Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 340.2: Trong và đục

.Buổi chiều, trong một tiệm thuốc duy nhất ở Bắc Hạng, chỉ thấy Lư Sư Quái cùng phu nhân Liễu Cầm và con gái Lư Tri Liên làm việc ở bên trong.
.- Cha, cát cánh này để ở đâu?
.Đôi tay nhỏ bé của Lư Tri Liên đang gắng sức bưng một cái mẹt nhỏ, mở đôi mắt to tròn, sáng ngời nhìn Lư Sư Quái.
.- Để đó cho cha. Lư Sư Quái nhận lấy cái mẹt, kéo một ngăn kéo ra, đổ cát cánh vào trong.
.Lư Tri Liên chớp chớp đôi mắt to tròn, nói: - Cha, tại sao cha đổ cát cánh vào trong cái hộp gỗ nhỏ này vậy?
.Liễu Cầm đi đến, xoa cái đầu nhỏ của Lư Tri Liên, dịu dàng nói: - Đây đương nhiên là có nguyên nhân, bởi vì cát cánh là thuốc thường dùng, cho nên để ở chỗ dễ lấy nhất, một số thuốc không thường dùng thì có thể để ở trên cao.
.Lư Tri Liên gật đầu, nói: - Con biết rồi.
.Liễu Cầm lại nói: - Còn nữa, đây không phải hộp gỗ nhỏ, đây gọi là ngăn kéo, còn tủ thuốc này gọi là tủ thất tinh đẩu, đây là Hàn thúc thúc lần trước chúng ta gặp phát minh ra đấy.
.Lư Tri Liên kinh ngạc nói: - Chính là thúc thúc trẻ tuổi lần trước chúng ta gặp.
.Liễu Cầm gật gật đầu.
.Lư Tri Liên nói: - Vậy Hàn thúc thúc thật thông minh nhỉ.
.Chợt nghe thấy bên ngoài có một tiếng cười, nói: - Chỉ bằng một câu nói này của Liên Nhi, món quà này của Hàn sư thúc coi như không tặng uổng phí rồi.
.Chỉ thấy Hàn Nghệ xuất hiện ở cửa, một tay cầm thỏ Khuê Mật, một tay cầm một xâu kẹo hồ lô.
.- Hàn thúc thúc.
.Lư Tri Liên mừng rỡ gọi.
.- Ngoan! Hàn Nghệ chìa thỏ Khuê Mật và kẹo hồ lô ra, nói: - Tặng cho con.
.Lư Tri Liên vẻ mặt mừng rỡ, nhưng hai tay lại rụt lại sau lưng, lén nhìn Liễu Cầm.
.Tuy Lư Sư Quái đã bị gia tộc đuổi ra khỏi nhà, nhưng gia giáo vẫn hết sức nghiêm khắc.
.Liễu Cầm cũng không dám quyết định, lại nhìn về phía Lư Sư Quái.
.Lư Sư Quái thấy món quà này cũng không quá lớn, vì thế cười nói: - Còn không cảm ơn Hàn thúc thúc.
.Lư Tri Liên thấy phụ thân đã gật đầu, vội vàng nhận lấy, vẻ mặt vui vẻ nói: - Cảm ơn Hàn thúc thúc. Hàn thúc thúc, đây là thỏ sao?
.Hàn Nghệ nói: - Nó tên là thỏ Khuê Mật, là bằng hữu trung thành nhất của nữ nhân.
.Trước đó Lưu Nga đã chuẩn bị một đống quà lớn, làm cho Hàn Nghệ muốn đau cả đầu, hắn đoán chừng Lư Sư Quái quyết sẽ không nhận, vì thế chỉ cầm một thỏ Khuê Mật và kẹo hồ lô đến.
.Lư Tri Liên cầm thỏ Khuê Mật, nhìn vẻ mặt thật sự là rất thích, cười hi hi nói:
.- Thỏ Khuê Mật này thật là đáng yêu.
.Liễu Cầm nói: - Hàn tiểu ca, ngươi đây thật là quá khách khí rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Là ta cảm thấy có lỗi mới đúng, gần đây bận rộn, không có thời gian tiếp đón mọi người, trong lòng vẫn thấy áy náy.
.Lư Sư Quái cười nói: - Có gì mà áy náy, ngươi vẫn quá khách khí rồi, kỳ thật ngươi có thể cho chúng ta thuê tiệm thuốc miễn phí, hơn nữa còn giúp chúng ta chuẩn bị hết toàn bộ đồ đạc nữa, cả nhà chúng ta đều vô cùng cảm kích ngươi.
.Liễu Cầm cũng liên tục nói lời cảm tạ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Lư công tử, lần trước ta đã nói rồi, ta phải cảm ơn ngươi, đừng nói là cho thuê miễn phí, chỉ cần ngươiđồng ý đến, ta tặng tiền cho ngươi cũng được, ngõ Bắc này chính là vì có tiệm thuốc này của ngươi mới trở nên hoàn mỹ.
.Lư Tri Liên nghe thấy vậy, tò mò nói: - Tại sao vậy?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Bởi vì thúc thúc cũng sẽ bị bệnh a!
.Lư Tri Liên lập tức nói:
.- Vậy Hàn thúc thúc phải đến tìm cha con, y thuật của cha con rất là lợi hại, nhất định có thể chữa khỏi bệnh của thúc.
.Liễu Cầm vội vàng nói: - Liên Nhi, trưởng bối đang nói chuyện ở đây, một đứa trẻ con như con nói loạn gì vậy, sức khỏe của Hàn thúc thúc rất tốt, sao lại bị bệnh được, con vào phòng trong chơi đi.
.Hàn Nghệ vội nói: - Không cần phiền phức, ta đứng một lát rồi đi.
.Liễu Cầm nói: - Vậy làm sao được, Hàn tiểu ca, ngươi ngồi đợi một lát, ta đi pha trà cho ngươi.
.Nói xong nàng liền dẫn con gái đi vào phía trong.
.Còn Lư Sư Quái thì mời Hàn Nghệ ngồi xuống trong phòng khám.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nói thật, cho đến hôm nay, ta vẫn có chút không dám tin, Lư công tử ngươi lại đồng ý đến ngõ Bắc mở tiệm thuốc.
.Lư Sư Quái cười nói: - Vậy ngươi nói ta nên đi đâu mở?
.Hàn Nghệ nói: - Ta tưởng rằng Lư công tử căn bản sẽ không mở tiệm thuốc này, ta đã nghe nói rồi, chỉ cần ngươi đồng ý, chức ngự y trong cung sớm đã đợi ngươi rồi.
.- Ngự y không dễ làm như vậy đâu.
.Lư Sư Quái lắc đầu, cười nói: - Trước khi dạy ta y thuật, sư phụ ta đã dạy ta một đạo lý, mạng người là không phân quý tiện. Sư phụ lão nhân gia người còn nói, nếu như không thể lĩnh ngộ đạo lý này thì đừng học y thuật, bởi vì có học cũng vô dụng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nhưng sự thực chính là mạng người có phân quý tiện, không phải Đại Đường ta có chế độ nô tỳ gì đó sao.
.Lư Sư Quái thở dài nói: - Nếu như ta không theo sư phụ học y, có thể ta cũng sẽ nghĩ như vậy, nhưng từ khi sư phụ dạy ta y thuật đến nay đã nhiều lần nhấn mạnh điều này, tự nhiên ta cũng cho là như vậy, ta cũng từng muốn giống như sư phụ, chu du tứ hải, giúp đỡ những người bị bệnh, nhưng sư phụ lão nhân gia người lòng không vướng bận, còn song thân của ta đều ở Trường An, ta không thể làm được giống như sư phụ, cho nên ta nghĩ, so với đi làm ngự y, chi bằng ở đây mở một tiệm thuốc, như vậy có thể cứu chữa nhiều người hơn.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Điều này cũng khiến ta nhớ đến một câu nói, trên đời mọi người bẩn, mình ta sạch, mọi người đều đã say, mình ta tỉnh.
.Lư Sư Quái khoát tay nói: - Ta vẫn chưa đạt đến kiểu tình cảm cao thượng này.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Nói thật, ta lại không cảm thấy đây là tình cảm cao thượng gì, ngược lại ta còn cho rằng đây là tinh tướng, ồ, một trong những ý nghĩa của tinh tướng chính là cậy tài khinh người.
.Lư Sư Quái hơi nhíu mày, đây không phải là đang châm chọc y sao, nhưng y cũng không có giận, nói: - Sao lại nói vậy?
.Hàn Nghệ cười nói: - Lấy ví dụ như này, rất nhiều người đi con đường dẫn tới ước mơ, đột nhiên trước mặt có một vũng nước bùn lớn, nhưng đây là con đường duy nhất, đối mặt với tình huống này, có một loại người sẽ lựa chọn giẫm lên nước bùn mà đi qua, bọn họ sẽ nghĩ, dù sao cũng không phải một mình ta giẫm, nhiều người giẫm như vậy, trên giày của mọi người đều có bùn, đều giống nhau, nếu đã giống nhau, vậy thì không có gì để nói sạch với bẩn rồi. Có một loại người sẽ lựa chọn dứt khoát không đi nữa, dù từ bỏ ước mơ cũng không thể làm bẩn thân thể của mình, thuận tiện còn có thể cười nhạo những người dính đầy nước bùn kia.
.Còn có một loại người sẽ dùng đôi tay sạch sẽ của mình dọn sạch nước bùn, thà làm bẩn mình, chớ để bẩn người khác. Không chịu đồng lưu hợp ô, kiểu tình cảm này đáng được kính phục, nhưng không chịu đồng lưu hợp ô, mà lựa chọn tránh né thật xa, loại tình cảm này đáng bị kinh bỉ, bởi vì đây là một kẻ nhu nhược. Người thật sự có tình cảm cao thượng, có tư tưởng kiên định, có nhân cách, bọn họ sẽ không vì bùn đất mà dừng bước, ngược lại bọn họ sẽ dũng cảm, kiên cường dùng đôi tay của mình dọn sạch bùn đất. Cá nhân ta cho rằng, tư tưởng "trên đời mọi người đểu bẩn mình ta sạch, mọi người đều say mình ta tỉnh", thực sự căn bản không đáng để người ta kính phục, thật sự khiến người ta kính phục là những người có tư tưởng "trên đời mọi người đều sạch mình ta bẩn, mọi người đều tỉnh mình ta say".
Bạn cần đăng nhập để bình luận