Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1141.2: Thầy tốt bạn hiền

.Hàn Nghệ khó chịu nói: - Hứa Thị trung, ông nói ta trẻ tuổi thì thôi, Hiền giả lục học đã vào khoa cử rồi, còn không nhận được sự công nhận? Câu này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ thí sinh sẽ cảm thấy bệ hạ căn bản không coi trọng khoa cử, vẫn mong Hứa Thị trung nói năng cẩn thận. Còn về ta xuất thân dân buôn, điều này không sai, nhưng ít nhất ta không có dân buôn đến mức bán con gái, và tố cáo con trai của mình lên triều đình, nhưng điều này thì ta ủng hộ ông, bởi vì ông là người bị hại mà.
.Bán con gái và con trai của mình cùng ái thiếp của mình đó là hai vết nhơ lớn trong cuộc đời Hứa Kính Tông, trước đây Hàn Nghệ thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ từng dùng một lần, liền trực tiếp níu lấy không buông.
.Lý Hoằng tuổi còn nhỏ, nhướn mày lên liếc mắt nhìn Hứa Kính Tông một cái.
.- Ngươi nói xằng bậy!
.Hứa Kính Tông giận dữ trừng mắt nhìn Hàn Nghệ, lại hướng tới Lý Trị nói: - Bệ hạ, người xem đi, thứ nhanh mồm nhanh miệng này, sao có thể trở thành thầy của thái tử.
.Lý Nghĩa Phủ cũng vội nói: - Bệ hạ, từ xưa đến nay vốn không có thầy của thái tử trẻ như vậy, mà thái tử có liên quan đến tương lai của Đại Đường ta, vẫn mong bệ hạ thận trọng a!
.- Các khanh cho rằng trẫm chưa từng suy nghĩ thận trọng sao? Lý Trị hơi nhíu mày nói.
.- Thần không dám!
.- Trẫm đã đọc sách Hiền giả lục học, điểm không giống với các học phái khác là, Hiền giả lục học tương đối thực tiễn, kiến thức trong đó đều có thể dùng vào trị quốc, Hàn Nghệ tuy trẻ tuổi, nhưng trên đời cũng chỉ có hắn tinh thông Hiền giả lục học, trẫm hy vọng thái tử có thể kiêm bách gia chi trưởng, lẽ nào điều này cũng sai? Lý Trị dùng ánh mắt uy hiếp hai người.
.Nhưng chuyện liên quan đến Hàn Nghệ, Hứa Kính Tông tuyệt không nhượng bộ, bởi vì Hàn Nghệ quá trẻ tuổi, nếu hắn trở thành thầy của thái tử, hắn hoàn toàn có thể chờ đến khi thái tử lên ngôi, như vậy thì quá kinh khủng rồi, nhất định phải ngăn cản, nói: - Nhưng bệ hạ, thái tử hiện giờ còn nhỏ tuổi, xây dựng phẩm hạnh tốt đẹp mới là quan trọng nhất, nếu đức hạnh không tốt, học nhiều cũng vô dụng, nếu bệ hạ cảm thấy Hiền giả lục học có thể giúp đỡ thái tử, thần cũng không phản đối, nhưng thần cho rằng không nên vội vã nhất thời, trước mắt mà nói, nên học một số Đại học sĩ tài đức vẹn toàn, làm thầy của thái tử, đợi sau khi thái tử lớn lên rồi hãy học Hiền giả lục học.
.Lý Trị nhìn Hứa Kính Tông vẻ rất không hài lòng, nhưng không thể không nói, lời lão ta nói cũng quả thật có lý.
.Hàn Nghệ đột nhiên nói: - Bệ hạ, tuy rằng vi thần không tán đồng lời của Hứa Đại học sĩ, hơn nữa Hứa đại học sĩ rõ ràng có mang tư tâm, nhưng mà, cho dù Hứa Đại học sĩ không đến, vi thần cũng sẽ khéo léo từ chối ý tốt của bệ hạ, bởi vì vi thần tự hỏi vẫn chưa đủ đển làm thầy người khác.
.Hứa Kính Tông miệng hơi nhếch lên, dường như nói, ta mà không đến, ngươi sớm đã vui vẻ tiếp nhận rồi.
.Lý Trị liếc nhìn Hàn Nghệ, có vẻ hơi do dự, Hiền giả lục học này chỉ là một cái cớ, y mong muốn an bài một người đáng tin ở bên cạnh bảo vệ thái tử.
.Nào biết Hàn Nghệ lời nói xoay chuyển, nói: - Nhưng cổ ngữ co noi, thầy tốt bạn hiền ở bên cạnh, thi thư lễ nhạc bày ra trước mặt, rất ít thấy người ném bỏ những thứ này mà đi làm chuyện xấu. Từ tâm lý học của vi thần mà nói, xung quanh mỗi một người đều nên có một quần thể xã hội hoàn chỉnh, mà trong quần thể này, sẽ có phụ mẫu, người thân, huynh đệ tỷ muội, lão sư, bằng hữu, cùng với người xa lạ, sự trưởng thành của mỗi một người đều có tương quan mật thiết với mấy người này, nếu như thiếu một trong số đó, đối với một người sẽ ảnh hưởng vô cùng lớn. Ví dụ có một số vấn đề, phụ mẫu nói mà đứa trẻ không nghe, nhưng lão sư nói thì nó sẽ nghe, lão sư nói, không nghe, có lẽ bằng hữu nói thì sẽ nghe.
.Lý Trị thoáng gật đầu, nói: - Khanh nói cũng không phải không có lý, nhưng có liên quan gì đến chuyện này?
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần tuy rằng không đủ để làm thầy người khác, nhưng làm bạn tốt của thái tử thì vẫn có thể đảm nhiệm.
.- Bạn tốt? Lý Trị kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Lý Thuần Phong bọn họ cũng đều ngây người, vai vế giảm xuống cũng thật nhanh a!
.Duy chỉ có Lý Hoằng trong mắt sáng ngời, hai mắt lấp lánh nhìn Hàn Nghệ.
.Đương nhiên Hàn Nghệ chú ý tới ánh mắt của nhóc con này, gật đầu nói: - Không sai! Tâm lý học của vi thần thực ra là nhằm vào vấn đề sức khỏe tâm lý của mỗi một người, bởi vì trong quá trình trưởng thành mỗi một người đều sẽ gặp phải đủ mọi phiền não, vi thần tin là thái tử cũng không ngoại lệ, nếu như tích tụ phiền não trong lòng sẽ tạo thành một căn bệnh tâm lý, vi thần cho rằng thái tử cần có một người ở bên cạnh gợi mở người, để người lúc nào cũng duy trì tâm thái khỏe mạnh hướng tới tích cực lạc quan, điều này sẽ có trợ giúp cực lớn đối với quá trình trưởng thành của thái tử, nếu là học vấn, quả thực vi thần không dạy được bao nhiêu, nhưng vi thần có thể vận dụng tâm lý học để giúp thái tử loại bỏ những khó khăn gặp phải trong cuộc sống, trong học tập.
.Hứa Kính Tông hừ nói:
.- Tâm lý học gì đó, quả thực chính là nói chuyện vô căn cứ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Hứa Thị trung, ông xuất thân danh môn, lại thêm kinh luân đầy mình, tâm khí cao ngạo, đây vốn là điều rất bình thường, bởi vì tính cách của mỗi một người có tương quan mật thiết với môi trường sống. Nhưng sự cao ngạo của ông thì lại hơi quá rồi, đây chính là bởi vì trước đây ông từng làm những chuyện khó mà mở miệng, nhưng ông lại sợ người khác nhắc đến, bởi vậy ông muốn không ngừng nâng cao bản thân, dìm thấp người khác, từ đó che giấu đi vết thương sâu trong lòng mình, nhưng người sống trên đời, ai có thể không sai, biết sai chịu sửa, còn gì tốt hơn.
.Nếu như ông có thể thản nhiên đối mặt với quá khứ của mình, như vậy thì lòng dạ của ông tự nhiên sẽ rộng rãi, thứ ông có được sẽ chỉ càng nhiều thêm, kỳ thật những chuyện ông làm, ông giấu cũng không giấu nổi, mọi người đều biết, chỉ là nói sau lưng mà thôi. Ví dụ như ta, nếu như ta có kiểu tâm thái như ông, ta cũng sẽ không ngừng nâng cao bản thân, để mọi người quên đi ta xuất thân là một tên nông dân, nhưng như thế sẽ tăng thêm gánh nặng tâm lý cho ta, bởi vậy ta rất thản nhiên đối mặt với thân phận nông dân của ta. Còn về Trung thư lệnh thì
.Lý Nghĩa Phủ lập tức nói: - Ta vẫn luôn cảm thấy tâm lý học của Hàn Thị lang cũng có chỗ đáng dùng, trước đây khi ta chới với, cũng từng nhận được lời khuyên tốt đẹp của Hàn Thị lang, khiến ta nhận được lợi ích không nhỏ.
.Cái này thật là quá đáng sợ rồi, Lý Nghĩa Phủ điều biết Hàn Nghệ nói chính là chuyện trước đây Hứa Kính Tông vì giữ mạng, không màng phụ thân và huynh trưởng của mình, quỳ gối khom lưng trước kẻ thù giết cha giết huynh.
.Lão không muốn Hàn Nghệ lôi hết chuyện xấu của lão ra, hơn nữa lão cũng nhận ra Lý Trị an bài Hàn Nghệ làm thầy cho thái tử, có thể là có tính toán khác, không phải đơn giản như vậy, bởi vậy lão nghĩ chỉ cần ngăn chặn Hàn Nghệ đảm nhiệm thầy của thái tử là đã coi như đạt được mục đích rồi, vì ở thời cổ đại vai vế của thầy giáo là vô cùng cao, một ngày làm thầy, cả đời làm cha a, giết thầy là chuyện thiên lý bất dung, nếu là bằng hữu thì không sao cả, lão cảm thấy đủ rồi, lão vừa mới lên làm Trung thư lệnh, đáng phải vì một chuyện nhỏ này mà lộ hết chuyện xấu, mất hết thể diện không, hoàn toàn không cần thiết phải như vậy a.
.Hứa Kính Tông nghe thấy Hàn Nghệ ở đây ngấm ngầm hại người, còn cố tính nói một cách nghiêm trang, lập tức nổi giận không kiềm chế được, nhưng lão cũng biết Hàn Nghệ muốn nói gì, bởi vậy không dám tranh luận với Hàn Nghệ, Hàn Nghệ da mặt dày, ngươi kể xấu hắn, hắn cũng chẳng sao cả, chỉ có thể nói với Lý Trị: - Bệ hạ, người nên làm chủ cho lão thần a!
.Lý Trị đã sắp bật cười rồi, khoát tay nói: - Được rồi! Được rồi! Quyết định như vậy đi, để thái tử tự quyết định. Nói xong lại quay sang nói với Lý Hoằng: - Hoằng Nhi, con có muốn kết giao với vị lương sư ích hữu (thầy tốt bạn hiền) này không!
.Lý Hoằng gật đầu cái rụp, bởi vì cậu chẳng thiếu thứ gì, chỉ thiếu bạn bè, so với thầy giáo, rõ ràng bạn bè hấp dẫn hơn, cậu thông minh lanh lợi lập tức chắp tay với Hàn Nghệ nói: - Ta tên là Lý Hoằng, không biết các hạ tôn tính đại danh?
.Nhóc con này cũng rất thông minh! Hàn Nghệ chắp tay đáp lễ nói: - Tại hạ Hàn Nghệ.
.Hứa Kính Tông thấy thái tử cũng đã tỏ thái độ, lão ta cũng chỉ có thể từ bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận