Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1097: Tiếp nhận quyền trượng.

.Giao viên dạy kèm tại nhà!
.Nghe thấy thôi cũng là tràn đầy sức hấp dẫn.
.Trước khi tới Hàn Nghệ đã nghĩ như vậy, nhưng sự thật
.Tuy rằng bầu trời mùa đông âm u, nhưng Hàn Nghệ lại cảm giác bên trong phòng này thoáng đãng, bởi vì có một bóng đèn cực lớn chen giữa giữa hắn và Dương Phi Tuyết.
.- Ch-uixuy, hì hì, ghép vần này thật là thú vị.
.Nhưng khoan hãy nói, trong ba người này, chỉ Dương Mông Hạo là chăm chú nhất, Hàn Nghệ và Dương Phi Tuyết khó khăn mới gặp mặt một lần, hai bên có rất nhiều lời muốn nói, về phần ghép vần này, tất nhiên là còn nhiều thời gian, bởi vậy tâm tư cũng không ở trong đó, nhưng cũng chỉ có thể vụng trộm liếc mắt đưa tình.
.- Ai ôi! Tiểu Mông à, sao ngươi lại cắt đứt mạch suy nghĩ của ta... aaaaa, ta nói đến đâu rồi nhỉ?
.Hàn Nghệ ôm đầu, hét lên một cách phiền não.
.Dương Mông Hạo chỉ cảm thấy không khỏi oan ức, ta đây là đang khen ngợi ngươi, tại sao ngươi lại còn nói ta cắt đứt mạch suy nghĩ của ngươi.
.Hàn Nghệ ánh mắt lóe lên vài cái, nói: - Tiểu Mông, không phải là ngươi muốn đi ra ngoài sao, ngươi ở đây ầm ĩ, làm ta khó có thể tập chung tinh thần.
.Dương Phi Tuyết mím môi cười, ánh mắt xéo qua liếc nhìn Hàn Nghệ một cái khinh bỉ.
.Dương Mông Hạo cũng không chịu nổi nữa, nói: - Hàn Nghệ, huynh có ý gì, sao cứ nhằm vào ta, ta học còn tốt hơn tỷ của ta nữa.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Vấn đề là ở chỗ này a, ta tới để dạy tỷ ngươi, nhưng ngươi cứ ở đây quấy rầy ta giảng bài, làm cho tỷ của ngươi học kém hơn ngươi, như thế thì làm sao có thể được, ta lại rất bận rộn, ngươi xem qua là được rồi, về nhà ngủ đi.
.- Ta không đi!
.Dương Mông Hạo vẻ mặt hồ nghi nhìn Hàn Nghệ, nói: - Huynh đừng tưởng ta không biết gì cả, rõ ràng là huynh cố ý đuổi ta đi, sau đó dễ lừa tỷ ta, ta sẽ không mắc lừa huynh đâu.
.Hàn Nghệ kích động nói: - Ngươi nói lời này là có ý gì, cái gì gọi là lừa tỷ ngươi, này này này, hiện giờ ngươi là cảnh sát hoàng gia, nói chuyện phải có chứng cớ nha.
.Dương Mông Hạo nói: - Vậy thì gọi tam thúc của ta đến phân xử đi.
.- Ngươixem như ngươi lợi hại!
.Hàn Nghệ hung hăng trừng mắt lườm thằng nhãi này, chưa từng gặp phải người không biết điều như vậy.
.Dương Mông Hạo hừ một tiếng, hướng tới Dương Phi Tuyết nói: - Tỷ, tỷ phải cẩn thận Hàn Nghệ, con người này rất giảo hoạt, đến Vân Thành quận chúa mà hắn có thể lấy về nhà, tỷ tuyệt đối đừng để hắn lừa gạt.
.Ha ha! Giờ ngươi mới khuyên, đã muộn rồi! Trong lòng Hàn Nghệ âm thầm đắc ý.
.Dương Phi Tuyết xùy một tiếng, nói: - Tiểu Mông, đệ nói bậy bạ gì thế?
.- Đệ đây cũng không phải là nói bậy! Dương Mông Hạo vội vàng nói: - Tỷ nghĩ thử xem, vừa rồi hắn viết gì mà không được, cứ phải viết một chữ " sính lễ", việc này "lòng dạ Tư Mã Chiêu người qua đường cũng biết", tỷ, chúng ta không thể không đề phòng.
.Thì ra tiểu tử ngươi bây giờ mới phản ứng lại. Hàn Nghệ như cười như không nói: - Dương Mông Hạo đồng hài, sau khi ngươi đến Cục Dân An, chuẩn bị quét đất một tháng đi nhé.
.Dương Mông Hạo chợt ngẩn ra, cẩn thận nhìn Hàn Nghệ, nói: - Hàn Nghệ, huynh sẽ không lợi dụng việc công để trả thù tư đấy chứ!
.Hàn Nghệ lộ ra một nụ cười mê người, nói: - Chỉ bằng sự hiểu biết của ngươi về ta, ngươi đã tự biết rồi.
.- Có thù tất báo! Dương Mông Hại nói theo bản năng.
.Hàn Nghệ cười gật đầu.
.Dương Mông Hạo hít một hơi khí lạnh, lập tức nhìn về Dương Phi Tuyết nói: - Tỷ, Hàn Nghệ hắn uy hiếp đệ, tỷ không định giúp đệ sao.
.Dương Phi Tuyết mím môi cười, nói: - Ta nghĩ nếu các người không cãi nhau như vậy, ít nhất ta đã học nhanh hơn bây giờ một chút rồi.
.- Việc này còn không phải do hắn!
.Hàn Nghệ, Dương Mông Hạo tất cả đồng thanh nói.
.Dương Phi Tuyết nhìn bọn họ gân cổ, mắt trợn lên nhìn đối phương, không nhịn được phì cười một tiếng.
.Hàn Nghệ chỉ cảm thấy xấu hổ, tại sao mình lại so đo với Tiểu Mông, nói: - Nghỉ ngơi một chút, ta cũng khát khô cổ rồi.
.Nói xong, hắn khẩn trương bưng một ly trà lên, để che giấu sự bối rối của mình.
.Trong lòng Dương Mông Hạo vẫn có cảm giác uất ức, cố ý không để ý tới Hàn Nghệ, quay sang Dương Phi Tuyết, nói:
.- Tỷ, Triển Phi ca ca khi nào về?
.Dương Phi Tuyết nói: - Ta cũng không rõ, tính ngày thì là hai ngày nay, đã hai năm nay ta không gặp nhị ca rồi.
.Nói đến Dương Triển Phi, Hàn Nghệ nhớ tới Giang Nam, nói: - Năm trước nhị công tử không về sao?
.Dương Phi Tuyết lắc đầu, nói: - Năm trước nhị ca có gửi một phong thư, nói huynh ấy nhiều việc bộn bề, không thể về Trường An đón tết. Nói đến phần sau, trong mắt nàng lộ ra một chút hoài niệm.
.Bề bộn? Hàn Nghệ gật đầu nghĩ thầm, đây chính là chuyện tốt, chỉ sợ không có bộn bề gì thôi!
.Dương Phi Tuyết thu hồi lại những tưởng niệm trong lòng, hướng tới Hàn Nghệ nói: - Hàn Nghệ, huynh nói ta thật sự có thể đến Học Viện Chiêu Nghi dạy học sao?
.- Nhất định có thể!
.Hàn Nghệ khẳng định nói: - Nếu không thì, ta cũng không tấu thỉnh hoàng hậu, đây là một đặc sắc vô cùng lớn của Học Viện Chiêu Nghi, tuy nhiên nàng cũng không cần căng thẳng, chúng ta sẽ tuyển nhận rất nhiều nữ lão sư, thông thường là những nữ tử quý tộc, nàng và họ nhất định có chuyện để nói.
.Dương Mông Hạo không nhịn được nói: - Vậy nhất định là vô cùng thú vị.
.Hàn Nghệ hoàn toàn làm như không nghe thấy.
.Dương Mông Hạo bĩu môi một cái, nghiêng mặt sang một bên.
.Lần này thì Dương Phi Tuyết không chú ý, bởi vì tâm tư nàng cũng bay đến Học Viện Chiêu Nghi, nàng ở nhà thật sự là vô cùng buồn chán, hơn nữa trái tim của nàng đã hứa cho Hàn Nghệ, tất nhiên trong lòng sẽ cảm thấy mình đang đợi xuất giá, hứng khởi nói: - Hàn Nghệ, huynh mau dạy ta ghép vần đi, nếu như vậy, ta càng sớm được đến Học Viện Chiêu Nghi hơn.
.Hàn Nghệ thấy nàng nóng lòng như thế, cười gật đầu, cũng không nghĩ đến cái khác nữa mà chuyên tâm dạy nàng.
.Cũng chưa nói đến, Dương Mông Hạo ở đây, chẳng những không có thêm phiền toái mà còn thúc đẩy bầu không khí học tập, tỷ đệ hai người học vô cùng nghiêm túc, cũng hết sức nhanh, ngay cả ăn cơm cũng là vừa ăn vừa dạy, một chút thời gian cũng không muốn lãng phí.
.Bất tri bất giác đã là lúc hoàng hôn.
.Lúc này Hàn Nghệ mới đứng dậy chuẩn bị cáo từ, liếc nhìn Dương Phi Tuyết, trong mắt tràn đầy tiếc nuối.
.Dương Phi Tuyết thì lại cười nói tự nhiên, kỳ thật có thể cùng Hàn Nghệ chơi đùa, nàng đã thấy đủ rồi, đây cũng là thời gian nàng vui vẻ nhất.
.Đi đến tiền viện, Dương Tư Một chờ đợi ở tiền sảnh, đi ra cười nói: - Tiểu Mông, con học thế nào rồi?
.Dương Mông Hạo cười ha hả nói: - Tam thúc, so với tỷ con còn học nhanh hơn một chút.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt, ngươi cũng thật không khiêm tốn.
.Dương Tư Nột nghe vậy cực kỳ vui vẻ, cười ha hả nói: - Vậy sao? Nhị ca cũng coi như là hổ phụ sinh hổ tử, đúng rồi, các ngươi học xong rồi sao?
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Cũng chưa xong, ước chừng còn phải học mấy ngày nữa.
.Dương Tư Nột gật gật đầu nói: - Tiểu Mông, đến lúc đó con cũng đến học cùng họ đi, làm việc không thể bỏ dở nửa chừng.
.Dương Mông Hạo đang lo không có chuyện gì làm, vội vàng gật đầu, đáp: - Dạ, chất nhi biết rồi.
.Ngươi thật là muốn đuổi cùng giết tận sao! Hàn Nghệ hận đến nghiến răng, nói: - Thật sự xin lỗi, thời điểm cuối năm sắp đến, ta sẽ rất bận, phỏng chừng không có nhiều thời gian tới đây dạy Phi Tuyết.
.Dương Mông Hạo nói: - Không sao, không sao, ta rất rảnh rỗi.
.Hàn Nghệ cười cười không lên tiếng.
.Dương Tư Nột hơi trầm ngâm nói: - Tiểu Mông, khi nào thì con đến Cục Dân An nhậm chức.
.- Năm sau ạ!
.Dương Mông Hạo nói xong, đột nhiên nhíu mày nói: - Vậy vậy thì nếu năm sau lại dạy, chắc là ta không rảnh rồi.
.Trong mắt Dương Tư Nột hiện lên một chút khó chịu, tiểu tử này thật đúng là giảo hoạt!
.Ngươi biết là tốt rồi! Hàn Nghệ cười gật đầu, nói: - Không sao, đến lúc đó ta sẽ đích thân dạy ngươi.
.Dương Mông Hạo mừng rỡ, nói: - Hàn Nghệ, huynh vẫn là người rất biết nghĩa khí.
.- Nên thế! Nên thế!
.Hàn Nghệ cười ha hả nói.
.Tuy nhiên Hàn Nghệ cũng không có nói sai, bởi vì thời điểm cuối năm càng ngày càng gần, tình hình thu thuế của các nơi đã lục tục đưa đến Hộ Bộ, hắn nhất định phải thẩm tra những tài liệu này, tìm hiểu tình hình thu thuế ở địa phương, chuẩn bị tốt cho cải cách.
.Buổi sáng hôm đó, Hàn Nghệ vừa tới Hộ Bộ, Trương Đại Tượng vội vàng đón, nói: - Hàn Thị lang, có người tìm ngươi.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Ai?
.- Lại Bộ Thượng thư!
.Trương Đại Tượng nói.
.- Lại Bộ Thượng thư?
.Hàn Nghệ nhíu mày, Lại Bộ Thượng thư Đường Lâm này là nhân sĩ Kinh Triệu Trường An, đó chính là thành viên tập đoàn Quan Lũng có xuất thân gia cảnh tốt, ông nội của ông ta Đường Cẩn chính là Lại Bộ Thượng thư của Bắc Chu, Bắc Chu lại là quốc gia hoàn toàn do tập đoàn Quan Lũng khống chế, gia tộc trải dài từ Bắc Chu đến nay, 99% đều là thành viên tập đoàn Quan Lũng.
.Đi vào trong viện, chỉ thấy một lão già tầm 50-60 tuổi đang ngồi bên trong, Hàn Nghệ nghênh đón, chắp tay nói: - Đường Thượng thư hữu lễ rồi.
.- Hàn Thị lang!
.Đường Lâm đứng dậy đáp lễ lại, biểu hiện vô cùng nhiệt tình.
.Một hồi nói chuyện qua đi, Hàn Nghệ liền hỏi: - Không biết Đường Thượng thư đại giá quang lâm Hộ Bộ ta, là vì chuyện gì?
.Đường Lâm đầu tiên là nhìn Trương Đại Tượng, sau đó mới nói: - Là như vậy, không phải là triều đình muốn cắt cử người đến Thổ Dục Hồn giám sát chiến sự sao?
.Hàn Nghệ gật đầu.
.Đường Lâm nói:
.- Việc này là do Lại Bộ ta quản, nhưng chủ ý này chính là Hàn Thị lang đưa ra, Đường mỗ đặc biệt tới đây thỉnh giáo Hàn Thị lang.
.Thì ra là như vậy! Trong mắt Hàn Nghệ hiện lên một chút vui mừng, đây là chuyện của Lại Bộ, Lại Bộ đứng đầu của Lục Bộ, Lại Bộ Thượng thư làm sao có thể chạy đến Hộ Bộ thỉnh giáo, hơn nữa còn nói là thỉnh giáo Hộ Bộ Thị Lang, đây không phải là dấu hiệu toàn bộ tập đoàn Quan Lũng chuẩn bị dựa vào Hàn Nghệ hay sao.
.Bởi vì bọn họ không có con đường lựa chọn khác nữa, Hàn Viện, Lai Tể bị giáng chức khiến bọn họ cũng vô cùng thấp thỏm lo âu, bước tiếp theo khẳng định chính là nhằm vào bọn họ rồi, Cao Lý Hành giảo hoạt kia trực tiếp giao Hộ Bộ cho Hàn Nghệ, lại dặn Trương Đại Tượng nghe lệnh Hàn Nghệ, không phải là đẩy Hàn Nghệ làm nhân vật lãnh tụ của tập đoàn Quan Lũng sao, cộng thêm Trưởng Tôn Vô Kỵ âm thầm trợ giúp, Đường Lâm tránh né Hộ Bộ Thượng thư, đó không phải là Lại bộ Thượng thư ta ở phía trước chắn rồi, việc này không thể được, bởi vậy mới khẩn trương thuận nước đẩy thuyền, hiện tại cũng không phải là so đo môn hộ cao thấp, mà là vì bảo vệ mạng sống, hơn nữa Hàn Nghệ đã liên hôn cùng Lan Lăng Tiêu Thị, môn hộ đã không thấp nữa.
.Kỳ thật theo Đường Lâm thấy, đây không phải là chuyện quá lớn, chỉ là điều phái một vài quan viên đi đốc chiến, nhưng đối với ông ta mà nói là một cơ hội vô cùng tốt, làm thân với Hàn Nghệ một chút.
.Nhưng theo Hàn Nghệ thấy, việc này là vô cùng quan trọng, cười nói: - Đường Thượng thư nói quá lời rồi, chúng ta đều là phục vụ vì quốc gia, nói gì hai bên.
.Nói gì hai bên! Cái từ này ý vị sâu xa a! Đường Lâm cười ha hả nói: - Hàn Thị lang nói rất đúng, là ta khách khí.
.Hàn Nghệ lại nói: - Nếu Đường Thượng thư đến nhà thăm, vậy Hàn Nghệ cũng không dám che giấu, chỉ là đề nghị của ta chỉ có thể lấy làm tham khảo, dù sao ta cũng không biết việc của Lại Bộ.
.- Việc này ta tự nhiên phải đỡ. Đường Lâm cười nói: - Chỉ mong Hàn Thị lang có thể dốc túi tương trợ.
.- Không dám, không dám!
.Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: - Ta cho rằng điểm đầu tiên, không thể an bài văn thần đi, dù sao thì những người này là đi đốc chiến, chứ không phải là đi đảm phán, nếu để cho văn thần đi, chỉ sợ sẽ làm nhiều công ít, không thích hợp.
.Đường Lâm gật đầu nói: - Nói có lý.
.Hàn Nghệ vừa tiếp tục nói: - Nếu đã không thể phái văn thần đi, vậy cũng chỉ có thể để võ tướng đi, nhưng võ tướng thì tốt nhất là phái thế hệ trẻ tuổi đi, nếu phái đại tướng quân kinh nghiệm dày dặn đi, việc này sẽ khiến Thổ Phiên, Thổ Dục Hồn có điều kiêng kị, với lại những Lão tướng quân kia chưa chắc đã chịu đi, phái người trẻ tuổi một chút đi, thứ nhất klà có thể để cho bọn họ tôi luyện một chút, quân đội Đại Đường ta chính là mới cũ luân phiên, nếu là có thể mượn chuyện này giúp bệ hạ bồi dưỡng một lớp tướng lĩnh mới, có thể nói là một công đôi việc, thứ hai là có thể cho bọn họ âm thầm học tập thói quen tác chiến của Thổ Phiên, Thổ Dục Hồn, chuẩn bị cho lúc cần thiết. Nhiều nhất chỉ phái một hoặc hai đại tướng quân trung niên đến quản lý những tướng lĩnh trẻ tuổi này là được.
.Đường Lâm hơi nhíu mày nói: - Chuẩn bị cho lúc cần thiết?
.Hàn Nghệ cười nói: - Trời mưa nắng thất thường, ai mà đoán được về sau sẽ phát sinh chuyện gì. Nhưng Đường Thượng thư tận lực phái người tin cẩn đi, không nên tùy tiện phái một vài người vô danh tiểu tốt đi, việc này cũng không phải là việc nhỏ a!
.Đường Lâm trầm ngâm một hồi lâu, sau đó hiểu được, Hàn Nghệ đâu có để những người này đi đốc chiến, rõ ràng chính là đi tìm hiểu phương thức tác chiến của Thổ Dục Hồn và Thổ Phiên, cũng chính là trong tương lai Đại Đường có thể thật sự sẽ xuất binh, nhưng nếu thực sự phải xuất binh, như vậy thì những tiểu tướng này nhất định sẽ đảm đương trọng trách, như vậy lập nhiều chiến công không nói là chơi, hơn nữa Hàn Nghệ còn cố ý dặn dò ông ta, phái người của mình đi, nói cách khác thì Hàn Nghệ dự tính mượn chuyện này để đề bạt thế lực mới của tập đoàn Quan Lũng trong quân doanh.
.Chuyện này đều đã rõ trong lòng rồi!
.Đường Lâm vô cùng vui vẻ, Hàn Nghệ vội vã đề bạt lớp trẻ tuổi của tập đoàn Quan Lũng, còn không phải là muốn nâng một mặt cờ hiệu sao, có thể nói là tâm đầu ý hợp, vuốt râu cười nói:
.- Hàn Thị lang nói lời này khiến Đường mỗ hiểu ra rất nhiều, chuyến đi này quả là không tệ, chuyến đi này quả là không tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận