tên này vẻ mặt áy náy, lập tức nói: - Triết nhi, mấy lão già chúng ta đây đều vẫn chưa mờ mắt, con đã làm vô cùng tốt rồi, việc này cũng không trách con được, bất luận kết quả thế nào, trên dưới Nguyên gia chúng ta nhất định sẽ toàn lực ủng hộ con.
.Nguyên Triết nghe vậy sửng sốt, sau đó lập tức nói: - Tôn nhi nhất định sẽ không khiến đại gia gia thất vọng.
.Nguyên Hi mỉm cười nói: - Tốt lắm!
.Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy khẽ thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nhìn về phía Nguyên Ưng, chỉ thấy Nguyên Ưng đang ngoẹo đầu, dùng ngón tay giữa chọc vào trong lỗ tay, chuyển động liên tục, vẻ mặt sảng khoái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận