Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1267.2: Rất nhanh là biết ngay

.Mọi người đảo mắt nhìn, chỉ thấy bốn năm thanh niên ăn mặc tương đối mộc mạc đang hưng phấn không ngừng, mà trong số này có một người trẻ tuổi, chỉ cười khiêm tốn, nhưng lại nắm chặt tay, tuy nhiên tướng mạo những người này đều vô cùng xa lạ, cũng không biết đến từ đâu, ít nhất có thể xác định gã thuộc loại hàn môn. Mà Nhậm Tri Cổ nhìn thấy mình xếp tận thứ sáu, không khỏi nhíu mày, vẻ mặt rầu rĩ không vui.
.- Các ngươi xem, bên dưới này còn có bài thi.
.Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, vì sao dài như vậy, cũng là bởi vì dưới mỗi một cái tên đều có đính bài thi của bọn họ.
.Điều này khiến những thí sinh kia sốt ruột chết được, bọn họ phải theo bảng danh sách, hình như nghe được một trận hoan hô, là lúc trầm lúc bổng.
.Mà mấy người thi không dự thi kia thì chú ý đến ba thứ hạng đầu, trong đó Địch Nhân Kiệt và Vương Huyền Đạo đều đạt điểm tối đa, vậy chắc chắn là nhờ vào đề của hoàng đế ban ra mà quyết thắng thua, mà bài văn này của họ cũng đều được đính lên.
.Thế thì có tranh luận rồi!
.Hơn nữa trong một trăm tên đứng trước, con cháu thứ tộc chiếm giữ đa số, nhưng con cháu quý tộc chiếm đa số trong nhóm năm mươi người đứng đầu, dù sao sách mà con cháu thứ tộc bọn họ có thể không đọc được nhiều, con cháu quý tộc có nội tình gia tộc, họ đọc qua nhiều sách, trong đó có một vài bộ sách toán học, hơn nữa rất nhiều quý tộc đều đang ở Trường An, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa.
.Hai bên lại bắt đầu tranh cãi, bên con cháu thứ tộc cho rằng bài văn của Địch Nhân Kiệt rất hay, hơn nữa đứng thứ hai thứ ba đều là hàn môn, mặc dù không thể chứng minh chúng ta mạnh hơn các người, nhưng ít ra cũng chứng minh hàn môn không tụt về phía sau.
.- Bảng ban ân?
.Chợt nghe thấy một trận tiếng động kinh ngạc.
.Đã đến tên thứ một trăm, vẫn còn có người mang bảng danh sách đi ra.
.- Vị đại ca này, bảng ban ân này là gì thế?
.- Ta đây nào biết, lát nữa Hàn Thị lang sẽ đích thân ra giải thích với các ngươi.
.Đợi đến khi bảng danh sách đặt ổn định, Hàn Nghệ mới khoan thai bước tới.
.Các thí sinh vừa thấy Hàn Nghệ, lập tức nhào lên hỏi.
.- Hàn Thị lang, Vương Huyền Đạo và Địch Nhân Kiệt đều đạt điểm tối đa, hơn nữa ta cho rằng bài văn của Địch Nhân Kiệt giải thích độc đáo hơn một chút, vì sao lại chọn Vương Huyền Đạo làm Tiến sĩ đầu bảng.
.Đây là vấn đề mọi người chú ý nhất.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đây là bệ hạ khâm điểm, nhưng bệ hạ cũng nói lý do, bài văn của Địch Nhân Kiệt tuy rằng giải thích vô cùng mới mẻ độc đáo, nhưng thành cũng ở mới mẻ, bại cũng ở mới mẻ, một bộ lý luận và tư tưởng này của gã có tác dụng với thực tiễn hay không, ai cũng không biết. Nói xong hắn đột nhiên nhìn về phía Địch Nhân Kiệt, nói: - Địch Nhân Kiệt, tự ngươi dám vỗ ngực nói nhất định được sao?
.Địch Nhân Kiệt vội chắp tay nói: - Học sinh không dám!
.Hàn Nghệ nói: - Mà lý luận tinh ích cầu tinh của Vương Huyền Đạo là nhất định khả thi, cũng phù hợp với triển vọng phát triển của Đại Đường trong tương lai, bởi vậy bệ hạ khâm điểm Vương Huyền Đạo đứng thứ nhất.
.Địch Nhân Kiệt dẫn đầu nói: - Vương công tử đứng đầu, học sinh thật lòng bái phục.
.Đương sự cũng tâm phục khẩu phục rồi, những người khác tất nhiên cũng không tiện nói thêm gì.
.Lại có người hỏi: - Hàn Thị lang, bảng ban ân này là gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Đây là căn cứ vào trước mắt triều đình vô cùng thiếu khuyết nhân tài trong phương diện toán học, hơn nữa thành tích của các ngươi khiến bệ hạ vô cùng vui mừng, bởi vậy bệ hạ quyết định lấy danh nghĩa hoàng đế gia tăng một trăm người vào danh ngạch dự khuyết, trên căn bản là lấy tám mươi điểm làm giới hạn trúng tuyển, còn có hơn mười người là bệ hạ khâm điểm dựa vào thành tích bài văn, một trăm người này có thể vào Hiền giả lục viện học tập, sau đó thông qua cuộc thi trong viện, đạt được danh ngạch chính thức.
.Lời này vừa nói ra, lập tức chính là vang lên một trận tiếng hoan hô, dự khuyết cũng coi như quá tốt, dù sao kỳ thi lớn tiếp theo cũng phải đợi ba năm nữa. Mặt khác, triều đình vô cùng thiếu khuyết nhân tài toán học, vậy có phải là có thể giải thích là có thêm một cái bàn đạp cho Hiền giả lục viện, có thể thông qua Hiền giả Lục viện tiến vào những bộ môn quyền lực như Tam tỉnh Lục bộ Cửu tự không?
.Lời này rất đáng được cân nhắc.
.Hàn Nghệ đương nhiên cũng sẽ không nói rõ, dù sao chuyện đó Lý Trị còn chưa chích thức đồng ý, tiếp tục nói:
.- Mặt khác, Hiền giả lục viện chúng ta đã có được ân chuẩn của bệ hạ, sẽ xây dựng thêm hai phân viện, mà mục đích cuối cùng của chúng ta là làm cho xứng đáng với cái tên Hiền giả Lục viện.
.Vậy chính là sẽ xây dựng bảy viện, một tổng viện, sáu phân viện lớn.
.Vì sao hắn nói những thứ này, chính là vì muốn nói với thí sinh, triều đình vô cùng coi trọng Hiền giả lục viện.
.Quả nhiên, các thí sinh thi đậu này nghe thấy vậy lập tức tràn đầy khát khao với tương lai, đối với thí sinh mà nói, rất coi trọng triển vọng, bởi vì không thể nào ngươi một khi thi trúng đã làm Tể Tướng, đây cũng là một đạo lý với tìm việc làm ở hậu thế.
.Lập tức liền có thí sinh hỏi: - Vậy nếu hai bên đều thi đậu rồi, nên làm thế nào mới tốt?
.- Đây là do các ngươi lựa chọn.
.- Hàn Thị lang, mạo muội hỏi một câu, vì sao có mấy người dán bài văn, mà có vài người còn lại lại không có?
.- Ách, đây là bởi vì bệ hạ cũng lâm thời gia tăng rất nhiều danh ngạch, dẫn đến chuẩn bị không đủ, nếu các ngươi có nhu cầu, có thể trực tiếp dán bài văn của các ngươi lên đây.
.Hàn Nghệ còn chưa dứt lời, chợt nghe được có thí sinh nói: - Hàn Thị lang, không cần phiền phức nữa, như thế này rất tốt rồi.
.Bởi vì rất nhiều thí sinh thành tích toán học đạt tiêu chuẩn rồi, bài viết lại rất lộn xộn, Hàn Nghệ là suy nghĩ cho bọn họ, vì vậy mới không có dán lên, nếu bọn họ có da mặt dày, vậy Hàn Nghệ không sao cả, coi như gia tăng một chút hài hước.
.Các thí sinh tự hiểu rõ trong lòng, bởi vì hoàng đế ban đề lưỡng cực hóa vô cùng nghiêm trọng, không có bình thường đâu, bài không dán ra chắc chắn là rác rưởi.
.Hàn Nghệ lại nói: - Trên bảng danh sách này có người đậu và người không đậu, nếu cảm thấy không phục, có thể mời tra duyệt, dù sao đáp án đã công bố cùng ngày rồi.
.- Hàn Thị lang, vì sao chế khoa lại dán bài thi lên, mà thường khoa thì không làm thế?
.Một thí sinh hỏi.
.Hàn Nghệ nhìn gã ta một cái, thầm nghĩ, người này là ai, con mẹ nó thực là có tiền đồ! Cười nói: - Ta mặc kệ thường khoa, ta chỉ lo chế khoa, nhu cầu của chế khoa chúng ta là thiên tài hoặc là nhân tài chân chính, nếu như người không có thiên phú về mặt này, cho dù vào được Hiền giả lục viện thì cũng sẽ bị đào thải rất nhanh, bởi vì Hiền giả lục viện chúng ta có tính đặc thù, các ngươi mà vào viện, nhất định phải vùi đầu vào công tác, là ngựa chết hay lừa chết, rất nhanh là biết ngay.
.Lời này nói là có nội hàm a!
.Ngụ ý, nhìn chất lượng vẫn phải nhìn chế khoa chúng ta, thường khoa thì đừng suy nghĩ đến tính công bằng nữa, vậy không có ý nghĩa gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận