Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 807: Khiếp sợ..

.So với lần thứ nhất mà nói, giọng điệu của Lý Trị kiên định hơn một chút, lần đầu tiên có giọng điệu thương lượng nhiều hơn, dù sao thì đó cũng chỉ là một lần tiếp xúc mang tính thăm dò, hơn nữa nhìn từ lần đầu tiên, gần như không có khoảng trống nào để thương lượng, vậy thì lần này tất nhiên Lý Trị sẽ không nhìn sắc mặt bọn họ nữa.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ, Vu Chí Ninh vẫn còn ngậm miệng không nói, trên mặt không có biểu cảm gì.
.Nhưng Lý Trị lại không ngờ rằng đến kiểu người lấy cứng đối cứng như Chử Toại Lương đứng dậy, lại lấy lễ pháp thất khứ ra, oang oang giáo huấn Lý Trị một phen.
.Lý Trị trừng mắt lườm, long nhan không vui, nói bằng giọng điệu kiên quyết: - Không giấu Hữu phó xạ, trẫm và hoàng hậu sớm đã bằng mặt không bằng lòng, hiện giờ người trẫm thích là Võ chiêu nghi, nếu ngay cả chuyện nhà của trẫm cũng không thuận, nói gì đến quốc sự?
.Ngụ ý chính là, đó là ta thích, ngươi quản ta!
.Chử Toại Lương tuy cương mãnh, nhưng không ngu, ông ta thấy hoàng đế có xu thế chơi kiểu vô lại, tâm niệm nhất động, lại nói: - Nếu bệ hạ lấy quốc sự ép buộc, thì lão thần cũng không dám không nghe theo.
.Lý Trị nghe được trong lòng vui vẻ, lão già ngươi cuối cùng cũng biết ta đang ép buộc ngươi rồi, thật là không dễ dàng gì.
.Nào ngờ, Chử Toại Lương đột nhiên xoay chuyển lời nói, ngay sau đó lại nói: - Nhưng hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, quyết không thể quyết định qua loa, Võ Chiêu nghi xuất thân hàn môn, còn từng bị Võ gia đuổi ra khỏi cửa, tài đức đều không xứng làm hậu, bệ hạ có thể chọn hậu bối của danh gia vọng tộc sắc lập tân hoàng hậu.
.Vẫn là câu nói đó, sĩ thứ thiên cách, ở cổ đại, xuất thân là vấn đề vô cùng quan trọng, thậm chí có thể nói là quẻ khảm không thể vượt qua,
.Câu nói này làm cho Lý Trị buồn bực vô cùng.
.Y muốn đổi hoàng hậu, tưởng chỉ là vì Võ Mị Nương thật sao? Chắc chắn không phải. Chiêu nghi hiện giờ đã là phu nhân chính thức của y rồi, mà Võ Mị Nương lại không có bất cứ tư bản chính trị nào, đừng nói là Chiêu nghi, cho dù để nàng ta làm một tài nhân, nàng ta cũng chỉ có thể phục tùng, vậy cũng còn tốt hơn là làm ni cô a, chưa chắc không cho nàng ta làm hoàng hậu, thì nàng ta sẽ treo cổ tự sát, vậy thì ngươi tự sát đi.
.Lý Trị làm như vậy là muốn tự mình làm chủ, đây mới là chủ yếu, không phải đổi hoàng hậu, đó chỉ là một bước đột phá, nhưng bây giờ làm đến nửa ngày rồi, vẫn phải là các ngươi giúp ta lựa chọn tân hoàng hậu, vậy đổi hay không đổi có gì khác nhau.
.Hàn Nghệ ở phía sau tấm bình phong nghe xong, cũng không khỏi thầm khen một câu, chiêu lấy lùi làm tiến này của Chử Toại Lương, thực sự là chơi quá đẹp rồi. Ngươi thật sự muốn lập tân hoàng hậu, chúng ta đồng ý, chỉ là Võ Mị Nương không được, người khác thì ngươi tùy ý chọn, chuyện này truyền ra ngoài, người ta cũng sẽ không cảm thấy Chử Toại Lương gây sự ép người, Chử Toại Lương còn lùi một bước, chỉ là hoàng hậu vô cùng quan trọng, lựa chọn người của danh môn, đây chuyện đương nhiên, vẫn là trung thành a!
.Nhưng Võ Mị Nương nghe được thì lại tức giận, bàn tay trắng trẻo nắm thật chặt, nghiến răng ken két, Chử Toại Lương đây là đang vạch trần gốc gác của nàng ta, từ sau khi Võ Sĩ Hoạch chết, mẹ con nàng ta đã bị Võ gia đuổi ra ngoài, dù sao thì gia sản có hạn, chuyện này cũng thường thấy ở hậu thế.
.Hàn Nghệ lén liếc nhìn, không cần nghĩ cũng biết, Võ Mị Nương hận Chử Toại Lương thấu xương.
.Lý Trị cau mày nói: - Nhưng Võ Chiêu nghi có con.
.Chử Toại Lương nói: - Đương kim Thái Tử tuy là do cung nhân sinh, nhưng theo lão thần thấy, đây và hai vị hoàng tử của Chiêu nghi khác nhau.
.Thái tử hiện nay là do một cung nhân họ Lưu sinh ra, là con do Vương hoàng hậu nhận nuôi, đây đương nhiên cũng là ý của Chử Toại Lương bọn họ, mục đích chính là muốn củng cố hậu vị, vậy ý này của Chử Toại Lương chính là Võ Chiêu nghi cũng chẳng kém xuất thân cung nhân là bao, đây không phải là lý do đổi hoàng hậu. Nếu ngươi cảm thấy huyết mạch của đương kim thái tử không phải quá cao quý, vậy thì ngươi tìm một người của danh môn sinh một thái tử, chúng ta cũng tán thành a!
.Lý Trị thật sự là không đấu nổi Chử Toại Lương, lo đến mức đã bắt đầu toát mồ hôi rồi.
.Võ Mị Nương cũng lo lắng, nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cũng không có cách nào, vấn đề xuất thân này cũng là hắn nhất lớn nhược điểm, nếu hắn có cách, e là hiện giờ đã là Ngự sử đại phu rồi.
.Mà Chử Toại Lương lại là ý chí chiến đấu ngẩng cao, hoàn toàn không dừng lại được, hùng dũng nói: - Võ Chiêu nghi còn từng phụng dưỡng tiên đế, là tài nhân của tiên đế, chuyện này thiên hạ đều biết, nay nếu bệ hạ lập Chiêu nghi làm hậu, ắt bị người trong thiên hạ nhạo báng.
.Lời này vừa nói ra, người khác thì chưa không nói tới, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Vu Chí Ninh nghe được lại hết hồn, chuyện này ngươi cũng dám nói? Hôm qua bọn họ đã bàn bạc, hoàng đế không có lý do gì, chỉ là tùy hứng, chúng ta cứ mang luận điệu cũ ra nói là được, chúng ta đã có thể đứng ở thế bất bại rồi.
.Nhưng Chử Toại Lương là một cái gián thần, tài ăn nói đó là thủ đoạn ăn cơm, sao có thể nói mãi một câu, vậy thì thật là tự hạ thấp bản thân a, hôm qua ta nói với ngươi tại sao không thể phế hoàng hậu, hôm nay ta lại nói với ngươi, tại sao không thể lập Chiêu nghi được, nói từ góc độ khác nhau, xem ngươi còn gì để nói.
.Lý Trị đỏ bừng cả mặt, xấu hổ muốn chết, đầu đã cúi xuống rồi, hoàng đế còn bị Chử Toại Lương nói cho không ngẩng đầu lên được, cũng thật là uất ức.
.Đây quả thật là, là không thể tranh luận được, bởi vì tài nhân đã được coi là phu nhân chính thức rồi, không phải là nhân tình đơn giản.
.Nhưng, Trưởng Tôn Vô Kỵ bọn họ thật sự để ý đế điều này sao?
.Thật ra bọn họ cũng không để ý lắm, trước đây nếu không phải bọn họ phê chuẩn, Võ Mị Nương không thể vào cung, bởi vì hoàng đế muốn lấy vợ, cần phải Trung thư tỉnh khởi thảo, Môn hạ tỉnh xét duyệt, Thượng thư tỉnh chấp hành, lẽ nào lúc đó bọn họ lại không biết, chắc chắn là bọn họ biết, nhưng bọn họ vẫn phê chuẩn, chính là vì Vương hoàng hậu muốn mượn Võ Mị Nương để đối phó với Tiêu Thục phi.
.Thật ra tất cả mọi người đều biết, không có ai dám nói, càng không có người nào dám nói ra trước mặt hoàng đế.
.Nhưng Chử Toại Lương dũng mãnh đã nói ra, hơn nữa còn là ngay trước mặt Lý Trị.
.Lý Trị bại như sơn đảo, suy sụp ngàn dặm, bây giờ đến dũng khí để dông dài mà y cũng không có, nói đến chuyện này, thật là mất mặt, cho dù là Tô Tần, Trương Nghi ở đây, bọn họ cũng chỉ biết cúi đầu.
.Võ Mị Nương cũng cúi đầu, mặt đỏ như máu, đến ngực cũng chuyển đỏ, tim rớt xuống hầm băng, hận không thể lột da Chử Toại Lương, uống máu của Chử Toại Lương, gian nan bất sách a! (cuộc đời đã gian nan như vậy rồi, có chuyện gì thì đừng vạch trần)
.Một người ngoài như Hàn Nghệ, nghe thấy câu này cũng cảm thấy nóng mặt, lấy mẹ kế, đây đúng là khó mà mở miệng a, may mà ngươi còn đang ở đây lý trực khí tráng, nhưng mà lại càng thêm tuyệt vọng, nếu Chử Toại Lương đã dũng cảm nói ra chuyện này, đây quả thực chính là đòn trí mạng. Ngươi xuất thân không tốt thì cũng thôi đi, ngươi còn là một bà mẹ kế, vấn đề này thì không phải bình thường a.
.Nếu như tiếp tục tranh luận, cãi nhau đến người đời đều biết, vậy Lý Trị còn mặt mũi nào làm hoàng đế.
.Trong thời khắc này, Lý Trị đã biết sợ rồi, đến nói cũng không dám nói, Chử Toại Lương đã lấy lý do này ra, y cũng cảm thấy đây gần như là chuyện không thể, xấu hổ cúi đầu, lặng yên không nói.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy vậy, không khỏi mừng rỡ, đây đã là thắng lợi trong tầm mắt nha, bởi vì bất kể Lý Trị vòng thế nào, y cũng thể vòng qua cửa ải này, hơi liếc mắt nhìn Chử Toại Lương, ra hiệu đã đủ rồi, ông ta không cần nói nữa, chúng ta đã thắng rồi, gõ kẻng thu binh, Lý Trị không dám lên lần nữa rồi.
.Chử Toại Lương thấy thắng lợi trong tầm mắt, cảm xúc đã dâng trào khắp cả người, khâm phục tài ăn nói của mình, không chú ý tới ánh mắt của Trưởng Tôn Vô Kỵ, trong lòng còn đang suy nghĩ, để tránh đêm dài lắm mộng, nhất định phải khiến Lý Trị mở miệng thu hồi đề nghị này, tránh cho dăm ba hôm lại tìm bọn họ đến tranh cãi, chơi chiêu vô lại này. Bước lên một bước, quỳ sụp xuống trước bậc thềm, lấy triều bản trong tay áo ra đặt trước bậc thềm, cởi khăn trùm đầu đặt lên trên, khăn trùm đầu này chính là mũ quan.
.Lý Trị thấy vậy, giật mình kinh hãi, ngươi đây là muốn làm gì? Ta đã biết sợ rồi, ngươi còn muốn như thế nào.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ và Vu Chí Ninh cũng si ngốc, tim đã nhảy lên đến cổ họng rồi. Đại ca, đừng chơi tiếp nữa, ngươi chơi như vậy sẽ chơi chết ngươi đấy.
.Đáng tiếc Chử Toại Lương không nghe thấy tiếng lòng của bọn họ, trong thời khắc này, không khỏi nghĩ đến thần tượng lúc nhỏ - Ngụy Trưng, nghĩ năm đó Ngụy Trưng vô số lần liều chết can gián, vì thế dõng dạc nói: - Bệ hạ, nay thần đã nói những câu này, đã đụng chạm đến bệ hạ, tội thần quá lớn, muôn lần chết khó chối được sai lầm này, nay đem triều bài này trả lại bệ hạ, vẫn mong bệ hạ có thể ân chuẩn lão thần cáo lão hồi hương. Nói xong ông ta liền ra sức khấu đầu, cộp cộp cộp, đây không phải là diễn, đây thật sự là đang tự hại mình, chốc lát đã đầu rơi máu chảy.
.Máu đầm đìa nhìn thật là dọa người.
.Chử Toại Lương muốn làm gì, chính là muốn ép Lý Trị nhận lỗi, hứa không lập Võ chiêu nghi làm hậu nữa, nếu không lão tử đã không làm rồi. Nhưng ông ta đã học sai rồi, Ngụy Trưng liều chết can gián, thông thường đều là nói Lý Thế Dân mời ông ta đến, chính là bảo ông ta đưa ra kiến nghị, nếu không ngươi mời ông ta đến làm gì, Ngụy Trưng trí tuệ dạt dào có thể chết già, không hoàn toàn là ở sự khoan dung của Lý Thế Dân, thật ra Ngụy Trưng tiến gián hết sức có trí tuệ, ông ta cũng biết có những chỗ không thể đụng đến, không phải là một mãng phu.
.Chử Toại Lương hoàn toàn chính là lấy mạng để bức ép Lý Trị.
.Đến tượng Bồ Tát cũng có ba phần tức giận.
.Lý Trị tức đến sôi máu, ta làm Hoàng đế, đầu ta đã không ngẩng lên nổi rồi, ngươi còn ở đây gây sự ép người, thật là khinh người quá đáng, vỗ mạnh một cái lên mặt bàn, một tiếng bộp lớn vang lên.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ và Vu Chí Ninh đồng thời khẽ run.
.- Người đâu! Lôi người này ra ngoài cho trẫm.
.Lý Trị tức giận gầm lên. Y đã sống hơn hai mươi năm, chưa bao giờ nổi trận lôi đình lớn như vậy trong trường hợp chính thức.
.Hàn Nghệ ở phía sau tấm bình phong nghe thấy vậy trong lòng hơi vui, lúc này ở trong điện, hắn là người tỉnh táo nhất, bởi vì hai bên hắn đều không có phần, ai thắng ai thua, hắn đều có đường lui, đầu óc hắn vẫn tỉnh táo, khẩn trưởng ngước nhìn Võ Mị Nương.
.Vừa hay Võ Mị Nương cũng nhìn về phía hắn, sự ăn ý của hai người đã đạt đến cực hạn trong giờ phút này.
.Hàn Nghệ ra sức gật đầu.
.Võ Mị Nương lấy dũng khí trong cơn tức giận, lớn tiếng quát:
.- Sao không đánh chết tên liêu này!
.Một tiếng quát chói tai này, đúng là đất rung núi chuyển a!
.Liêu là một kiểu miệt xưng đối với dân tộc phía nam, Chử Toại Lương xuất thân tử sĩ tộc phương nam, chỉ là sau này đầu phục quý tộc Quan Lũng, như vậy mới một bước lên mây. Võ Mị Nương nói câu này là bảo Lý Trị không cần lôi ra ngoài, đánh chết lão phương nam này tại chỗ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ, Vu Chí Ninh, Chử Toại Lương ba người đều không ngờ rằng lại có người nấp phía sau tấm bình phong này, hơn nữa còn là một nữ nhân, cũng đều giật mình nhìn lại.
.Trong lòng Lý Trị hơi thấp thỏm, không khỏi tự hỏi, thật sự là có thể giết sao? Nhưng nghĩ lại, Chử Toại Lương ngươi khinh người quá đáng, hoàn toàn không coi hoàng đế ta ra gì, nộ khí chuyển thành sát khí hội tụ trong mắt.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa thấy tình huống này, sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Chử Toại Lương chắc chắn là không thể giết, nhưng vấn đề là hoàng đế đã tức giận mất lý trí rồi, lỡ như y mở miệng vàng ra trong lúc tức giận thì thật là bát nước hắt đi khó lấy lại a, vốn dĩ không định mở miệng, nhưng lúc này không mở miệng thì chắc chắn là không được rồi, vội vàng đứng dậy nói: - Bệ hạ, Chử Toại Lương là đại thần được ủy thác, cho dù có tội, cũng không thể gia hình, vẫn mong bệ hạ tha mạng cho ông ta.
.Còn Vu Chí Ninh thì sợ đến mức đâu dám lên tiếng, ngón tay không ngừng run rẩy, vốn chỉ là một chuyện phế lập hoàng hậu, bây giờ làm cho thành dẫn lửa thiêu thân, hoàn toàn không có bất kỳ chuẩn bị gì a.
.Ông ta vừa lên tiếng, khiến Lý Trị đột nhiên phát hiện, tình huống này cũng không đúng, vốn dĩ là ta đang cầu cạnh bọn họ, bây giờ đến lượt bọn họ cầu xin ta rồi, đây đúng là băng hỏa lưỡng trọng thiên a, lúc này cả giận nói: - Nhưng trẫm thấy ông ta hoàn toàn không để cái đại thần được ủy thác này trong lòng, dám hỏi cữu cữu, người đã thấy đại thần được ủy thác nào dễ dàng ném triều bản và mũ quan xuống đất chưa?
.Y đây chính là đang trả đũa, các ngươi suốt ngày lấy đại thần được ủy thác ra nói chuyện, nhưng các ngươi làm đại thần được ủy thác như vậy sao? Không vừa ý là liền buông tay trả người, ồ không, liền buông tay bỏ qua. Hơn nữa y hỏi là cữu cữu, không phải thái úy, đây là câu hỏi của vãn bối với tiền bối.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lúc này đúng là buồn bực muốn chết, nói: - Bệ hạ, Chử Toại Lương chỉ là tính tình hơi cương liệt, nhưng ông ta vốn vẫn là có ý tốt, vẫn mong bệ hạ niệm tình trước đây ông ta vì bệ hạ, vì Đại Đường ta lập hạ công lao, khoan thứ cho ông ta lần này.
.Rốt cuộc xử lý Chử Toại Lương ra sao, trong lòng Lý Trị cũng không chắc, y cũng không dám một đao làm thịt Chử Toại Lương, nhưng y biết chuyện này không thể dễ dàng cho qua, đây là cơ hội không dễ có được, hô lên: - Người đâu! Áp giải Chử Toại Lương vào nhà lao cho trẫm. Nói xong liền vung tay áo lên, tức giận đùng đùng bỏ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận