Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 602:. Tình yêu và sự nghiệp

.Tuy nhiên trước mắt Hàn Nghệ không có sức lực lo cho Mộng Tư, bởi vì bản thân hắn còn lo chưa xong.
.Hôm sau.
.Trên đỉnh núi, tiếng đàn lượn lờ.
.Chỉ thấy Tiêu Vô Y ngồi trong đình, ngón tay ngọc đang gãy đàn.
.Còn Hàn Nghệ thì ngồi dựa vào cột đình, lặng yên lắng nghe, hắn cảm thấy so với những tiếng đàn mỹ miều trước kia thì tiếng đàn hôm nay hơi loạn, trong lòng khó tránh áy náy, bởi vì chuyện li dị của bố mẹ kiếp trước, dẫn đến hắn vô cùng nhạy cảm với quan hệ vợ chồng. Hắn cho rằng mình không nên để Tiêu Vô Y đối mặt với những chuyện thế này, hắn cho rằng mọi chuyện đều là lỗi của hắn.
.Một khúc xong!
.Hàn Nghệ đi qua, ngồi bên cạnh Tiêu Vô Y, ôm kiêu thê xinh đẹp vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán nàng, vẻ mặt áy náy, trong mắt lại tràn đầy thâm tình, nói:
.- Vô Y, xin lỗi.
.Tiêu Vô Y lườm hắn một cái, hừ nói:
.- Hôn trước xin lỗi sau, đúng là vô sỉ.
.Không thể không nói, Tiêu Vô Y thật sự là cao thủ phá hoại không khí.
.Hàn Nghệ lập tức dở khóc dở cười nói:
.- Cho nhờ, ta hôn thê tử của ta, cần gì nói xin lỗi, ta chỉ chuyện của Dương cô nương.
.Tiêu Vô Y thoáng ngửa đầu, chất vấn:
.- Quả nhiên chàng làm chuyện có lỗi với ta!
.Bạo đổ mồ hôi! Phụ nữ này đúng là không theo lẽ thường, khiến ta cũng loạn luôn. Hàn Nghệ buồn bực nói:
.- Đương nhiên không có nha, nhưng bất kể nói sao đi nữa, ta đã khiến nàng tổn thần, điều này xét đến cùng vẫn là lỗi của ta, nhưng nàng yên tâm, ta sẽ nói rõ mọi chuyện với Dương cô nương, dù sao kéo dài thế này, không tốt cho ai cả.
.Khóe miệng Tiêu Vô Y khẽ nhếch lên nói:
.- Chẳng lẽ chàng không sợ làm tổn thương trái tim của Dương Phi Tuyết sao?
.Trong mắt Hàn Nghệ hiện lên một chút không đành lòng, nói:
.- Thà đau ngắn còn hơn đau dài, ờ, ta nói nàng ta.
.Đột nhiên Tiêu Vô Y ngồi dậy, ngưng mắt nhìn Hàn Nghệ, hỏi:
.- Hàn Nghệ, nói thật, chàng thích Phi Tuyết không?
.Hàn Nghệ đáp:
.- Cái này không quan trọng.
.- Cái này rất quan trọng.
.Tiêu Vô Y lại nói.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói:
.- Ta nói rồi, đây chẳng qua là phản ứng của con người đối với sự vật tốt đẹp.
.Tiêu Vô Y đột nhiên nói:
.- Nếu ta đồng ý cho chàng và Phi Tuyết ở bên nhau thì sao?
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói:
.- Nàng lại nữa rồi.
.Tiêu Vô Y nói:
.- Lần này ta nói nghiêm túc đấy.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y thở dài sâu kín nói:
.- Chàng xuất thân thứ tộc, khó dành được sự ủng hộ trong triều, chuyện lần này tranh chức Ngự Sử Trung Thừa, không khỏi cho Bệ hạ phát hiện nhược điểm của mình, còn khiến nhược điểm của chàng bại lộ rõ ràng, cho dù thế nào, bọn đại thần tuyệt đối không cho chàng qua được ải ngũ phẩm, vì thế mối quan hệ của chàng và Dương Tư Nột rất quan trọng đối với chàng, chàng không thể xây dựng một mối quan hệ tương tự với bất cứ quý tộc nào khác nữa, chàng nên cực lựa duy trì mối quan hệ này.
.Hàn Nghệ lập tức bừng tỉnh đại ngộ, cũng hiểu ý nàng, lập tức cắt lời nàng, bảo:
.- Có phải nàng điên rồi không.
.- Ta không có điên.
.Tiêu Vô Y khẽ lắc đầu, hỏi ngược lại:
.- Chẳng lẽ chàng có cách nào tốt hơn?
.Hàn Nghệ đột nhiên cảm giác Tiêu Vô Y trước mặt có chút xa lạ, bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến người khác phải sợ hãi, nhưng hắn cũng biết, đây chỉ là một mặt của Tiêu Vô Y thôi, nàng không phải người con gái lỗ mãng, nhưng nàng chỉ không muốn bị những chuyện này cản trở, vì thế ít khi suy nghĩ những chuyện thế này, cũng chính vì thế nàng mới có thể làm chính mình như trước, không bị bất cứ một việc gì làm lay động, nhưng đó là khi nàng một mình, nay có thêm một Hàn Nghệ, nàng không thể không nghĩ đến những việc này. Sau khi hiểu được sự dụng tâm tốt của Tiêu Vô Y, ngoài trừ cảm động thì sự áy náy trong lòng Hàn Nghệ càng thêm sâu hơn, nói:
.- Cho dù là thế, ta vẫn có thể liên hôn với Lan Lăng Tiêu thị các nàng.
.Tiêu Vô Y khẽ thở dài:
.- Nếu có thể vậy thì quá tốt rồi, nhưng chàng đừng quên bây giờ Lan Lăng Tiêu thị chúng ta đang đứng bên phe của Thái Úy, hơn nữa, Lan Lăng Tiêu thị chúng ta vốn thế gia Đế Vương, hơn nữa địa vị của ta đặc biệt, điều này rất khó đấy. Lúc này e là khó mà giải quyết, so ra thì Dương thị không coi trọng hôn nhân như Tiêu thị ta, lúc trước chẳng phải Dương thị cũng gả cho Võ Sĩ Ước xuất thân thứ tộc sao, hơn nữa, chàng đừng quên Tiêu Thục Phi đó là đường tỷ của ta.
.Cũng đúng, quả thật Lan Lăng Tiêu thị không có lý do gì đi giúp Võ Chiêu Nghi đối phó với Vương Hoàng Hậu và Tiêu Thục Phi. Hàn Nghệ không khỏi buồn rầu nói:
.- Nhưng làm thế không công bằng với Dương cô nương, càng không công bằng với nàng.
.Tiêu Vô Y nhìn Hàn Nghệ nói:
.- Nhưng theo ta thì không có gì quan trọng hơn tính mạng của chàng, tin rằng Phi Tuyết cũng sẽ nghĩ thế đấy. Phu quân, triều đường hiểm ác, vì thế cho nên ta thậm chí không dám nói chuyện này với chàng, ta sợ nhất thời kích động, khiến chàng hiểu sai, chàng cũng nên ý thức được sự quan trọng của Dương gia đối với chàng.
.Hàn Nghệ nghe được trong lòng vừa cảm động, lại vừa khó chịu, nói:
.- Ta biết ý tốt của nàng, nhưng nàng không khỏi quá xem thường ta rồi, trong kế hoạch của ta không có mục nhờ phụ nữ mà củng cố địa vị của mình.
.- Đây chẳng qua là dựa vào phụ nữ, chỉ là thuận thế mà làm.
.Tiêu Vô Y nói:
.- Kỳ thật ta ghét nhất là dựa vào liên hôn mà củng cố địa vị chính trị của mình, nhưng bây giờ ta không thể không nghĩ đến liên hôn, bởi vì nó có thể giúp chàng rất nhiều, ta biết chàng thông minh, nhưng không lý nào có đường tắt không đi mà đi chọn con đường chông gai khó khăn, cơ hội trên triều đường sẽ trôi qua tức thì đấy.
.Hàn Nghệ nhìn chằm chằm Tiêu Vô Y, cười nói:
.- Nàng nghiêm túc thật đấy sao?
.Tiêu Vô Y chột dạ chuyển động con ngươi, lắc lắc đầu nói:
.- Không phải.
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt, nói:
.- Vậy nàng là ý gì?
.- Ta cũng không biết.
.Tiêu Vô Y nhẹ nhàng gãy đàn, phát ra tiếng vang, than:
.- Thật ra trong lòng ta đang rất mâu thuẫn, từ khi gả cho chàng, ta chưa từng nghĩ sẽ có một ngày gặp phải loại khó khăn này.
.Hàn Nghệ ngẫm nghĩ một chút, nói:
.- Cho hỏi tí, nàng đây có được tính là làm nhục không?
.Tiêu Vô Y học ngữ khí của Hàn Nghệ nói:
.- Chẳng lẽ còn muốn ta biểu dương chàng sao?
.Hàn Nghệ nói:
.- Nàng hoàn toàn có thể thấy vui mừng vì tìm được một người chồng ưu tú như vậy, nếu như ai ai cũng không chào đón chồng nàng, vậy chỉ có thể nói nàng đã chọn lầm người rồi.
.Tiêu Vô Y nói:
.- Ta vẫn luôn cực kỳ mong đợi ngày đó, để mọi người biết ta không có chọn sai, bởi vậy trước khi ngày đó đến, ta rất sợ mất đi.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nếu đã thế, vậy tại sao ban nãy nàng còn nói vậy?
.Tiêu Vô Y nói:
.- Như ta đã nói phía trước, không gì quan trọng hơn tính mạng của chàng.
.Vừa nói nàng khẽ ghé sát vào lòng Hàn Nghệ, giữa mày lộ ra sự bi thương mờ nhạt,
.- Nếu ta không thông minh thế thì tốt rồi.
.Hàn Nghệ một tiếng thở dài nói:
.- Đúng vậy a! Ai kêu nàng từ nhỏ cứ thông minh sắc sảo như vậy, thật là làm cho người ta khổ não.
.Tiêu Vô Y cười khúc khích, đỏ mặt nói:
.- Toàn nói bừa.
.Là nàng nói đó chứ! Hàn Nghệ chân thành nói:
.- Ta biết lo lắng của nàng, nhưng chuyện này là không thể nào đâu, cho dù là trời sập thì ta cũng không ruồng bỏ nàng đâu, còn Dương gia sao để Phi Tuyết làm thiếp của ta, ta càng không để nàng làm thiếp, mặc kệ ta nghĩ thế nào, nàng đang lo cái gì, nhưng điều này là không thể nào xảy ra cả. Chúng ta có cần vì chuyện không có khả năng xảy ra mà phiền não không?
.Tiêu Vô Y nói:
.- Có thể xảy ra đấy, chỉ cần chàng đủ ưu tú, giống như Nguyên thúc thúc ấy, rất nhiều cô gái đều vì ông ta mà cả đời không lấy chồng, hơn nữa trong những cô gái ấy có vài gia tộc còn đồng ý quan hệ của họ và Nguyên thúc thúc, nhưng nguyên nhân chính mà họ đồng ý là do tài lực của Nguyên gia, đó là điều khiến họ vô cùng khát vọng đấy, đây thật ra cũng là một dạng liên hôn, chỉ là không thể hiện ra ngoài mặt thôi.
.- Thật hay giả?
.Hàn Nghệ nói:
.- Ta hoàn toàn không thấy Nguyên bảo chủ có sức hấp dẫn gì?
.Tiêu Vô Y lắc đầu nói:
.- Ta cũng không rõ, có lẽ là vì Nguyên bảo chủ văn võ song toàn, hơn nữa Nguyên thúc thúc cực kỳ trọng tình, nghe nói Nguyên thúc thúc vì một lời hứa, bất chấp ngàn dặm chạy đến thảo nguyên, đơn thương độc mã cướp lấy A Sử Na Man từ Tiết Diên Đà.
.- Lại là nghe nói, ta mới không tin.
.Hàn Nghệ mãnh liệt lắc đầu nói.
.- Nhưng bất kể thế nào, chứng minh làm thế là có thể đấy.
.Tiêu Vô Y mắt nhìn phương xa, nói:
.- Thân là hiền thê, đương nhiên lấy phu quân làm trọng, tiền đồ và tính mạng của phu quân là quan trọng nhất đấy, vậy thân là thê tử như ta, lý nên ủng hộ chàng tiến gần lấy mối quan hệ với Dương gia, tư tâm ấy của mình, không cần nói đến. Nhưng nếu là Tiêu Vô Y, trên phương diện tình cảm, lại cực kỳ ích kỷ, phu quân của ta đương nhiên phải toàn tâm toàn ý yêu ta, tuyệt không được tốt với người phụ nữ khác. Chàng nói ta nên làm một hiền thê hay nên làm một Tiêu Vô Y đây?
.Sự lựa chọn này thật là muốn lấy mạng người a! Hàn Nghệ miễn cưỡng ha hả hai tiếng, nói:
.- Nàng đã là thê tử của ta, cũng là Tiêu Vô Y, chỉ đơn giản như vậy. Còn chuyện trên triều đình, nàng không cần phải lo cho ta, ta có tính toán của mình, bản lĩnh này chồng nàng vẫn có chút đấy.
.Tiêu Vô Y nói:
.- Vậy Phi Tuyết thì sao?
.Hàn Nghệ ngẩn người, nói:
.- Không giấu nàng, chuyện này ta chưa nghĩ rõ, đến lúc đó rồi tính đi, tốt nhất là có thể nói rõ, ta không muốn giấu nàng ấy.
.Tiêu Vô Y thật sự là mâu thuẫn đến cực điểm, ngạn ngữ có câu, từ cổ chung hiếu khó lưỡng toàn, nhưng giữa tình yêu và sự nghiệp cũng sao mà lưỡng toàn được, nàng suy nghĩ một lát, rốt cục nói:
.- Chuyện này ta không lo nữa, làm thế nào tùy chàng vậy, nhưng chỉ giới hạn Phi Tuyết, nếu chàng dám trêu chọc người con gái khác thì——!
.- Ai da!
.Bên hông của Hàn Nghệ đột nhiên đau nhói, nói:
.- Nàng nhéo ta làm gì thế? Ta chẳng làm gì cả a!
.- Chuyện của Triệu tiểu nương tử, chàng giải thích thế nào?
.Tiêu Vô Y chất vấn.
.Hàn Nghệ nói:
.- Không phải nàng nói nàng rất rộng lượng sao, không để trong lòng chuyện của Triệu tiểu nương tử?
.Tiêu Vô Y nói:
.- Chẳng qua là kế hoãn binh, lúc đó ta nói thể là vì chuyện của Phi Tuyết, ta cũng rảnh lo nhiều, nhưng chuyện này ít nhiều gì ta đã thông suốt một ít, đương nhiên tìm chàng tính sổ.
.Kế hoãn binh? Chết tiệt! Hàn Nghệ khóc không ra nước mắt nói:
.- Ta nói rồi, ngay cả tên nàng ta ta còn không biết, sao mà có thể a!
.Tiêu Vô Y nói:
.- Cái này ta biết.
.- Vậy còn nhéo ta.
.- Nhưng ta là thê tử của chàng, chàng chưa từng tặng thơ cho ta, lại đi tặng cho người phụ nữ khác, chàng nói ta có nên nhéo chàng không.
.- Gì——!
.Hàn Nghệ tự hỏi tư duy đủ nhạy bén rồi, nhưng tư duy của Tiêu Vô Y cũng nhạy đấy, bảo:
.- Ai —— ai ta không tặng, ta tặng cho nàng rồi! Nàng quên rồi.
.Tiêu Vô Y trợn to hai mắt nói:
.- Chàng tặng thơ cho ta hồi nào?
.Hàn Nghệ nói:
.- Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày, ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần. Ai da, ai da! Nhẹ tí, nhẹ tí.
.Tiêu Vô Y vẻ giận nói:
.- Chàng còn dám nói, người ta thì là nếu đời người chỉ như lúc mới gặp, còn ta thì cày đồng đang buổi ban trưa, đến tột cùng ai mới là thê tử của chàng.
.Hàn Nghệ vẻ mặt đưa đám nói:
.- Vậy nàng nói ta nên làm gì?
.Thịt trên tay người khác, không thể không cúi đầu a!
.Tiêu Vô Y ngạo kiều nói:
.- Chàng đương nhiên cũng phải làm một bài tặng cho ta a, hơn nữa nhất định phải hay hơn bài kia.
.- Nhất định, nhất định.
.Hàn Nghệ vốn nghĩ mình đầy bụng bài sao chép, một bài thơ thôi đương nhiên không gì khó, nhưng mới nói một nửa, đột nhiên hắn phát hiện, hình như Lý Bạch không có viết qua thơ tình yêu gì, nhất thời nghĩ không ra bài nói có thể đẳng cấp hơn " Nhân sinh nhược chích như sơ kiến ".
.Nhưng sự kiên nhẫn của Tiêu Vô Y là cực kỳ có hạn đấy, khóe mắt bắt đầu lộ hàn quang rồi.
.Hàn Nghệ chỉ cảm thấy một sức áp bức, nói:
.- Đừng nhéo, đừng nhéo, lập tức nghĩ ra, lập tức nghĩ ra.
.Trong lòng thì hối hận muốn chết rồi, làm gì không làm, lại làm bài Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, đúng là tìm chỗ chết a. Đột nhiên, tâm niệm khẽ động, nếu đời người chỉ như lúc mới gặp nổi như vậy, chủ yếu là vì thời đại này thiếu thơ ca về tình yêu, thơ ca thơ ca, đúng rồi, đó là một ca khúc, không phải một bài thơ nha.
.Nghĩ đến đây, hai mắt hắn phát sáng, nói:
.- Có rồi!
.Tiêu Vô Y lòng tràn đầy chờ mong nói:
.- Nói mau.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Nàng cho ta thêm một ít thời gian.
.- Vì sao?
.- Từ thì ta nghĩ xong rồi, nhưng vì tỏ rõ thành ý, ta định phổ khúc, hát cho nàng nghe.
.Tiêu Vô Y hì hì cười nói:
.- Vậy thì vô cùng tốt, được rồi, ta cho chàng thêm ít thời gian.
.Mong là qua được cửa ải này! Hàn Nghệ ra vẻ trầm tư nửa ngày, thấy sự kiên nhẫn của Tiêu Vô Y như cạn kiệt rồi, mới nói:
.- Được rồi, được rồi, nàng nghe nhé!
.Tiêu Vô Y như gà con trục gạo vậy gật đầu.
.Hàn Nghệ khe khẽ cổ họng hát:
.- Rốt cục làm ra quyết định này, người ta nói sao ta mặc kệ, chỉ cần nàng cũng đồng ý, ta nguyện ý, chân trời góc biển đều theo nàng. Ta biết, mọi thứ không dễ, trái tim ta, luôn luyện tập thuyết phục bản thân, sợ nhất nàng đột nhiên nói muốn bỏ cuộc. Tình yên thật sự cần dũng khí, để đối diện với đồn đại, chỉ cần một ánh mắt nàng khẳng định, tình yêu của ta là có ý nghĩa. Chúng ta đều cần dũng khí, để tin sẽ bên nhau, dòng người chật chội nhưng ta vẫn cảm thấy nàng, đặt trong lòng tay ta, chân tâm của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận