Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 590: Bóng ma diện tích không nhỏ

.Ta đã trở về!
.Chính là một câu vô cùng đơn giản như thế mà thôi, nếu nói thêm một câu nữa vậy không phải là phong cách của Hàn Nghệ. Hắn hất đầu một cách đầy phong tao, sau đó... Cứ như vậy mà biến mất trong ánh lửa bập bùng.
.Có thể nói hắn là một nam tử tựa như gió vậy.
.Tất cả đệ tử đều ngây ra như phỗng.
.- Này… Này là có ý gì?
.Thanh âm của Uất Trì Tu Tịch lắp bắp, miệng y cũng giật giật rất nhiều:
.- Bảo chúng ta đứng lên chỉ vì nói có thế thôi?
.Độc Cô Vô Nguyệt thản nhiên nói:
.- Hẳn là vậy!
.Một ngụm lão huyết phun ra!
.Vi Phương tức giận nói:
.- Đây không phải là cố ý đùa bỡn chúng ta sao?
.Độc Cô Vô Nguyệt vẫn cứ thản nhiên mở miệng:
.- Chắc là vậy. Giải tán đi.
.Nói xong, y liền xoay người đi vào.
.Trưởng Tôn Diên lực bất tòng tâm nhìn y một cái, sau đó cũng đi vào theo.
.Để lại đó một nhóm học viên đứng trong gió đêm, cả người sững sờ.
.- A ——!
.Uất Trì Tu Tịch siết chặt hai tay, ngửa đầu lên trời bày ra tư thế gầm gừ kinh điển !
.- Ta biết ngay, ta biết ngay mà. Trước đó nghe thấy tiếng trống như thế ta đã cảm thấy không ổn rồi. Quả thế, tên ấy đã quay trở lại.
.- Hữu Du, không phải ngươi nói hắn có thể sẽ thăng quan sao? Tại sao lại trở về rồi?
.- Sao ta biết được?
.- Yêu ma nhập thế, chúng ta sắp bị tai vạ đến nơi rồi.
.Trong màn đêm đen như mực này, bọn họ không nhìn thấy bất cứ một hi vọng nào. Đêm nay nhất định lại là một đêm không ngủ.
.- Oa ha ha!
.Nguyên Liệt Hổ ngồi trong sảnh đường, cười lớn nói:
.- Hàn Nghệ, ngươi thật sự là rất xấu rồi, ai ngờ lại chỉnh bọn họ thảm như thế, nhưng mà ta thích!
.Nói xong y nhướng mày, vô cùng hưng phấn.
.Tại trên đường tới đây, Hàn Nghệ đã muốn thăm dò được mục đích tới đây của Nguyên Liệt Hổ. Y sở dĩ sẽ hưng phấn như vậy cũng đều bởi vì y sắp nhàm chán đến chết, do đó chỉ một chuyện lớn bằng hạt vừng đều có thể khiến y kích động nhường kia.
.- Nguyên công tử, lời này của ngươi cũng chớ có nói lung tung.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ta làm vậy là đang huấn luyện bọn họ, thân là một cảnh sát hoàng gia, bọn họ phải luôn sẵn sàng đợi lệnh trong mọi thời tiết, bởi vì lũ cường đạo cũng sẽ không ngủ lúc ngươi đi ngủ, duy trì cảnh giác là điều không thể nào thiếu được. Nếu có thể tập hợp hoàn tất trong thời gian ngắn nhất, đó cũng vẫn chỉ là mới bắt đầu thôi. Trong khoảng thời gian này, chúng ta phải tăng mạnh rèn luyện mặt này cho bọn họ.
.Nguyên Liệt Hổ trợn mắt lên, nói:
.- Tăng mạnh huấn luyện là sao?
.Hàn Nghệ suy nghĩ một chút rồi nói:
.- Đại khái chính là lúc đi nhà vệ sinh cũng thuận tiện gọi bọn họ đi luôn.
.Nguyên Liệt Hổ khẽ run rẩy nói:
.- Ngươi làm như vậy, bọn họ chắc sẽ điên mất.
.Hàn Nghệ nói:
.- Vì sao ta có thể nửa đêm thức dậy đi nhà vệ sinh mà bọn họ lại làm không được?
.Nguyên Liệt Hổ gật gật đầu nói:
.- Nói có lý.
.Trưởng Tôn Diên hiếu kỳ hỏi:
.- Nguyên huynh, tại sao ngươi lại tới đây vậy?
.Nguyên Liệt Hổ gãi đầu nói:
.- Không phải là do ta nhớ mọi ngươi nên mới tới thăm mọi người một chút sao.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói:
.- Vào lúc nửa đêm?
.Nguyên Liệt Hổ cười ha hả nói:
.- Chính là nửa đêm mới có thể nhớ tới ngươi nha!
.Xoảng!
.Một chén trà nát văng tung tóe tại trên tường phía sau người Nguyên Liệt Hổ.
.Nguyên Liệt Hổ sợ tới mức ngẩn ra, lập tức cười làm lành nói:
.- Ta chỉ nói đùa thôi, Vô Nguyệt, ngươi vẫn táo bạo như vậy nha!
.Này còn có thể không táo bạo sao? Đều sỉ nhục tới vấn đề giới tính luôn rồi. Hàn Nghệ âm thầm nói một câu.
.Trưởng Tôn Diên biết rõ tính nết của Độc Cô Vô Nguyệt, nếu cứ để mọi chuyện tiếp tục phát triển thế nào cũng sẽ phải đánh nhau, cho nên hắn vội hỏi:
.- Hàn Nghệ, lần này ngươi quay về là…. ?
.Hàn Nghệ thở dài:
.- Ngươi cũng biết đó, gần đây con đường làm quan của ta thật không như ý, trong lòng nghẹn khuất vô cùng, không có chỗ giải phóng, cho nên ta đã trở về.
.Đây đương nhiên chẳng qua là một câu nói đùa mà thôi, bởi vì làm cảnh sát hoàng gia đối với hắn mà nói là một điều vô cùng quan trọng. Dân an cục có thể làm cho rất nhiều giấc mộng của hắn biến thành hiện thực, hắn không thể bỏ mặc nó không cần. Lại thêm chuyện của Dương Phi Tuyết cũng khiến hắn không biết nên đối mặt ra sao, do đó lại càng thêm đâm đầu vào trong công việc hơn.
.Sáng sớm hôm sau.
.- Tu Tịch, ngươi làm cái gì vậy?
.Mộ Dung Chu Hàng thấy Uất Trì Tu Tịch vừa bước ra phòng ngủ, đôi mắt của y liền liếc tới.
.Uất Trì Tu Tịch nói thật cẩn thận:
.- Cái tên nông dân kia đột nhiên quay về, trong đó nhất định là có âm mưu, chúng ta quyết không thể khinh thường.
.Ngã một lần, khôn một ít, lúc này y cũng không dám khinh thường nữa rồi.
.Bỗng nhiên, Tiêu Hiểu từ bên cạnh chạy tới, thản nhiên nói:
.- Nếu ngươi tiếp tục đứng đây nói nhảm chậm trễ như vậy thì không cần bất cứ âm mưu nào, mọi chuyện tệ hại nhất trong trại huấn luyện của chúng ta cũng đều cho ngươi đấy.
.- Tiêu Hiểu, tên khốn kiếp nhà ngươi, lão tử dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không đi quét nhà vệ sinh đâu.
.Uất Trì Tu Tịch mở miệng liền mắng.
.Bên cạnh truyền đến vài tiếng cười trộm, mấy người Dương Mông Hạo, Triệu Thiên Phú vừa cười vừa chạy về phía sân thể dục.
.Mộ Dung Chu Hàng nói:
.- Tiêu Hiểu nói rất có lý, Hàn Nghệ vừa mới trở về, nếu hôm nay tới muộn …
.Nói đến đó, y bỗng dưng hít một hơi, lập tức dốc sức chạy qua.
.- Ai ai ai! Mộ Dung, ngươi chờ ta một chút a!
.Uất Trì Tu Tịch hét lên cũng chạy theo.
.Chờ tới lúc cả bọn tới sân thể dục, mấy người Hàn Nghệ cũng không hề xuất hiện, chỉ có mỗi huấn luyện viên đứng ở nơi đó.
.Lạ nha!
.Điều này hoàn toàn khác so với tưởng tượng của mọi người!
.Sau khi chạy xong mười vòng, Hàn Nghệ vẫn còn không có lộ diện.
.Chẳng lẽ Hàn Nghệ đã đi rồi?
.Vậy thì thật là quá tốt nha!
.Trong phòng ăn!
.Yên tĩnh!
.Yên tĩnh vô cùng!
.Một mùi vị âm mưu tràn ngập khắp mọi nơi trong nhà ăn.
.Mọi người ngồi ở trên bàn, nhìn món sủi cảo nhân thịt băm rau hẹ trong trắng mang xanh trước mặt mà ngơ ngác không biết nói gì.
.Hàn Nghệ vừa về đây, chưa thấy đổi cái gì, nhưng thức ăn lại được cải thiện không ít. Mấu chốt là người phát cơm kia còn cố ý nhắc nhở bọn họ, đây là do Hàn Nghệ cố ý chuẩn bị cho bọn họ.
.Này —— này ai còn dám ăn nữa chứ !
.Nếu chẳng may bên trong có bỏ thuốc xổ thì sao?
.Bỗng tiếng nói chuyện vang lên, chỉ thấy bốn người Hàn Nghệ, Độc Cô Vô Nguyệt, Nguyên Liệt Hổ, Trưởng Tôn Diên từ bên ngoài bước vào.
.Bốn người bọn họ đi vào nhà ăn, cũng ngây ngẩn cả người.
.Hàn Nghệ nhìn chung quanh một chút, hiếu kỳ nói:
.- Tại sao mọi người không ăn đi?
.- Ai biết trong món sủi cảo này có độc hay không chứ!
.Bỗng nhiên hắn nghe được có người cố ý mở miệng nói.
.Ánh mắt của Hàn Nghệ sắc bén lướt qua, cuối cùng dừng lại trên người Uất Trì Tu Tịch.
.Trong lòng Uất Trì Tu Tịch khẽ chấn động, âm thầm kêu khổ, lời ta nói ngươi đều nghe được đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận