Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1393: Vô đề.

.Thực ra cách giải thoát tốt nhất cho Hàn Nghệ và Trần Thạc Chân chính là người này bị người kia giết chết, đây là kết cục bình thường, nhưng sự tình hôm nay đang phát triển theo tình trạng không thể dự tính trước, thật đã đến mức không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
.Vì vậy trên đường trở về, chủ đề đột ngột trở nên thoải mái hẳn, hơn nữa còn có tâm tình nhã ý thưởng thức phong cảnh bên đường, dẫn đến thời gian về còn lâu hơn thời gian lúc đến hai ngày.
.- Hàn Thị lang, cuối cùng ngươi đã trở lại rồi, nếu ngươi còn không trở về, ta thật muốn phái người đi tìm ngươi.
.Lúc này Hàn Nghệ vừa bước vào quan phủ, Tô Định Phương đã ra đón, nói với vẻ hơi gấp gáp.
.Hàn Nghệ nghe vậy sửng sốt, hiếu kỳ nói: - Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?
.Tô Định Phương nói: - Bọn Ngột Khả Liệt đã bàn bạc xong rồi. Trong giọng nói còn ngầm mang theo một chút trách móc, lúc ngươi xin nghỉ phép, nói đến mức vô cùng kỳ diệu, kết quả hoàn toàn sai so với dự liệu rồi.
.- A?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Đã bàn xong rồi sao?
.Lần này hắn đi về chẳng qua bảy tám ngày mà thôi, mà dự tính ít nhất cũng phải nửa tháng mới có thể bàn bạc ổn thỏa, dù sao trong đó cũng liên quan đến rất nhiều quan hệ lợi ích.
.Tô Định Phương gật gật đầu nói: - Thực ra vào ngày thứ tư ngươi rời đi, thực ra đã bàn bạc xong rồi, vì họ cũng không yêu cầu sửa đổi bất cứ điều lệ nào.
.- Việc này!
.Hàn Nghệ có chút mờ mịt, điều này quả thực làm cho hắn có chút bất ngờ, hắn đã quen với việc người khác liều mạng phản đối ý kiến của hắn, hắn không có cách nào thích ứng được a!
.Lúc này Bùi Hành Kiệm đi ra đem quá trình trong đó nói với Hàn Nghệ.
.Thì ra trải qua lần đàm phán đáng sợ về của hiệp nghị bãi cỏ lần đó, mấy người Ngột Khả Liệt đã có kinh nghiệm, biết phàm là đàm phán do Hàn Nghệ chủ trì, chắc chắn không cần đi lên mà chỉ quan tâm lợi ích của mình, nếu như như vậy, ngoài rát họng và táo bón ra, sẽ không có bất cứ kết quả gì.
.Vì vậy lần đàm phán này của họ, đều là mọi người cùng nhau nghiên cứu cẩn thận bản gốc mà Hàn Nghệ viết, xem thử nếu căn cứ vào các điều lệ của bản gốc, họ sẽ mất đi bao nhiêu và được bao nhiêu.
.Đầu tiên, một đất nước, một vua, việc này không dễ đàm phán, chắc chắn bọn họ sẽ không nói về những thứ này, nếu ngươi không thừa nhận điểm này, vậy Đại Đường còn dựa vào cái gì để giúp đỡ bọn họ, chuyện sau đó cũng không thể bàn đến nữa.
.Quan trọng vẫn ở "điều lệ thương nhân", trong đó lập pháp và luật thuế là quan trọng nhất, vì cái này trực tiếp ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ.
.Sau khi nghiên cứu hai ngày, họ phát hiện mình cơ bản không có bản lĩnh để thay đổi, Hàn Nghệ đã suy nghĩ vô cùng chu toàn. Tất nhiên, đây chỉ giới hạn do trình độ nhận thức của họ, nếu là ở đời sau, vậy đây chỉ có thể nói là một bản mẫu, tất nhiên, nền kinh tế bây giờ lạc hậu hơn rất nhiều so với hậu thế, không nhất thiết phải làm phức tạp như vậy.
.Về những điều lệ của "dự luật lao động" này, họ cảm thấy thương nghiệp Đại Đường phát triển nhanh chóng, tiền tài hùng hậu, phản đối những điều lệ này sẽ chỉ có lợi với thương nhân Trung Nguyên, chỉ mong sao các ngươi phản đối. Thực ra thương nhân Trung Nguyên đến đây làm công trình, bị hạn chế rất nhiều, nhưng thương nhân người Hồ không bị hạn chế, nếu Hàn Nghệ mở miệng nói lời này, nếu thương nhân người Hồ không làm, vậy thì chắc chắn thương nhân của Trung Nguyên sẽ không làm rồi. Thực ra Hàn Nghệ làm như vậy, cũng hạn chế thương nhân người Hồ lại, nhưng thương nhân người Hồ cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nếu không có "dự luật lao động", chắc chắn sẽ xảy ra tranh chấp giữa thợ và chủ, vì chính bản thân họ là thương nhân, họ đã quá rõ nội tình trong đó rồi.
.Vậy thì đến lúc đó quan phủ hoàn toàn có thể đẩy trách nhiệm lên người bọn họ, việc này thậm chí có thể làm cho uy vọng của họ tại Tây Bắc suy giảm, bách tính Tây Bắc chắc chắn sẽ cho rằng bách tính Trung Nguyên đối với chúng ta tốt như vậy, các ngươi thân là tù trưởng của chúng ta, còn đối vói chúng ta tệ như vậy, các ngươi không biết xấu hổ sao?
.Mà về luật thuế mà nói, họ càng không có gì để nói rồi, nộp bao nhiêu thuế, cũng là họ tự mình đặt ra, quan phủ cũng niêm yết giá công khai, những nơi hẻo lánh, người ta không cần nhiều nhân viên công vụ như vậy, tất nhiên nộp thuế ít, nơi phồn hoa cũng có thể nộp mức thuế giống vậy, nhưng đến lúc đó không tìm được người cũng đừng oán trách, bộ luật thuế này của Hàn Nghệ khéo chính là khéo ở chỗ này, hơn nữa ba năm có thể đặt lại một lần nữa.
.Họ cũng không phải là không cố gắng nghiên cứu, mà thực ra là không nghĩ ra thứ tốt hơn cái này nữa.
.Ngược lại Hàn Nghệ đột nhiên chạy ra ngoài du lịch, làm cho họ có chút lo sợ, lúc nước sôi lửa bỏng này, Hàn Nghệ lại!
.Haiz, chỉ có thể nói đây là sự chênh lệch về cảnh giới thôi.
.Nhưng việc này không có cách nào, Hàn Nghệ chưa kịp thở một hơi, liền lập tức hẹn gặp mấy người Ngột Khả Liệt.
.Lần này vừa gặp mặt, không ai trách Hàn Nghệ không từ mà biệt, ngược lại là ra sức nịnh bợ, thiếu chút nữa đã nói Hàn Nghệ thành thương Thánh nhân rồi, tóm lại, chúng ta tương đối vừa lòng với điều lệ mà ngươi đặt ra.
.Hàn Nghệ nghe mà dở khóc dở cười, nói: - Các vị đừng vội quyết định, vì những thứ này đối với cả khu vực Tây Bắc mà nói, chính là vô cùng quan trọng, ta đề nghị các người có thể trở về thương lượng lại một chút.
.Ngột Khả Liệt vội nói: - Hàn tiểu ca, chúng ta đã suy nghĩ kỹ càng rồi, hơn nữa không cần thiết trở về thương lượng nữa.
.Những người còn lại cũng đều gật đầu.
.Những điều lệ này với người lao động mà nói đều là vô cùng có lợi, bộ tộc bọn họ hơn nửa là tầng lớp lao động, tất nhiên sẽ không phản đối, việc này nếu trở về nói lại, không chừng còn dẫn đến sự tranh chấp giữa quý tộc và bình dân, đơn giản trực tiếp đồng ý, mọi người đều không muốn nghĩ nhiều nữa.
.Hàn Nghệ nói: - Thật sao?
.Mọi người đều gật gật đầu vô cùng chắc chắn.
.Hàn Nghệ nói: - Được! Nếu những quy củ này chính là do mọi người đặt ra, ta hy vọng mọi người cũng có thể tuân thủ, đến lúc đó, chúng ta đều dựa theo quy củ làm việc, như vậy mọi người đều dễ làm, tránh cho đến khi ấy lại xảy ra các kiểu tranh chấp.
.Ngột Khả Liệt lập tức nói: - Hàn tiểu ca cứ yên tâm, lúc đầu Hàn tiểu ca để chúng ta kí kết hiệp định bãi cỏ, đổi lại hai năm hòa bình cho chúng ta, chúng ta nhận được lợi ích to lớn này, tất nhiên chúng ta tin tưởng Hàn tiểu ca.
.Những người còn lại đều gật đầu phụ họa.
.- Lời này thì đừng nói, nếu ngươi chỉ vì tin tưởng mà tán đồng những điều lệ này, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì, cũng không phải đều do ta gánh họa. Ta lặp lại lần nữa, ta chỉ cho các ngươi một bộ khung lớn, cụ thể bên trong bộ khung này phải có những gì, vẫn là các ngươi quyết định. Tất nhiên, không phải ta hoàn toàn không có trách nhiệm, ta chỉ hy vọng, nếu xảy ra vấn đề gì, mọi người cùng nhau giải quyết, đừng nói là lỗi của ai, vì những điều lệ này đều là mới hoàn toàn, rốt cục có thể thực hiện hay không, cái này ta cũng không thể đảm bảo.
.Ngột Khả Liệt nói:
.- Chỉ cần Hàn tiểu ca đồng ý cùng chúng ta giải quyết vấn đề, vậy thì chúng ta tin tưởng khó khăn lớn hơn nữa, ta cũng có thể vượt qua.
.- Nói rất hay!
.Đám người còn lại cũng đều phụ họa, nịnh nọt giống như sóng lớn, cuồn cuộn mà đến.
.Đáng ghét! Đám hồ ly giảo hoạt này, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, họa này là ta gánh.
.Nịnh bợ đến mức độ này rồi, Hàn Nghệ còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu nói: - Vậy được, chuyện này cứ tạm thời quyết định vậy đi, nhưng chuyện lớn như thế này, vẫn cần bệ hạ đích thân phê chuẩn, vì vậy ta sẽ đem bản hiệp ước này về Trường An, nhưng ta tin rằng vấn đề chắc không quá lớn, đến lúc đó sẽ dùng hình thức thánh chỉ truyền đến vùng Tây Bắc.
.Hắn cũng không có đắc ý vênh váo, Lý Trị cũng không bảo hắn đến Tây Bắc, tất cả những thứ này đều là sự sắp xếp gần đây, nghiêm chỉnh mà nói, Hàn Nghệ làm như vậy là phạm pháp, chuyện lớn như vậy, làm sao ngươi không thương lượng với hoàng đế trước, làm không tốt, có thể sẽ bị cách chức điều tra.
.Nhưng Hàn Nghệ cho rằng, nếu bẩm báo trước chuyện này, vậy ước chừng phải bị dây dưa thêm nữa, còn không bằng tiền trảm hậu tấu, vì dù nói như thế nào, đây so với hình thức thống trị người Hồ trước đây, nhưng lại tiến thêm một bước.
.Thời đại Lý Thế Dân chính là dùng người Hồ để quản người Hồ, cũng chính là thành lập Đô Hộ phủ, nhưng cũng không có thúc đẩy thi hành Hán chế, Hàn Nghệ làm như vậy tuy cho bọn Ngột Khả Liệt quyền lực rất lớn, nhưng dù nói thế nào, hiệp ước cuối cùng vẫn là nằm trong tay quan phủ, chứ không phải trong tay các tù trưởng, thực ra kế hoạch của Hàn Nghệ cũng là như vậy, nhất định phải giao cho quan phủ quyền lực lớn hơn nữa, cũng chỉ có hình thành hình thức quản lý hiệu quả, thương nghiệp mới có thể phát triển thêm một bước.
.Ngột Khả Liệt đột nhiên nói: - Hàn tiểu ca, bây giờ đường đã tu sửa gần xong rồi, hơn nữa cũng sẽ có một ngày sửa xong, nhưng sau khi sửa xong, những người kia sẽ mất đi kế sinh nhai, thành Hằng Đốc chúng ta có không ít người đều cảm thấy lo lắng vì chuyện này.
.Đây mới là một trong những mục đích quan trọng nhất trong chuyến đi lần này, nhưng đây vừa vặn lại là bước tiếp theo của Hàn Nghệ.
.- Đây cũng là mục đích quan trọng mà ta tới đây.
.Hàn Nghệ cười gật gật đầu, ra hiệu cho họ yên tâm chớ vội, nói: - Nếu ta không nhớ nhầm, Trung Nguyên đã có không ít thương nhân đến đây làm buôn bán, hơn nữa còn có vài thương nhân chuyên thu mua lông dê, lông lạc đà.
.Ngột Khả Liệt nói: - Đúng là có chuyện này.
.- Đây chính là bước tiếp theo trong chính sách của triều đình.
.Hàn Nghệ đứng dậy, đi đến trong đại sảnh nói: - Trước kia mục dân của Tây Bắc, cách kiếm sống chỉ có một, chính là thả ngựa chăn dê, vì vậy một khi gặp phải tuyết tai, làkhông thể xoay chuyển, vậy có nghĩa là hoàn toàn dựa vào trời mà ăn cơm. Nhưng phức thức sinh tồn này, mong manh quá mức, chịu không được khó khăn, chúng ta bắt buộc phải tự mình tạo nên thêm nhiều cách kiếm sống hơn.
.Tạp Tư Mễ nói: - Ý của Hàn tiểu ca là, để những người kia đến xưởng thủ công làm việc?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Không chỉ như vậy, ta hy vọng những xưởng đó có thể cho mọi người chút khởi điểm, bất cứ chuyện gì cũng cần động não, không thể giới hạn ở tư duy của quá khứ, phải biết làm mới, trước kia mọi người nuôi dê, mục đích là ăn thịt dê, bán thịt dê, mà không để ý đến những giá trị khác trên mình nó, ví dụ như lông dê, nếu lợi dụng tốt thì lông dê thực sự còn có giá trị hơn thịt dê một chút, quan trọng nhất là, nếu ngươi ăn thịt dê, thì bắt buộc giết thịt con dê, nhưng lông dê lại có thể tiếp tục mọc dài ra, từ góc độ thương nghiệp mà nhìn, cái nào có giá trị hơn, vừa nhìn là biết.
.Mọi người nghe vậy liên tục gật đầu, lại chụm đầu ghé tai nhau, xì xào bàn tán.
.Hàn Nghệ lại nói:
.- Rất nhiều thứ đều là như vậy, chỉ là xem các ngươi lợi dụng như thế nào, nhưng các ngươi phải nhớ rõ, thảo nguyên vĩnh viễn là ưu thế của các ngươi, vì đây là thứ Trung Nguyên không có, đây chính là mua bán, mua bán mua bán, thực ra mua bán chính là sự trao đổi, trao đổi với nhau những thứ mà cần thiết mà không thể nào có được, chỉ cần các ngươi phát huy ưu thế của thảo nguyên đến tận cùng, vậy thì của cải sẽ không ngừng chảy vào thảo nguyên. Nhưng làm sao để phát huy ưu thế của thảo nguyên đến tận cùng, đầu tiên phải có một hệ thống hình thức quản lý tiên tiến hơn.
.Sắp đến rồi! Sắp đến rồi!
.Ngột Khả Liệt kích động nói: - Vẫn mong Hàn tiểu ca chỉ giáo.
.Bọn họ chờ đợi chính là giây phút này.
.- Không dám nhận, đây là bổn phận của ta.
.Hàn Nghệ khiêm tốn khoát tay, lại nói: - Tuy bây giờ đã có hiệp ước bãi cỏ, nhưng hiệp ước bãi cỏ chỉ quy định mỗi một bộ tộc có bao nhiêu bãi chăn thả gia súc, nhưng bên trong bãi chăn thả gia súc mà nói, vẫn làchia bãi chăn thả gia súc cho từng nhà từng hộ.
.Một người hiếu kỳ nói: - Lẽ nào làm như vậy không đúng sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Không phải không đúng, việc này tất nhiên đúng, chỉ là hình thức này không đủ hiệu suất, thực ra chân lý này rất đơn giản, nếu ngươi xòe năm ngón tay ra mà đánh, lực sát thương có hạn, còn sẽ bị đối phương nhẹ nhàng phá vỡ. Nhưng nếu nắm thành nắm đấm mà đánh ra, vậy thì sức lực sẽ lớn hơn rất nhiều. Tại sao mỗi bộ tộc các ngươi không thống nhất quản lý bãi chăn thả gia súc.
.- Thống nhất việc quản lý?
.Y Cố liên tục lắc đầu nói: - Việc này không được, bãi chăn thả gia súc của bộ tộc cũng không phải của chúng ta, mỗi hộ mỗi nhà có bãi chăn thả gia súc của riêng mình, thế này làm sao có thể thống nhất quản lý.
.Hàn Nghệ nói: - Làm sao không thể, các ngươi có thể xem bộ tộc các ngươi như một tập đoàn, một chỉnh thể, chuyên môn thuê người đi quản lý, đợi đến mỗi cuối năm, dựa vào bãi chăn thả gia súc của từng nhà từng hộ lớn nhỏ thế nào, hoặc dê bò nhiều hay ít, để tính toán ra họ có thể có được bao nhiêu hồi đáp. Cứ như vậy gộp ít thành nhiều, của cải của bộ tộc các ngươi xem ra sẽ càng khả quan hơn.
.Nói ngay việc mua lông dê, nếu nhà nhà hộ hộ đi bán, vì lông dê của mỗi hộ đều vô cùng ít, ngươi cũng không dễ đàm phán với người ta, tiền đó là ít hay nhiều, còn không phải đều là đối phương hoàn toàn làm chủ sao. Chỉ có khi trong tay các ngươi có đầy đủ tài nguyên, vậy thì sẽ là đối phương đến tìm các ngươi, có nghĩa là các ngươi chiếm quyền chủ động, không ít trong các vị đều đang làm buôn bán, đạo lý này, mọi chắc người có thể hiểu chứ.
.Ngột Khả Liệt nghe đến mức ánh mắt lấp lánh, chỉ dựa vào những lời nói này, họ đã nghĩ chuyến đi lần này không uổng công rồi.
.Hàn Nghệ lại nói:
.- Hơn nữa, nếu như vậy thì có thể tiết kiệm lượng lớn nhân lực vật lực, ví dụ, nhà ta chỉ có một con dê, nhưng cũng cần ta đi trông, nhưng một người trông hai mươi ba mươi con dê, đây đúng là một sự lãng phí, mà nếu thống nhất việc quản lý, dựa vào độ lớn nhỏ của bãi chăn thả gia súc, bò dê ít hay nhiều, để tính ra nhân số quản lý bao nhiêu, như vậy là có thể tiết kiệm không ít nhân lực, mà những người này có thể đến xưởng thủ công làm việc, hoặc tự mình đi mua bán, theo sự tăng lên càng nhiều của thương nhân, đồng nghĩa với việc mục dân của bộ tộc các ngươi có thể có hai phần thu nhập, phương thức kiếm sống của họ cũng trở nên càng thêm phong phú hơn.
.Những thương nhân này nghe mà đều là như say như mê, được lợi ích không nhỏ, qua một lúc lâu mới tỉnh ngộ lại.
.- Đúng đúng đúng! Những lời này của Hàn tiểu ca, thật là làm chúng ta thông suốt sáng tỏ, chúng ta thật là cảm kích không thôi.
.- Hàn tiểu ca không hổ là nhân tài kiệt xuất trong giới thương nhân, việc thống nhất quản lý gì đó thật làm cho người ta mở mang tầm mắt.
.- Đa tạ Hàn tiểu ca.
.- Trước đó ta đã nói, đây chẳng qua là việc trong bổn phận của ta.
.Hàn Nghệ nói xong lại nói: - Ngoài ra, còn có một điểm, chính là về cai quản bãi chăn thả gia súc, ta biết rất nhiều bãi chăn thả gia súc vốn vô cùng tốt, nhưng vì quản lý không tốt, mà dần dần suy thoái. Bãi chăn thả gia súc chính là gốc rễ của mục dân, là thứ không thể thiếu được, vì vô cùng trân quý, ta sẽ đề nghị mấy người Tô tướng quân chuyên môn thành lập một viện nghiên cứu bãi chăn thả gia súc, mời một số mục dân lão luyện có kinh nghiệm, chuyên môn nghiên cứu làm như thế nào quản lý bãi chăn thả gia súc, chỉ cần còn bãi chán thả gia súc, là không sợ không có cơm ăn. Tất nhiên, nếu các ngươi đều đáp ứng, vậy thì cần nộp tiền thuế nhiều một chút, để nuôi những người này.
.Bọn Ngột Khả Liệt vốn nghe đến vô cùng nhập thần, cũng cảm thấy Hàn Nghệ nói vô cùng có lý, họ xuất thân mục dân, vậy tất nhiên càng quý trọng bãi chăn thả gia súc hơn bất cứ ai, nhưng họ cũng không biết làm như thế nào, hôm nay Hàn Nghệ coi như đã chỉ cho họ một con đường sáng. Nhưng nghe đến nửa câu sau cùng, mọi người lại đều bật cười ha ha.
.Đừng thấy nửa câu sau cùng của Hàn Nghệ là bảo họ tăng thuế, nhưng họ lại yêu chết luật thuế này rồi, vì nhìn từ câu sau cùng của Hàn Nghệ, sau này nếu như phải tăng tiền thuế, vậy nhất định phải đạt được sự đồng ý của bọn họ, đồng thời cũng; à tiêu tiền ở chỗ thực tiễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận