Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 943.2: Vừa lộ ra răng nanh

..
.Nói thì chậm khi đó thì nhanh, một đội tướng sĩ Đột Quyết nghênh tiếp đi lên
.Nghe được Tiểu Dã hét lớn một tiếng, cậu vừa hét tiếng này, vốn khá có khí thế, dù sao bắn chết liên tục vài tên tướng sĩ quân địch, chỉ có điều thanh âm của cậu vì hàng năm không nói một lời nào, làm cho hiện tại giống như tiếng dê hí, không có chút khí thế nào đáng nói, nhưng sau đó hành động của Tiểu Dã cũng làm cho người ta không nói nên lời vì kinh ngạc, chỉ thấy lúc này Tiểu Dã không phải là cưỡi ngựa trên lưng, mà là ngồi xổm trên lưng ngựa, tay cầm một cây thương dài, giống như là con báo đang trong bãi săn, chỉ có điều vóc dáng cậu rất nhỏ, hoàn toàn nhìn không ra.
.Chợt thấy, cậu mượn thế xông lên của chiến mã, hai chân đạp một cái, rời khỏi lưng ngựa, thả người bay về phía trước, dùng thế cá quẫy đuôi, dùng giáo dài mở đường, một thương đâm xuyên qua ngực của chiến sĩ Đột Quyết, chỉ thấy cả người tên địch từ sau bay qua trước mặt, lại đụng vào hai ba người nữa.
.Có thể thấy được sức mạnh to lớn.
.Mà Tiểu Dã lại thuận thế ngồi trên chiến mã của tên Đột Quyết đó, một tay bắt lấy lang nha bổng đối phương vừa rời tay, cây thương dài đối với cậu mà nói, cũng đã vô cùng uy mãnh rồi, lang nha bổng của tên Đột Quyết này, lại càng thêm cực kỳ khủng khiếp, nhưng mà công phu của Tiểu Dã vốn là lấy sức mạnh làm chủ, vũ khí này rơi vào tay cậu thật sự là thích hợp. Vừa mới nắm lấy thì một gậy vung xuống, trực tiếp đánh nát đầu của một người, não vỡ tung.
.Bởi vì cậu là chạy đến ngồi, chiến mã dưới háng chẳng khác gì là đi cùng hướng với kẻ địch, hơn nữa con chiến mã này đã bị kinh hãi, vùi đầu xông về phía trước, một chút thì đã kéo ra khoảng cách đối với quân địch, nếu như nói Tiểu Dã trực tiếp xông vào trận địa quân địch, vậy thì thật sự rất nguy hiểm, dù sao bọn Tô Định Phương liều mạng cũng không đuổi theo kịp cậu, khoảng cách còn càng lúc càng xa.
.Lúc này Tô Định Phương dẫn đầu đại quân đúng lúc chạy tới, bọn họ thì không chỗ cố kỵ rồi, hơn nữa một đao kia của Tiểu Dã, làm cho lực lượng quân địch tập trung chú ý ở trên người Tiểu Dã, liền dùng thế nhanh như chớp, trực tiếp xông vào trận địa của quân địch.
.Tiểu Dã ngả ngửa người về phía sau, ngược lại nắm lấy dây cương, kéo mạnh một phát, ngựa chiến hí dài, dựng đứng lên, chân trước nhẹ nhàng treo lơ lửng giữa trời đá đá, Tiểu Dã lại vừa mượn lực của thân mình lăng không vừa chuyển một cái, vững vàng ngồi ở trên yên ngựa, kéo dây cương bám theo Tô Định Phương xông lên.
.Bởi vì giao chiến đã lâu, đại quân chủ lực Đột Quyết hoàn toàn tập trung đánh chiếm ngay phía trước quân chủ lực của quân Đường, làm cho hai cánh vô cùng yếu kém, đợi cho bọn chúng phát hiện Tô Định Phương bọn họ đã vọt lên, thì đã không kịp điều động, cánh tả trực tiếp bị Tô Định Phương đánh thủng, như vậy trung quân chủ lực hoàn toàn bại dưới răng nanh của Tô Định Phương, bởi vị bọn chúng là công kích theo chiều dọc, Tô Định Phương xông lại theo phương ngang, nên không kịp chuyển hướng, đã bị Tô Định Phương, Tiểu Dã bọn họ cùng năm trăm kỵ binh này chặn ngang cắt đứt.
.Trong lúc này một khi rối loạn, trước sau viện trợ không kịp, quân tiên phong của Đột Quyết nghe thấy phía sau vang lên tiếng chém giết, nhìn lại, giống như khắp nơi đều là quân Đường, bọn chúng cũng không biết có bao nhiêu người, lúc này cúc hoa cũng đã bại lộ trước mặt kẻ thù rồi, vậy còn đánh cái méo gì nữa, thế tiến công giảm mạnh, quân Đường tiền phương cuối cùng có được một thời gian trì hoãn.
.Trình Giảo Kim vừa thấy tình huống này, khẩn trương mệnh lệnh cho con trai thứ Trình Xử Bật dẫn đầu ba nghìn quân của y giết địch.
.Quân Đường tiền tuyến bắt đầu phản công.
.Đại quân Đột Quyết trong nháy mắt tan tác cả, không cần chỉ huy, bỏ binh tháo giáp, cùng chạy thục mạng về phía tây.
.Kết quả là, một cảnh tượng làm người ta khiếp sợ xuất hiện, chỉ thấy một nhóc con cưỡi một tuấn mã ở phía trên, tay khua lang nha bổng cực đại, đầu tầu gương mẫu, đuổi theo mấy vạn tướng sĩ Đột Quyết đang bỏ chạy.
.Rất nhiều quân Đường ở bên ngoài đều nhìn đến ngây dại.
.Đây là đang đuổi dê vào chuồng sao?
.Nhóc con dĩ nhiên là Tiểu Dã, thân thể của cậu quá nhẹ rồi, cưỡi ở trên lưng ngựa, phỏng chừng đều không có cảm giác gì, không hề áp lực, chạy xông lên là nhanh nhất.
.Tô Định Phương thấy Tiểu Dã dũng mãnh thiện chiến, thiệt tình lúc này buồn bực chết rồi, chính mình là người mấy chục tuổi, hiện giờ lại luôn đi theo phía sau một tiểu tử thối, thế này thật là làm cho người ta lúng túng, nhưng không còn cách nào khác, liều mạng cũng chỉ cố đuổi kịp mà thôi, muốn phân kim sao, phỏng chừng còn không nhìn thấy cái đuôi chiến mã đang thoải mái phấp phới củaTiểu Dã nữa ấy chứ.
.Năm trăm kỵ binh này cưỡi ngựa đi theo Tiểu Dã liền đuổi theo bốn mươi dặm đường, giết địch đến mảnh giáp không tha, Tây quân Đột Quyết vứt bỏ áo giáp binh khí, trâu ngựa giăng khắp nơi mặt đất ở miền núi trên vùng quê, không thể thống kê.
.Xuyyyyyy!
.Tiểu Dã đột nhiên kéo dây cương, ngừng lại, đem lang nha bổng quăng ra đất.
.Tô Định Phương lập tức đuổi tới kịp thở dốc một hơi, nhìn Tiểu Dã hỏi: - Vì sao ngươi không đuổi theo?
.Tiểu Dã giương khóe miệng nói: - Sư phụ ta nói qua, giặc cùng đường chớ đuổi, muốn đuổi các ngươi đi mà đuổi theo.
.Tướng sĩ vừa mới đuổi theo, không kịp thở, nghe được câu này, thiếu chút nữa là hộc máu, ngươi đã đuổi theo hơn mười dặm đường, mới nói giặc cùng đường chớ đuổi, ngươi sớm làm gì đi.
.Tuy rằng vừa nói một phen đồng sinh cộng tử, nhưng Tiểu Dã vẫn không thích bọn họ, cưỡi ngựa, một mình trở về.
.Tô Định Phương hô: - Tiểu tử, ngươi chớ đi trước.
.Tiểu Dã vốn là đang đi từ từ, vừa nghe Tô Định Phương gọi cậu thế, gót chân đá xuống bụng ngựa, cậu rất thấp, không thể dùng bàn nâng chân, chỉ có thể dùng chân đá, nhưng hiệu quả cũng không tệ lắm, trong chốc lát liền lao đi không thấy rồi.
.Tô Định Phương cười mắng: - Tiểu tử quỷ này.
.Tiểu Dã chạy trên đường một hồi, trên đường gặp không ít quân Đường, nhưng thấy những tướng sĩ quân Đường này nhìn Tiểu Dã, đều là mang theo một cỗ kính hý, nhưng Tiểu Dã cũng không nhìn bọn họ, đơn giản chính là không thích bọn họ, trong lòng của cậu chỉ nhớ kỹ một người.
.- Tiểu Dã! Tiểu Dã!
.- Hàn đại ca!
.Tiểu Dã nghe thấy tiếng kêu này, lập tức phóng ngựa xông lên, ở cách Hàn Nghệ còn có hơn hai mươi bước, ngựa vẫn còn đang chạy nhanh, hắn liền nhẹ nhàng nhảy xuống.
.- Tiểu Dã!
.Hàn Nghệ xông lên, nắm thật chặt hai tay Tiểu Dã, hắn nhìn từ trên xuống dưới, thấy đều không phải máu của Tiểu Dã, lúc này mới yên lòng, có chút tức giận nói: - Tiểu tử đệ điên rồi sao, đệ có biết rằng vừa rồi rất nguy hiểm không?
.- Đệ không có điên. Tiểu Dã rất nghiêm túc nói: - Hàn đại ca, hồi nãy đệ mới giết rất nhiều quân địch, hơn nữa còn đuổi theo bọn chúng hơn 10 dặm đường, công lao này so với việc áp tải lương thảo kia lớn hơn một chút, công lao áp tải lương thảo kia chúng ta không cần nữa.
.Hàn Nghệ ngẩn người, mắt thấy có chút ướt át, đột nhiên một tay ôm lấy Tiểu Dã, rưng rưng cười nói: - Đệ cái tên tiểu tử thối này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận