Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 889.1: Tứ tử đoạt quyền

.- Huynh trưởng, mời uống trà.
.Phanh!
.Trà này vừa mới bưng lên, bàn tay to của Thôi Nghĩa Huyền phất một cái, chén trà lập tức bị hất văng ra ngoài cửa.
.Thôi Bình Trọng mắt nhìn chén trà kia, nhẹ nhàng thở dài, ngồi xuống, nói:
.- Từ xưa đến nay, thân luôn hy vọng có thể đem mọi vấn đề đều giải quyết, không gây phiền toái cho con cháu đời sau. Nhưng làm như vậy thường thường chỉ hoàn toàn ngược lại, thật giống như tiên đế, tiên đế trước khi lâm chung tất cả mọi khó khăn phiền toái đều thanh trừ, muốn để lại một triều đình ổn định thái bình cho đương kim bệ hạ nhưng sự thật thế nào? Việc ổn định này lại gây ra khó khăn hơn nữa cho bệ hạ. Mà bệ hạ dựa vào bản thân mới có thể láy hoàng quyền trở lại.
.Thôi Nghĩa Huyền cau mày nói:
.- Những lời này ngươi nói làm chi?
.Thôi Bình Trọng nói:
.- Ta suy nghĩ vì sao chúng ta đều lớn tuổi như vậy rồi, còn phải lo nghĩ vì gia tộc, mà bọn Tập Nhận còn trẻ như vậy, tinh lực dồi dào, lại cả ngày chơi bời lêu lổng, việc này có phải là đầu đuôi lẫn lộn hay không.
.Thôi Nghĩa Huyền Đạo:
.- Việc này ngay cả chúng ta cũng không có cách nào, đám người Tập Nhận há lại có biện pháp giải quyết.
.Thôi Bình trọng lại rót một chén trà, đưa tới trước mặt Thôi Nghĩa Huyền nói:
.- Hàn Nghệ và Tập Nhận cũng chỉ lớn ngang nhau, hắn có thể, vì sao Tập Nhẫn bọn họ lại không được? Nói cho cùng, Hàn Nghệ là không ai có thể dựa vào mà đám người Tập Nhận lại có quá nhiều người để dựa dẫm. Nhưng có lẽ dưới cái nhìn của Tập Nhận bọn họ, những người có thể dựa dẫm vào kia, hoàn toàn chính là những ngọn núi lớn mà bọn họ khó có khả năng vượt qua, bởi vì trăm thiện hiếu làm đầu.
.Thôi Nghĩa Huyền nghe được nhíu mày không nói.
.Thôi Bình Trọng thở dài:
.- Hàn Nghệ nói không sai, thời đại đang thay đổi, bốn đại gia tộc chúng ta đã thua kém hơn xưa rồi, hoàng đế của chúng ta cũng mới hơn hai mươi tuổi, mà tư tưởng của chúng ta vẫn còn dừng lại ở thời kì Ngụy Tấn, hoặc là thời kì Trinh Quán. Chúng ta cầm đao kiếm đã rỉ sắt làm sao có thể theo cung nỏ kiểu mới kia của Hàn Nghệ giao đấu. Quốc gia phải đổi pháp, gia tộc của chúng ta cũng cần đi theo thời đại biến hóa mà thay đổi, cũng nên để cho những hậu bối đứng ra che gió che mưa. Chúng ta cũng chỉ sống được vài năm, sớm hay muộn vẫn phải dựa dẫm vào bọn họ.
.Thôi Nghĩa Huyền trầm mặc một chút, liếc nhìn Thôi Bình Trọng, nói:
.- Luận về bối phận, trọng trách này cũng có thể để ngươi gánh vác mà không phải Tập Nhận.
.Thôi Bình Trọng lắc đầu nói:
.- Huynh trưởng quá để mắt ta, ta nếu có chút năng lực đã sớm đứng ra gánh vác, ta trong lòng tự mình vô cùng hiểu rõ ta không đủ khả năng chống đỡ gia tộc này.
.- Vậy Tập Nhận thì có thể?
.- Nó so với ta thì thích hợp hơn.
.Thôi Nghĩa Huyền nói:
.- Vậy —— chúng ta thật sự còn có thể vãn hồi sao?
.Thôi Bình Trọng nói:
.- Vì sao không thể, chỉ bằng mấy trăm năm nội tình của Thôi gia chúng ta, trừ khi phát sinh một lần nữa loạn Hầu Cảnh, bằng không mà nói tuyệt đối sẽ không sụp đổ chỉ trong một đêm. Gia tộc chúng ta còn có rất nhiều nhân tài, chẳng qua bọn chúng chưa có cơ hội thể hiện bản thân, chúng ta không nên khiến gia tộc lâm vào tình thế diệt vong, người đời sẽ cho là Thôi gia ta suy yếu rồi, chúng ta phải để cho những người trẻ tuổi của gia tộc ta đứng lên, trở nên càng thêm cạnh tranh ganh đua.
.Thôi Nghĩa Huyền đã tám mươi tuổi nghe vậy cũng rất có cảm xúc, không khỏi thở dài, hiển thị rõ vẻ sầu não, nói:
.- Nhưng tiểu tử Tập Nhận này hiện giờ còn chẳng biết đi đâu.
.Thôi Bình trọng cười nói:
.- Tập Nhận không giống như ta, đối với nó vinh quang gia tộc còn trọng yếu hơn cả tính mạng, nó sẽ trở về đúng lúc thôi.
.Thôi Nghĩa Huyền Đạo:
.- Vậy còn ngươi? Ngươi không quan tâm sao?
.Thôi Bình Trọng trầm mặc một lúc, nói:
.- Đây chính là nguyên nhân ta không thích hợp.
.Cầu người không bằng cầu mình, hơn nữa bọn họ cũng cầu không được người.
.Thôi gia.
.Chỉ thấy người ngồi đầy trong nội đường, tất cả Thanh Hà Thôi thị ở Trường An đều đến đông đủ, Thôi Nghĩa Huyền ngồi ở chính giữa, hiện tại ông ta đã là người cầm đầu của Thanh Hà Thôi thị. Bởi vì ông ta vai vế cao, hơn nữa trong Thanh Hà Thôi thị hiện nay là quan viên cấp bậc cao nhất. Đám người Thôi Nghĩa Trung ngồi ở hai bên trái phải, Thôi Tập Nhận, Thôi Oánh Oánh, Thôi Hồng Lăng và hậu sinh còn lại thì ngồi ở phía sau cùng.
.Cả dòng họ tụ họp lại, nề nếp gia đình nghiêm khắc của Thôi gia nhìn cái là thấy ngay.
.Thôi Nghĩa Huyền đưa tầm mắt nhìn qua, nói:
.- Thanh Hà Thôi thị chúng ta thăng trầm mấy trăm năm qua, cũng đã trải qua không biết bao nhiêu đại họa lớn nhỏ nhưng chưa bao giờ giống như ngày hôm nay, toàn thể Thanh Hà Thôi thị chúng ta đều bị buộc đến đường cùng. Tuy rằng hôm nay không giống như cuối thời kỳ Tùy, phải lo lắng đến tính mạng, thế nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ làm cho Thanh Hà Thôi thị không còn tồn tại. Hàn Nghệ không phải là muốn tính mạng của chúng ta, mà là muốn đào đến tận gốc rễ của chúng ta. Cái mạng già này lão phu sớm đã không cần nữa, mà lão phu quan tâm là uy danh và vinh quang của Thanh Hà Thôi thị. Thanh Hà Thôi thị có được như ngày hôm nay đều là dùng máu và mồ hôi của các bậc tiền bối gây dựng lên, chúng ta quyết không thể khiến tất cả đều bị hủy hoại trong tay chúng ta. Lão phu không yêu cầu các ngươi đánh bại Hàn Nghệ, chỉ cần các ngươi ai có khả năng nghĩ biện pháp xoay chuyển lấy lại danh vọng và vinh quang của Thanh Hà Thôi thị, thì vị trí gia chủ này sẽ là của người đó, không cần biết là ai, cho dù là Oánh Oánh đều được.
.Thôi Oánh Oánh cũng sợ hãi, nhỏ giọng nói:
.- Sao ta có thể được a!
.Bên trái một lão già nói:
.- Đường huynh, ta biết trong lòng ngươi sốt ruột, nhưng cũng không thể làm liều, điều này không hợp với lễ pháp a!
.Thôi Nghĩa Huyền nói:
.- Vậy cũng tốt hơn so với việc tất cả mọi thứ của tổ tông bị hủy hoại trong chốc lát.
.Lại có một lão già nói:
.- Thật sự không được, chúng ta trở về quê cũ Thanh Hà đi, Trường An vốn là không phải địa bàn của chúng ta
.Thôi Nghĩa Huyền nói:
.- Trở về quê hương Thanh Hà, nói thì thật nhẹ nhàng, người ta trở về là để làm rạng rỡ tổ tông, chúng ta bây giờ trở về là mang tiếng xấu, ta không có mặt mũi nào để trở về.
.Thôi Nghĩa Trung tức giận, nói:
.- Đúng vậy, hiện tại chúng ta không còn có mặt mũi nào trở về, theo ý ta chúng ta đi liều mạng với tiểu tử Hàn Nghệ kia.
.Thôi Nghĩa Bá nói:
.- Nếu chúng ta liều được thì đã liều rồi, chứ không ngồi ở chỗ này, vấn đề chính là không đấu lại được nha, hiện giờ thế cục trong triều thay đổi liên tục, ai cũng không dám dễ dàng vì chúng ta nói công đạo, mà dân chúng lại đã bị Hàn Nghệ bịt mắt. Ta cảm thấy đại ca nói rất đúng, sự cấp tòng quyền, mọi gia quy gì gì đó cứ để hết sang một bên đã, qua được cửa ải này rồi hãy nói sau.
.Những người còn lại cũng đều gật đầu, bọn họ cũng đều bị Hàn Nghệ làm cho sợ hãi, tiểu tử kia quá quỷ quyệt, mưu mô, khó lòng phòng bị a!
.Thôi Nghĩa Huyền đưa tầm mắt nhìn qua, nói:
.- Các ngươi ai có biện pháp gì?
.Ông ta chủ yếu là muốn xem đám người tuổi trẻ, tiền bối đi trước nếu có cao kiến đã sớm nói ra rồi, thế nhưng đám hậu sinh lại như con rùa rụt đầu, chỉ có một người ngồi thẳng thắn, hai tay đúng quy củ đặt ở trên gối, nhìn không chớp mắt.
.Thôi Nghĩa Huyền ho nhẹ một tiếng, nói:
.- Tập Nhận.
.- Có chất nhi!
.Thôi Tập Nhận khẽ gật đầu.
.Thôi Nghĩa Huyền Đạo:
.- Cháu thấy thế nào đối với việc này?
.Thôi Tập Nhận nói:
.- Chất nhi cho là Thôi gia chúng ta không phải bại trong tay Hàn Nghệ mà là bại trong tay chính mình, bởi vậy chúng ta muốn xoay chuyển tình thế thực sự không phải là phải chiến thắng Hàn Nghệ, mà là phải chiến thắng chính mình.
.Tiểu tử này quả nhiên có biện pháp, hôm nay nếu ta không hỏi nó, chắc nó sẽ không nói. Thôi Nghĩa Huyền hơi hơi nhíu mày, có chút không vui nói:
.- Lời này của ngươi dựa vào đâu mà nói?
.Thôi Tập Nhận nói:
.- Nếu Thôi gia chúng ta mỗi người đều quang minh lỗi lạc thì một chút thủ đoạn kia của Hàn Nghệ cũng sẽ không thực hiện được. Đáng tiếc Thôi gia chúng ta vẫn chưa làm được như thế, bởi vậy mới khiến cho Hàn Nghệ tận dụng lợi thế, chúng ta là thua chính mình chứ không phải bại bởi tại Hàn Nghệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận