Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 463: Tiểu cữu tử cực phẩm

.Tiêu Vô Y là ai chứ, nổi tiếng tàn bạo bất nhân, rất không nói lý, nữ ma đầu đỉnh đỉnh đại danh của tất cả ác mộng.
.Vì sao một giọng nói lại khiến nàng sợ hãi đến như vậy.
.Trong lòng Hàn Nghệ tò mò, đang muốn mở miệng hỏi, Tiêu Vô Y đã đứng lên, hoảng loạn nhìn quanh, sau đó chạy nhanh đến bức bình phong phía sau, trong lúc đi, ánh mắt còn mang theo chút ý cảnh cáo quét nhìn Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo.
.Hai người Trịnh, Vương gật đầu.
.- Tỷ! Tỷ có đây không? Tỷ.
.Tiêu Vô Y vừa mới giấu mình sau bình phong, thì nghe thấy nơi thang lầu truyền đến tiếng bước chân nặng nề, một lát sau, chỉ thấy một tiểu tử mười sáu mười bảy tuổi xông lên. Tiểu tử này mặc một bộ lam bào, môi hồng răng trắng, đôi mắt hẹp dài mang theo ba phần tà khí, dáng vẻ cực kỳ đẹp trai.
.- A? Mẫu Đơn tỷ, Tập Nhận ca, Huyền Đạo ca, Thiện Hành ca, Hồng Lăng tỷ, mọi người đều ở đây sao! Thật sự đã lâu không gặp rồi.
.Tiểu tử này nhìn thấy đám người Trịnh Thiện Hành thì lập tức vui vẻ, vẫy tay chào hỏi.
.Nhưng đám người Trịnh Thiện Hành nhìn thấy tiểu tử này lại nở nụ cười khổ.
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Tiêu Hiểu, đệ về khi nào thế?
.Họ Tiêu? Chẳng lẽ là tiểu cữu tử của ta? Hàn Nghệ bất giác đánh giá tiểu tử này lần nữa, giữa hàng mày quả nhiên có mấy phần tương tự như Tiêu Vô Y.
.- Ta vừa mới đến.
.Tiểu tử tên Tiêu Hiểu này đột nhiên nhìn xung quanh, hơi có vẻ nóng vội nói: - Hạ nhân trong phủ đệ nói tỷ của đệ đến đây, sao tỷ ấy lại không ở đây?
.Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên đưa tay chỉ ra sau bình phong.
.- Hửm?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nhìn Nguyên Mẫu Đơn, trong lòng thầm khen, không hổ là Nguyên Mẫu Đơn, lại có thể bán đứng một cách hiên ngang như vậy.
.Tiêu Hiểu sửng sốt, ba chân bốn cẳng chạy qua, nghiêng đầu nhìn vào, kinh ngạc nói: - Tỷ, tỷ thật sự ở đây nha!
.Lại nghe thấy phía sau bình phong vang lên tiếng cười lúng túng: - Là Tiêu Hiểu nha!
.Chỉ thấy Tiêu Vô Y đi ra từ phía sau tấm bình phong, hai mắt hung hăng trừng Nguyên Mẫu Đơn.
.Nguyên Mẫu Đơn lại làm như không thấy.
.Nhưng Tiêu Hiểu lại không cảm thấy gì cả, kích động nhảy dựng lên nói: - Tỷ, cuối cùng tỷ về rồi, đệ biết mà, đệ biết tỷ sẽ bình an về mà, trên đời này không gì có thể làm khó được tỷ.
.Tiêu Vô Y nghe thấy mà lúng túng vô cùng, gật đầu không được, lắc đầu cũng không được.
.Tiêu Hiểu đột nhiên thở dài nói: - Tỷ, đệ biết tỷ muốn tốt cho đệ, mới không từ mà biệt, nhưng đệ lại không nỡ xa tỷ, cho nên ngày tỷ đi, đệ liền chuẩn bị đuổi theo tỷ, thế nhưng đệ lại không thông minh như tỷ, còn chưa xuất môn đã bị cha phát hiện, kết quả đệ bị giam lại.
.Nói xong, y lắc đầu thở dài nói: - Tỷ, lúc trước tỷ nói thật sự không sai. Con người đệ tính tình quá xung động, có điều về sau đệ ngồi trong phòng ngẫm nghĩ cẩn thận xem lúc trước tỷ làm sao đối phó với cha, cuối cùng đệ đã nghĩ ra, thế là đệ học theo tỷ cố ý cúi đầu nhận sai với cha, hắc, cha thật sự còn thả đệ ra, vẫn là chiêu của tỷ dùng được. Đệ vừa ra ngoài liền muốn đi tìm tỷ, nhưng tỷ lại không nói cho đệ biết tỷ đi đâu. Đệ ra ngoài tìm một hai tháng vẫn không tìm được tỷ, lại nghĩ tới không biết tỷ về chưa, cho nên đệ lại đến Trường An, đáng tiếc đệ không gặp mặt cha trước, mới biết hóa ra tỷ đã đi Giang Nam rồi, đệ cũng thật ngốc, vậy mà không nghĩ ra.
.- Đệ đang nói lung tung gì đó, tỷ dùng tới kỹ xảo hèn hạ như vậy khi nào chứ. Khi Tiêu Vô Y nói chuyện lại chột dạ nhìn mọi người, chỉ cảm thấy hai má nóng ran, mồ hôi đầm đìa.
.Đám người Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo lại không nhịn được cười.
.Nguyên Mẫu Đơn đương nhiên là vui sướng khi người gặp họa.
.Còn Hàn Nghệ lại dở khóc dở cười.
.Thế nhưng Tiêu Hiểu lại không hề phát giác bầu không khí lúng túng này, gật đầu cười nịnh nói: - Phải phải phải, có điều tỷ không biết đâu, đệ vừa đến Trường An thì nghe được Bùi gia tam lang nguyền rủa tỷ khắp nơi. Hừ, đệ biết, thằng nhãi đó vẫn luôn ghi hận tỷ lúc trước đã trêu đùa Bùi Thanh Phong, có điều tiểu tử kia sợ tỷ, khi tỷ còn ở Trường An, tiểu tử kia đương nhiên không dám nói bậy. Nhưng đợi sau khi tỷ đi rồi, thằng nhãi kia bắt đầu nguyền rủa tỷ ở bên ngoài, còn muốn khi dễ đệ. Đệ là ai chứ, đệ là thân đệ đệ của tỷ nha, sao lại để thằng nhãi đó ức hiếp chứ, vậy chẳng phải là mất mặt tỷ sao.
.- Thế là đệ học theo cái gì mà tỷ dạy đệ, đúng rồi, kỳ địch dĩ nhược khắc địch dĩ cương. Lúc đầu khi gã đến khiêu khích, đệ cố ý vờ như sợ hãi, không dám đấu với gã. Thằng nhãi kia quả nhiên mắc bẫy, cho rằng đệ không dám đụng tới gã. Đợi đến một hôm, thằng nhãi đó ra ngoại ô săn bắn, đệ lén lút mai phục ở đó, bắt được thằng nhãi kia liền hung hăng đánh một trận, sau đó treo gã lên cây. Hắc hắc, đệ còn học theo tỷ, che kín mặt lại, còn tìm mấy người đến giúp đệ làm chứng. Tuy thằng nhãi kia biết là đệ làm, nhưng cũng không có cách gì với đệ, chỉ đáng tiếc đệ không có nhiều trợ thủ giống như tỷ, phân nước tiểu không dùng được, hơn nữa ngoại ô cũng quá xa, bằng không đệ cũng mang theo chút phân nước tiểu cho gã.
.Xấu hổ nha!
.Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo, Thôi Tập Nhận vừa nghe đến "phân nước tiểu" liền nhao nhao cúi đầu, bởi vì năm đó bọn họ cũng tham gia vào chuyện này.
.Tiêu Vô Y ra sức lau mồ hôi, vội vàng nói lảng sang chuyện khác: - Tiêu Hiểu, tỷ nghe nói đệ đến Lạc Dương mà?
.Tiêu Hiểu ồ một tiếng, nói: - Phải nha! Đệ đến Lạc Dương bái Phật.
.- Bái Phật?
.Tiêu Vô Y kinh ngạc nói: - Đệ tin Phật từ khi nào vậy?
.- Phụ thân chưa nói với tỷ sao?
.Tiêu Vô Y lắc đầu.
.Tiêu Hiểu nói: - Chuyện là như vầy. Sau khi cha biết đệ đánh Bùi tam lang thì chạy đến giáo huấn đệ, đệ liền nói là tiểu tử kia nguyền rủa tỷ trước, đệ mới đánh gã. Cha nghe đệ nói như vậy cũng không trách đệ, sau đó cha lại nói cho đệ biết, nói bây giờ có thể giúp được tỷ chỉ có Phật Tổ thôi, khi đó cũng không biết tại sao đệ liền tin cha, thế là cha đưa đệ đến Linh Sơn Tự gì đó ở Lạc Dương, trai giới mạt dục, cầu nguyện cho tỷ. Tỷ không biết hơn nửa năm này đệ sống thế nào đâu, ngày ngày nhìn một đám lừa ngốc, ngay cả một ni cô cũng không có, thật buồn chán, có điều việc này không là gì cả, quan trọng nhất là tỷ thật sự bình an trở về, thật sự không nhìn ra Phật Tổ gia gia thật sự có chút thủ đoạn nha. Tỷ, đệ cảm thấy mấy câu nói của cha rất có đạo lý, khi đó đệ nghe được tin tức này thì lập tức đốt năm mươi quan tiền nhang cho Phật Tổ gia gia. Tỷ, hôm khác tiểu đệ cùng tỷ đến Đại Phật Tự kia tạ thần. Tỷ, hình như tỷ có chút không vui, tỷ không đi cũng được, tiểu đệ đi thay tỷ là được.
.Tiêu Vô Y liếc nhìn Tiêu Hiểu, trên mặt có chút thay đổi, khẽ lắc đầu, có vẻ thương cảm.
.Tiêu Hiểu thấy vẻ mặt này của Tiêu Vô Y, lập tức nói: - Tỷ, đệ biết tỷ đang lo lắng cái gì, có điều tỷ yên tâm, liên quan đến chung thân đại sự của tỷ, tiểu đệ vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Mảnh đất Trường An này phỏng chừng không ai dám có thể xứng với tỷ, cho nên khi đệ ở Lạc Dương đã giúp tỷ để ý mất lang quân tốt, dâng lên cho tỷ lựa chọn, dáng vẻ anh tuấn, tài học tốt, thân thủ cũng không tệ, văn võ song toàn.
.Bốp!
.Tiêu Vô Y không thể nhịn nữa, vỗ cho một chưởng.
.- Ai ui!
.Tiêu Hiểu đưa tay che đầu, gương mặt trắng nõn đẹp trai vặn vẹo không ra hình dạng gì.
.Tiêu Vô Y xách cổ áo sau của Tiêu Hiểu, nghiến răng nói: - Về nhà.
.- A.
.Tiêu Hiểu rụt vai, lấy hết can đảm nói: - Tỷ, đệ nói thêm câu cuối cùng, tỷ đừng đánh đệ, chỉ câu cuối thôi. Trước đó sao tỷ lại ngồi phía sau bình phong vậy?
.Khóe miệng Tiêu Vô Y co rút, xách cổ áo Tiêu Hiểu đi xuống lầu, nàng thật sự ngay cả dũng khí nói tiếng "cáo từ" cũng không có.
.Chẳng lẽ đây là tiểu cữu tử của ta, trời ạ!
.Khi Tiêu Hiểu đi ngang qua người Hàn Nghệ, một giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống trán Hàn Nghệ.
.- Phụt!
.Đợi sau khi tỷ đệ Tiêu thị xuống lầu, Thôi Hồng Lăng thật sự không nhịn được nữa, cười nói: - Tiêu Hiểu này thật sự không chút thay đổi mà.
.Vương Huyền Đạo hoang mang nói: - Tiêu bá phụ trạch tâm nhân hậu, lại thành tâm tu Phật, sao lại sinh ra tỷ đệ như vậy chứ?
.Trịnh Thiện Hành phúc hậu không ném đá xuống giếng, nhưng vẫn khẽ thở dài.
.Mà Nguyên Mẫu Đơn vui sướng khi người gặp họa cười càng sâu hơn.
.- Khục khục!
.Cho đến khi Tiêu Vô Y đi xuống lầu, cổ họng Hàn Nghệ mới phát ra tiếng khàn khàn, nói: - Vị tiểu công tử vừa rồi là?
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Đó là tứ đệ của Tiêu Vô Y, Tiêu Hiểu.
.Hàn Nghệ lau mồ hôi, nói: - Không phải chứ, sao nhìn không giống chút nào nha.
.Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói: - Vậy còn không giống?
.- À, phải nha, ta muốn nói thoạt nhìn là biết thân tỷ đệ.
.Hàn Nghệ chỉ cảm thấy đau đầu không thôi.
.Thôi Tập Nhận nói với Thôi Hồng Lăng: - Muội muội, chúng ta đi thôi.
.- Ừm.
.Huynh muội hai người cầm lấy một vài bánh cuộn, đồ thêu, lại nói với Nguyên Mẫu Đơn: - Mẫu Đơn tỷ, làm phiền rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Đi thong thả.
.Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo cũng khẽ gật đầu, sau đó cũng theo Thôi Tập Nhận rời đi.
.Bọn họ đi rồi, Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ đáng thương nói: - Cô cũng biết hội nghị kia rất phiền phức, ta không có chỗ để đi.
.Nguyên Mẫu Đơn không nói gì.
.Hàn Nghệ liếc nhìn nàng, nói: - Thật ra cô cũng không nỡ đổi Nữ Sĩ Các thành tửu lâu.
.Nguyên Mẫu Đơn thản nhiên nói: - Nếu ngươi lại muốn khoe khoang thủ đoạn quan sát tâm tư thì miễn đi.
.Hàn Nghệ ha ha nói: - Đây là chuyện rõ ràng, cần gì dùng đến tuyệt học của ta chứ. Ta cũng không dự định khuyên răn cô, thật ra trong lòng mỗi người các cô đều rất rõ ràng, chỉ là các cô đều không chịu thừa nhận mà thôi.
.Thần sắc Nguyên Mẫu Đơn hơi ảm đạm, sau đó nói: - Đàm phán của các ngươi, bàn tới đâu rồi?
.Hàn Nghệ cười nói: - Cô cũng đã cải tạo nơi này thành tửu lâu rồi, còn hỏi ta làm gì, cô lảng sang chuyện khác cũng không khỏi quá cứng nhắc rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn hơi lườm hắn trắng mắt, lại nói: - Ngươi thật sự lợi hại, lại thần không biết quỷ không hay đạt thành hợp tác với Hoa Nguyệt Lâu.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Làm ăn không phải là làm vậy sao, khi xung đột lợi ích thì là kẻ thù, khi lợi ích tương đồng thì là bạn bè, ta không cảm thấy có gì đáng để kinh ngạc.
.Nguyên Mẫu Đơn gật đầu nói:
.- Đúng vậy, khi đó ngươi cũng chỉ có hợp tác với các nàng, ta muốn bàn một vụ làm ăn với ngươi. Khi nói câu này, nàng lại có chút không yên lòng, hoàn toàn khác hẳn Nguyên Mẫu Đơn khôn khéo lúc trước.
.Hàn Nghệ nói: - Không thành vấn đề.
.- Ta còn chưa nói là làm ăn gì? Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói.
.- Cô đơn giản cũng chỉ muốn kịch nói và Giọng hát hay của ta đến chỗ của cô.
.- Ngươi đồng ý?
.- Đương nhiên.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đàm phán của ta còn chưa kết thúc, cô đã muốn cải tạo thành tửu lâu, chắc chắn đã đoán được ta sẽ cho Giọng hát hay đến chợ Tây, giúp chợ đêm thu hút khách nhân. Nơi này của cô lại tốt như vậy, hơn nữa chúng ta vốn đã hợp tác không ít, ta căn bản không có lý do từ chối.
.Nguyên Mẫu Đơn gật đầu, đột nhiên lại trầm mặc, rồi có chút chột dạ liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: - Có phải ngươi cũng cảm thấy ta làm như vậy rất vô tình vô nghĩa.
.Nữ nhân chính là nữ nhân, vừa rồi tỏ ra lạnh lùng cao ngạo như vậy, đảo mắt lại hỏi ta. Hàn Nghệ vô cùng hiểu tâm lý này của Nguyên Mẫu Đơn, lắc đầu nói: - Hoàn toàn không cảm thấy, thời cơ tốt như vậy, nếu cô bỏ qua, vậy cô còn làm ăn gì nữa chứ. Thật ra nói thật, cô làm như vậy cũng giúp đỡ ta rất lớn, ta đương nhiên ủng hộ cô làm như vậy. Có điều, Vân Thành quận chúa cũng không sai, mỗi người đều có cách nghĩ của riêng mình, chỉ cần không làm hại đến người khác là được, chuyện này hoàn toàn không cần phải để trong lòng.
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ thở dài, đứng lên đi đến trước bình phong, vươn tay khẽ sờ bức bình phong kia, nói: - Thật ra ta cũng không muốn hủy đi tất cả, nhưng mỗi lần ta đến đây, ta đều sẽ nhớ đến tất cả mọi thứ lúc trước, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng áy náy. Nếu khi đó ta có thể kiên quyết một chút, có lẽ chuyện sẽ không diễn biến đến bước đường hôm nay, hoặc giống như Vô Y vậy, ủng hộ Thôi đại tỷ cũng tốt hơn là không làm gì cả, để lại tiếc nuối mãi mãi không thể tan biến.
.Hàn Nghệ thở dài:
.- Thật ra Vân Thành quận chúa không chắc dễ chịu hơn cô.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Nhưng khi đại tỷ đi, chắc chắn là tràn đầy cảm kích cô ấy, còn đối với ta, dù sao khi tỷ ấy khó khăn nhất, là Vô Y vẫn luôn ủng hộ tỷ ấy, còn ta, còn ta thì không làm gì cả.
.Hàn Nghệ nói: - Lẽ nào cô cải tạo nơi này là để trốn tránh?
.- Đương nhiên không phải.
.Nguyên Mẫu Đơn đáp vô cùng dứt khoát, nói: - Quyết định này chỉ liên quan đến mua bán, ta thân làm nữ nhi của Nguyên gia, dĩ nhiên phải lấy lợi ích gia tộc làm trọng.
.Hàn Nghệ gật đầu, hắn cảm thấy lý do này, bất cứ ai cũng không thể phản bác.
.Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên nói: - Hàn Nghệ, ta muốn một mình ở đây.
.Hàn Nghệ đầu tiên là sững ra, sau đó bừng tỉnh đại ngộ nói: - Hóa ra cô nói với ta những chuyện này là để làm tấm đệm đuổi khách nha. Được rồi, cô thắng rồi, lý do này thật sự khiến người ta không thể từ chối, cho dù là người thông minh giống như ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận