Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 959: Đại pháp tự thôi miên

..
.Sự xuất hiện của gấu ngựa cũng đã lảm rối loạn sắp xếp của Hàn Nghệ, thời gian còn lại của bọn họ thật sự không nhiều nữa, vì thế hai người lập tức đi đến một khoảng rừng cây nhỏ thưa thớt cách đó không xa, dốc sức nhặt cành cây, cho đến khi trời hoàn toàn tối đen mới dừng lại.
.Trước tiên Hàn Nghệ dùng cỏ khô trên lưng nhóm lửa, sau khi nhóm lửa xong lại lấy củi vừa mới nhặt về xếp chung quanh.
.Hai người ngồi cạnh nhau dưới gốc cây, lấy một ít thịt khô ra nướng lên, thuận tiện đun nóng một ít tuyết lấy nước uống, không thể nghi ngờ gì, thứ này hết sức khó ăn, nhưng khi đó thì cái gì cũng ngon hết.
.Ăn xong, Hàn Nghệ tháo miếng da ngựa giữ mạng xuống, lại quay sang Trần Thạc Chân cười nói: - Cô không ngại ngủ trong lòng ta một đêm nữa chứ!
.Trần Thạc Chân mặt ửng đỏ, trợn mắt lườm thằng ranh này!
.Hàn Nghệ cười he he, lấy tay giữ lấy Trần Thạc Chân, ôm nàng ta vào trong lòng, lấy da ngựa che lên trên hai người, quấn thật chặt.
.Trần Thạc Chân cũng không ngượng nghịu, dù sao cũng đã chung giường chung gối hơn nửa tháng rồi, còn có gì để kiêng dè nữa, với lại đêm hôm khuya khoắt, lại là màn trời chiếu đất, nếu còn chia giường ngủ riêng có phải là chết không a! Hết sức ngoan ngoãn nép trong lòng Hàn Nghệ, một tay còn nhẹ nhàng ôm lấy hắn, tựa sát vào người.
.Hàn Nghệ ôm chặt nàng ta, nhìn đống lửa, sắc mặt lộ ra vẻ sầu lo, thở dài: - Ngày ngắn đêm dài, xem ra chúng ta phải đốt lửa tiết kiệm một chút, nếu không thì lửa mà tắt là chúng ta sẽ đối mặt với song trùng nguy hiểm bị chết cóng, hoặc không thì bị dã thú tập kích!
.Trần Thạc Chân nói:
.- Ngươi ngủ là được rồi, ta không ngủ!
.Hàn Nghệ chậc chậc hai tiếng, nói: - Xem thường người khác phải không, ta đường đường một đại nam nhân, sao có thể để nữ nhân bảo vệ mình, đương nhiên, lúc hôn mê thì khác. Tóm lại, cô yên tâm, cho dù ta chết, ta cũng sẽ không để cho cô bị chút nguy hiểm nào, dù sao thì cô cũng là vì ta mới lưu lạc nơi này.
.Trần Thạc Chân ngẩn người ra, không lên tiếng!
.Hàn Nghệ kinh nghiệm phong phú biết đêm tối thế này quá nguy hiểm, đặc biệt là hai người đã chạy cả ngày trời, đều rất mệt mỏi, một khi đã ngủ rồi thì đúng là không cẩn thận là hai người sẽ đều chết ở đây, âm thầm suy nghĩ, ta phải nghĩ cách mới được! Nghĩ tới nghĩ lui, hắn chợt nhớ đến một cách hết sức thú vị mà Peter Chu từng dạy hắn, đảo con ngươi một vòng, rồi cụp mắt liếc nhìn Trần Thạc Chân, đột nhiên thở dài nặng nề, nói: - Ông trời đúng là đùa giỡn ta a!
.Trần Thạc Chân hiếu kỳ nói: - Sao lại nói vậy?
.Hàn Nghệ hứ một tiếng, nói: - Cô xem ở chỗ hoang vắng không bóng người này, ta lại ôm một đại mỹ nhân, theo lý nhất định là đêm dài đằng đẵng, hoạt động khá nhiều, không có lòng dạ đi ngủ, nhưng ta lại chẳng thể làm được gì, trên đời này chuyện bi thảm nhất cùng lắm cũng chỉ thế này a!
.Lời này xoay chuyển quá tà dị, Trần Thạc Chân cũng sửng sốt, sau đó lạnh lùng trừng mắt, nói: - Xem ra ngươi chán sống rồi, muốn bỏ thây nơi hoang dã! Nhưng thần sắc cũng trở nên thận trọng, tên này muốn làm gì?
.Mịa! Bỏ thây nơi hoang dã cũng là một hạng mục trong hoàn cảnh này a! Hàn Nghệ có chút lo sợ nói: - Ta khen nhìn cô đẹp, nhìn mê người, đây là một kiểu ca ngợi, cô làm gì phải dữ với ta như vậy.
.Trần Thạc Chân không để mình bị xoay vòng vòng, quát ngưng lại, nói: - Ngươi còn dám nói lung tung thì đừng trách ta không khách khí.
.Hàn Nghệ gật gù đắc ý nói: - Con người cô đúng là chẳng có chút thú vị gì cả, lúc này chính là cần phải tán gẫu, nếu không thì đêm nay trải qua thế nào a!
.Trần Thạc Chân giận nói: - Nói chuyện thì nói chuyện, ngươi cứ phải nói những lời lỗ mãng hạ lưu này sao.
.- Nhất định phải vậy!
.- Cái gì?
.- Ta nói nhất định phải vậy, cô đừng vội tức giận, mà nghe ta từ từ nói đã! Hàn Nghệ nghiêm túc nói: - Hàn Nghệ ta đường đường quân tử lẽ nào không biết đây là lời hạ lưu sao, nhưng cô có từng nghĩ tại sao khi ở sơn động, ta nho nhã lễ độ, không giậu đổ bìm leo, quân tử chẳng qua cũng chỉ như vậy, nhưng vừa đến nơi hoang sơn dã lĩnh này ta lại nói một câu như vậy, thật ra là đều có nguyên nhân cả!
.Trần Thạc Chân hiếu kỳ nói: - Nguyên nhân gì?
.Hàn Nghệ đột nhiên nói: - Cô từng thành hôn chưa?
.- Chưa! Trần Thạc Chân bất giác trả lời một từ, sau đó nói: - Ngươi hỏi chuyện này làm gì?
.- Đương nhiên là có nguyên nhân, cô chưa từng kết hôn thì chắc chắn không hiểu! Cái này nói sao với cô đây.
.Hàn Nghệ ngẫm nghĩ một chút, "ai" một tiếng: - Có rồi! Cô từng uống xuân dược chưa?
.- Ngươi mới uống xuân dược! Trần Thạc Chân hận không thể nhổ vào mặt Hàn Nghệ.
.- Tư tưởng cô đúng là quá dơ bẩn rồi, xuân dược cũng là thuốc a! Bây giờ nếu ai cho ta xuân dược, chắc chắn ta sẽ uống a, không uống thì ta là tên thiểu năng rồi!
.Hàn Nghệ nín nhịn, nói: - Có thể cô chưa từng uống, nhưng cô cũng có một chút hiểu biết chứ, dù sao thì cũng là người lăn lộn giang hồ, người từng uống xuân dược này, cảm thụ đầu tiên là toàn thân nóng rực, hạ thể sung huyết, ặc, cái này có chút hạ lưu rồi, chủ yếu là về mặt nhiệt, khi cảm xúc này đến, tim sẽ đập nhanh hơn, huyết dịch trong cơ thể sẽ tăng tốc độ chảy, cứ như vậy, nhiệt độ cơ thể sẽ từ từ tăng lên, bây giờ thứ chúng ta cần chính là nhiệt độ a! Cô hiểu ý của ta không?
.- Không hiểu!
.Trần Thạc Chân cắn răng nói.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Cái này mà cô còn không hiểu, ý của ta chính là, chúng ta nói chuyện hạ lưu, ồ không, nên nói là đề tài sinh sản thần thánh với niềm vui chốn khuê phòng của con người, như vậy thì có thể khiến chúng ta hưng phấn lên, huyết dịch chảy nhanh hơn, thì nhiệt độ cơ thể sẽ tăng lên, cho dù là đêm dài đằng đẵng thì cũng chỉ là chuyện chớp mắt, đây là một cách để sinh tồn nơi hoang dã mà bằng hữu của ta dạy cho ta, y là một thầy lang, tương đối chuyên nghiệp đấy, sẽ không lừa ta đâu, hay là chúng ta thử xem!
.Trong lòng Trần Thạc Chân khẽ run, hăm dọa nói: - Ngươi có tin ta cắt lưỡi ngươi hay không!
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: - Ta cũng chỉ nói vậy mà thôi, trời này thì có thể làm gì, cô phải tin nhân cách của ta và công năng sinh lý của con người. Hắn nghĩ bụng, với thời tiết quỷ quái này, lại là buổi tối, quần vừa tụt xuống mà không kéo lại thì đúng là thanh niên cứng.
.Công năng sinh lý? Trần Thạc Chân cả giận nói: - Ngươi câm miệng cho ta!
.Hàn Nghệ đột nhiên ồ lên một tiếng, nói: - Có hiệu quả rồi, có hiệu quả rồi, ta đã có thể cảm thấy mặt cô đang nóng lên, có đúng không, đã nói có hiệu quả mà! Ta còn chưa bắt đầu mà cô đã nóng lên như vậy rồi, có thể thấy cô hết sức nhạy cảm, đúng là trời giúp ta rồi! Trong lòng thầm nghĩ, Peter Chu đúng là một thiên tài, cái này mà cũng nghĩ ra được, coi như lão tử đây phục rồi!
.Trần Thạc Chân một nữ tử chưa lập gia đình, nghe hắn nói chuyện như vậy nếu không nóng mặt lên thì chứng tỏ nàng ta đã chết cóng rồi, lúc này quả thực cảm thấy toàn thân nóng lên, trong lòng vừa thẹn vừa giận nói: - Hàn Nghệ, ngươi đừng khinh người quá đáng!
.- Trời ạ! Ta thật sự không có ức hiếp cô a! Đây chỉ là một kỹ xảo cầu sinh mà thôi! Hàn Nghệ thật cảm thấy khá oan ức, nói: - Nếu ta có ý xấu với cô thì ta sẽ không nói những câu này để cho cô có lòng phòng bị, ta kể mấy chuyện ma đảm bảo dọa cô phải dùng cả chân để kẹp lấy ta.
.- Ngươi!
.Trần Thạc Chân hết sức tức giận, liền vùng ra khỏi lòng Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ lại ôm chặt lấy nàng ta, nói: - Đừng nghịch, đừng nghịch, tính mạng là quan trọng, ta đây là lấy nhân phẩm của ta để cứu mạng của chúng ta, cô đừng không biết tốt xấu nữa.
.Ta không biết tốt xấu? Trần Thạc Chân kiên quyết nói: - Ta thà chết cóng cũng không muốn nghe ngươi lải nhải ô ngôn uế ngữ.
.Hàn Nghệ kích động nói: - Cô chết cóng rồi thì ta phải làm sao, cho dù ta không chết cũng sẽ áy náy cả đời, cho dù cô không tin tưởng nhân phẩm của ta, cô cũng phải tin tài ăn nói của ta a, ta sẽ đảm bảo, ta sẽ dùng một thái độ tương đối chuyên nghiệp để nói về niềm vui chốn khuê phòng này, để duy trì cảm giác hưng phấn của chúng ta. Cứ nói cứ nói, nhưng bản thân hắn lại hưng phấn trước.
.- Ngươi buông ta ra!
.Trần Thạc Chân làm sao lại đồng ý a, hai người ôm nhau, cơ thể không biết gạt người, lỡ như thật sự như lời Hàn Nghệ nói thì cũng mất mặt quá rồi.
.- Được được được!
.Hàn Nghệ thấy nàng ta giãy giụa càng lúc càng kịch liệt, bản thân cũng có chút không chống đỡ nổi, nói: - Không nói, không nói, như vậy là được rồi chứ! Ông trời giày vò chúng ta như vậy, chúng ta không nên lục đục, sống sót mới là điều quan trọng nhất.
.Trần Thạc Chân tức giận hừ một tiếng rồi không giãy giụa nữa, nhưng giằng co như vậy đúng là toàn thân cũng thấy ấm áp hơn thật.
.Hàn Nghệ thầm nghĩ, nếu cô ta không đồng ý thì cùng lắm là mình tự thôi miên chính mình là được, cánh tay hắn tăng thêm vài phần lực đạo, ôm chặt cứng Trần Thạc Chân, để hai bầu ngực to bự của cô nàng áp lên ngực mình, trong đầu bắt đầu tưởng tượng tình tiết, việc này đối với hắn mà nói đúng là không quá khó khăn.
.Một lát sau, Trần Thạc Chân chợt thấy tên này hơi thở càng lúc càng nặng nề, liếc mắt nhìn lên, thấy Hàn Nghệ vẻ mặt ngây ngất, khóe miệng mang theo nụ cười dâm đãng, làm sao không biết tên này đang nghĩ gì, thật quá bỉ ổi, trong lúc này mà hắn vẫn còn có tâm trạng nghĩ đến những chuyện này, nhưng cũng không thể không nói, nàng ta dần dần cảm thấy nhiệt độ cơ thể cũng đang tăng cao!
.Như thế này cũng được?
.Trần Thạc Chân không thể nói được gì rồi! Cần đánh thức hắn không? Hàn Nghệ cũng không có làm gì mà, chỉ là vẻ mặt hơi dâm đãng một chút, nhưng không ngăn hắn lại thì cũng cảm thấy không khí có chút kỳ quái!
.Đột nhiên, Trần Thạc Chân cảm thấy một bàn tay to nhẹ nhàng sờ soạng cơ thể mình, hai mắt lập tức tóe ra lửa, nàng ta và Hàn Nghệ ôm nhau chủ yếu là để sưởi ấm cho nhau, nhưng nếu Hàn Nghệ lợi dụng việc này để ức hiếp nàng ta, điều này khiến nàng ta có cảm giác bị lừa gạt, nhưng nàng ta còn chưa kịp phản ứng, Hàn Nghệ đã hành động trầm trọng hơn, bàn tay to kia đã dính trên ngực nàng ta, còn bóp thật mạnh nữa!
.- To thật a!
.Hàn Nghệ không kìm lòng nổi mở miệng nói!
.Bộp!
.Hàn Nghệ chỉ cảm thấy ngực đau nhức, suýt nữa đã nôn ra ngoài, đột nhiên giật mình tỉnh lại, nói: - Khụ khụ khụ! Sao cô đánh ta hả? Chút đau này cũng không có gì, nhưng cảm xúc của hắn vừa mới lên đã bị cắt ngang như vậy, có để người ta sung sướng hay không a!
.- Ta giết ngươi!
.Trần Thạc Chân hoàn toàn nổi điên, xô hắn ngã xuống đất, hai tay bóp cổ hắn!
.- Này! Cô điên rồi! Khụ khụ khụ!
.Hàn Nghệ dùng sức túm lấy hai tay của nàng ta, dốc sức định cạy ra, nhưng khổ nỗi khí lực của Trần Thạc Chân quá lớn, căn bản không cạy ra được, dần dần, ý thức của hắn đã có chút mơ hồ, sau đó trợn trắng mắt.
.Thình lình, hai tay hắn đột nhiên buông lỏng ra, hai chân hơi run lên, rồi duỗi thẳng.
.Đây chính là tát thủ nhân hoàn1 trong truyền thuyết! (1: rời khỏi nhân gian, tử vong)
Bạn cần đăng nhập để bình luận