Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1367.1: Bước ra bước đầu tiên

.Thế cục hiện giờ có thể nói là thiên biến vạn hóa, ngoại trừ Lộc Đông Tán ra, những người khác đều nằm trong cục, bao gồm cả Hàn Nghệ. Nếu nói thật, Hàn Nghệ vẫn là con cờ hết sức quan trọng trong thế cục này của Lộc Đông Tán. Đối diện với thế cục mờ mịt trước mắt, không ai có thể dễ dàng đặt cược, người bình thường nhìn đâu có hiểu được. Đối với bộ lạc Hạ Chân mà nói, cũng như vậy, Thổ Dục Hồn là không cứu được rồi, lựa chọn giữa hai bên Thổ Dục Hồn và Thổ Phiên, việc này không khó chọn. Nhưng mà Hàn Nghệ đại diện cho Đại Đường, Đại Đường vẫn chưa có thua, vẫn là đệ nhất đế quốc trên thế gian đương thời.
.Hôm sau.
.Đạc Phục dẫn theo hơn một trăm dũng sĩ đến trong sơn cốc u tĩnh nằm trong dãy núi giáp ranh Đại Phi Xuyên.
.- Xuy xuy!
.Đạc Phục nhìn ngó xung quanh, lại nhìn sang người đang ở bên cạnh hỏi: - Không biết Hàn Thị lang ở nơi nào?
.Người nọ chỉ về phía sườn núi bên trái.
.Đạc Phục ngước mắt nhìn lên, chỉ nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi đứng trênsườn núi, gật đầu ra dấu với ông ta. Ông ta chưa hề gặp qua Hàn Nghệ, nhưng mà ông ta nhìn thấy người trẻ tuồi này đứng giữa núi, khí chất bất phàm, trong lòng đã tin được bảy tám phần.
.Phục Lập cũng không quen biết Hàn Nghệ, nhỏ giọng nói: - Phụ thân, chỉ sợ là lừa gạt, hay là bảo hắn xuống dưới nói chuyện.
.Đạc Phục có chút do dự.
.Người bên cạnh đột nhiên nói: - Tướng quân, Hàn Thị lang mời ngài lên nói chuyện.
.Đạc Phút sửng sốt, lại nhìn Hàn Nghệ, chỉ nhìn thấy Hàn Nghệ đang đi xuống núi, thế là liền gật đầu, nói với Phục Lập: - Con đợi ở đây.
.- Nhưng mà phụ thân
.- Không sao. Mạng của hắn còn đáng giá hơn mạng của ta nhiều.
.Đạc Phục cười cười, lại dẫn mười cận vệ cưỡi ngựa đi về phía trước.
.Đi hơn năm mươi bước liền dừng lại. Chỉ nhìn thấy Hàn Nghệ chỉ dẫn theo một thiếu niên đang men theo lối nhỏ xuống núi, cuối cùng thì cũng yên lòng.
.- Tình thế bức bách nên Hàn Nghệ mới hẹn tướng quân đến đây gặp mặt. Vẫn mong tướng quân thứ lỗi. Hàn Nghệ chắp tay thi lễ nói.
.Bởi vì Thổ Dục Hồn bắt chước theo chế độ của Trung Nguyên, tuy Đạc Phục là tù trưởng, nhưng cũng được phong làm tướng quân.
.Đạc Phục vội vàng xuống ngựa, chắp tay thi lễ nói: - Đâu dám, đâu dám. Sớm đã nghe nói Đại Đường có một vị thiếu niên anh tài, đại danh như sấm bên tai, hôm nay được gặp, quả thật danh bất hư truyền.
.Hàn Nghệ tuổi còn rất trẻ, điều này là cực kỳ hiếm thấy. Cho dù Đạc Phục đã nghe nói, nhưng mà khi thật sự nhìn thấy Hàn Nghệ rồi, vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
.- Quá khen, quá khen.
.Hàn Nghệ khiêm tốn thi lễ, lại tiến lên phía trước đưa tay ra mời: - Tướng quân, có thể qua một bên nói chuyện không?
.- Mời!
.- Mời!
.Hai người đi lên phía trước vài bước, liền dừng lại.
.- Tại hạ biết hiện giờ Tướng quân vô cùng bận rộn, vậy nên tại hạ liền nói trực tiếp vào vấn đề. Hàn Nghệ cười cười, lại nói tiếp: - Có lẽ tướng quân đã đoán được tại sao tại hạ hẹn tướng quân đến nơi này?
.Đạc Phục nghe xong, trầm mặc không nói.
.Hàn Nghệ lại tiếp: - Ta nghĩ Tố Hòa Quý cũng đã bàn bạc với tướng quân, mà còn hứa hẹn rất nhiều thứ. Chỉ cần tướng quân bằng lòng thần phục ông ta, phù trợ ông ta lên vị trí khả hãn.
.Đạc Phục vẫn trầm mặc không nói.
.Hàn Nghệ tiếp tục nói: - Khi đại quân Thổ Phiên áp sát biên cảnh, Tố Hòa Quý còn dám phát động chính biến, có thể thấy là ông ta có nắm chắc việc đối phó với Thổ phiên, nhưng mà ông ta không hề tổ chức mọi người chống lại sự xâm lược của Thổ Phiên, vậy thì chỉ có một khả năng, Tố Hòa Quý và Thổ Phiên đã đạt được hiệp định nào đó, vì vậy ông ta mới không chút sợ hãi nào như vậy. Đứng ở góc độ của tướng quân mà nhìn, tuy trong tay nắm giữ trọng binh, chiếm cứ vị trí địa lý vô cùng quan trọng, nhưng hiện giờ lại trở thành củ khoai nóng bỏng tay. Nếu như Thổ Phiên và thành Phục Sĩ hai mặt giáp công, cho dù tướng quân có tài năng kinh thiên vĩ địa, cũng là không bột đố gột nên hồ. Vì vậy thật ra tướng quân không có nhiều sự lựa chọn.
.Đạc Phục cười nhẹ, nói: - Nếu như Hàn Thị lang đã biết rõ, vậy còn hẹn ta đến đây để làm gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta tới đây là để cho Tướng quân một lựa chọn khác.
.Đạc Phục bất động thanh sắc nói: - Xin lắng tai nghe.
.Ông ta tỏ ra rất bình tĩnh, chỉ cần đại quân Thổ Phiên không giết tới dưới thành, vậy thì mọi người đều có chỗ cầu cạnh đến ông ta. Vì vậy, ông ta nắm chắc quyền chủ động trong tay. Ông ta chỉ cần nghe các bên ra giá, để sau đó ông ta lựa chọn là được rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Ta không biết tướng quân đã nhận được tin tức hay chưa, công chúa Hoằng Hóa đã mượn binh mã từ Thiện Châu, chuẩn bị đoạt lại thành Phục Sĩ.
.Đạc Phục khẽ gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Ta hy vọng Tướng quân có thể trợ giúp công chúa một tay.
.Đạc Phục không lên tiếng.
.- Tướng quân không ngại suy nghĩ một chút. Nếu như tướng quân đi nương nhờ Tố Hòa Quý, Thổ Dục Hồn chắc chắn mất nước. Vậy thì đến lúc đó, Thổ Phiên sẽ thống trị nơi này. Tố Hòa Quý có thể chỉ là một con rối. Ngay cả khi Tố Hòa Quý chỉ là một con rối, thì Tướng quân có thể tốt được đến đâu chứ? Thổ Phiên một lòng muốn công chiếm Thổ Dục Hồn, kỳ thực là thèm muốn khu vực Tây Bắc của Đại Đường ta, vậy thì khu vực này sẽ trở nên đặc biệt quan trọng. Hiện giờ Thổ Phiên nhân tài đông đúc, ta nghĩ Lôkc Đông Tán đó cũng không cần Tướng quân trấn thủ nơi này. Hoặc có lẽ, mới bắt đầu lão ta sẽ cho ông một chút ngon ngọt, nhưng mà không cần bao lâu, người Thổ Phiên sẽ thay thế Tướng quân, thống trị nơi này một cách triệt để. Hàn Nghệ cười nói: - Nhưng mà Đại Đường ta không có ý chiếm cứ Thổ Dục Hồn, nếu không phải như thế, thì lúc trước sau khi Đại nguyên soái Lý Tĩnh, Lý Tích công chiếm nơi này rồi sẽ không rời đi. Nhưng mà Đại Đường chúng ta càng không hy vọng Thổ Phiên chiếm lĩnh nơi này, vì vậy Đại Đường chúng ta sẽ toàn lực ủng hộ công chúa Hoằng Hóa. Nếu như tướng quân bằng lòng vào lúc nguy nan này, giúp đỡ công chúa Hoằng Hóa đoạt lại thành Phục Sĩ, ta nghĩ đến lúc đó người được lựa chọn làm Tể tướng không phải là Tướng quân thì còn ai nữa?
.Lời này không giả. Đại Đường không tính toán chiếm lĩnh toàn bộ Thổ Dục Hồn, mục đích của Đại Đường chỉ là muốn khống chế con đường tơ lụa, bởi vậy lúc đầu Lý Thế Dân đánh Thổ Dục Hồn chỉ là chiếm lĩnh một bộ phận đất đai, cũng chính là khu vực Thiện Châu.
.Bởi vì muốn chiếm lĩnh một dân tộc là một chuyện vô cùng khó khăn, phải đầu tư nhân lực, tài lực, vật lực vô cùng nhiều. Lúc đó Đại Đường nào có được quốc lực này. Sao không giữ lại Thổ Dục Hồn để kiềm chế Thổ Phiên, hoặc là khiến cho bọn họ tự giữ cân bằng lẫn nhau. Kỳ thực rất nhiều cuộc chiến giữa Thổ Phiên và Thổ Dục Hồn đều là Lý Thế Dân ở giữa ngầm khiêu khích. Lý Thế Dân đúng là bụng dạ đen tối cấp bậc chuyên gia mà. Nhưng mà làm hoàng đế, Lý Thế Dân cũng thật là hùng tài đại lược, mưu tính sâu xa, nhưng việc này cũng chỉ có ông ta mới đùa giỡn được. Lý Trị khong có được tác phong quyết đoán này, cũng không có uy vọng này. Nếu như Lý Thế Dân còn sống, phỏng chừng Lộc Đông Tán cũng không dám đùa giỡn thế này. Hơn nữa nếu chuyện này giỡn quá trớn rồi, hai bên có thể cùng chung mối thủ đối phó lại ngươi. Lý Trị chính là không muốn quá quản việc này, đây cũng là ưu điểm của Lý Trị, vô cùng hiểu về chính mình. Có một số hoàng đế, không biết chơi cũng chơi, kết quả là chơi đến bản thân cũng chết luôn.
.Từ lần đàm phán này có thể nhìn ra, Lý Trị thật sự không muốn duy trì chính sách này nữa, bởi vì y không biết làm sao để cân bằng, bên cạnh y cũng không có kiểu thiên tài như Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối. Ngược lại Trưởng Tôn Vô Kỵ có thể chơi được, chơi âm mưu quỷ kế, Lộc Đông Tán chưa chắc sẽ hơn Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhưng mà không thể dùng Trưởng Tôn Vô Kỵ. Ngược lại Hàn Nghệ muốn tiếp tục kế thừa, nhưng mà tiếc là đã thua lão hồ ly Lộc Đông Tán này, dẫn đến sự tình càng trở nên tồi tệ hơn.
.Đạc Phục mang theo một chút ý châm biếm nói: - Đại Đường các ngài toàn lực hỗ trợ, chính là chỉ có vỏn vẹn vài ngàn nhân mã sao?
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Đó chỉ là do công chúa Hoằng Hóa và Thiện Châu đơn phương tiếp xúc. Chuyện này xảy ra quá đột ngột rồi, Đại Đường chúng ta một lòng muốn điều đình sự mâu thuẫn giữa Thổ Dục Hồn và Thổ Phiên vì vậy xuất binh cũng sẽ không nhanh như vậy. Hơn nữa, công chúa Hoằng Hóa đại diện cho Thổ Dục Hồn, mà ta mới là đại diện cho Đại Đường. Ta cũng không sợ cho Tướng quân biết tường tận, không bao lâu nữa, Đại Đường chúng ta sẽ ra mặt xuất binh giúp đỡ công chúa Hoằng Hóa đoạt lại chính quyền, thậm chí còn tuyên chiến với Thổ Phiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận