Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1171: Bao che, dung túng

.Xét một cách tường tận, đây không phải là một cuộc chiến tranh vì chính nghĩa, mà là một cuộc đua quyền lực, bởi vì bất luận Lý Nghĩa Phủ hay Cục Dân An cũng đều được coi là người mới thượng vị, cho nên ai cũng không muốn nhượng bộ.
.Người có đủ khả năng để phá vỡ thế cân bằng này thì chỉ có một!
.Đó chính là hoàng đế Lý Trị.
.Bởi rằng cả Cục Dân An và Lý Nghĩa Phủ đều nằm dưới quyền của hoàng đế.
.Vậy nên chỉ xem khi nào hoàng đế mới biết chuyện này.
.Nhưng náo động lớn như vậy, hoàng đế không thể nào còn phải qua một ngày nữa mới biết được.
.Thế nên chính ngọ vừa qua chưa lâu, Lý Trị liền phái người triệu Trình Xử Lượng, Hàn Nghệ, Lý Nghĩa Phủ ba người lập tức vào cung.
.Ba người tiến vào điện Lưỡng Nghi, ngoài Lý Trị ra, Đỗ Chính Luân, Hứa Kính Tông mỗi người ngồi một bên.
.Vừa nhìn cục diện này, Hàn Nghệ cùng Lý Nghĩa Phủ đều hiểu được, Đỗ Chính Luân nhất định là đến để buộc tội Lý Nghĩa Phủ, còn Hứa Kính Tông nhất định là nhằm vào Hàn Nghệ.
.Mọi người đều có trợ thủ, trong lòng không chút sợ hãi
.- Vi thần tham kiến bệ hạ.
.Lý Trị cau mày nhìn bọn họ, thản nhiên không tỏ thái độ nói: - Các khanh một bên đại diện cho hoàng gia, một bên chính là Tể tướng đương triều, vậy mà lại to tiếng cãi vã giữa phố trước mặt bách tính, thật đúng là giữ thể diện cho trẫm a!
.- Vi thần biết tội!
.Ba người đồng thanh.
.Lý Trị nói: - Các khanh biết là có tội, vậy hà cớ gì các khanh vẫn cố tình làm như vậy?
.Trình Xử Lượng vẻ mặt ủy khuất nói: - Bệ hạ, vi thần thật sự là bất đắc dĩ, nếu vi thần không làm như vậy thì sẽ phá hỏng thanh danh của bệ hạ. Hai ngày trước, có hơn mười nông phu của ngoại ô phía đông đến Cục Dân An cáo trạng tam công tử của Lý Trung thư phóng ngựa giẫm nát hoa màu của họ, vì thế vi thần đã phái Cảnh vụ ti đến Lý phủ trước, hi vọng Lý Dương có thể đến Cục Dân An hỗ trợ điều tra, thế nhưng Trung thư lệnh nói Lý Dương bệnh trong người, không tiện ra ngoài.
.Vậy là vi thần thầm nghĩ cứ từ từ đợi, nhưng nào đâu ngờ rằng, sau khi biết chuyện này, bách tính cho rằng Cục Dân An chúng thần và Lý Trung thư bao che cho Lý Dương, không ít bách tính còn chửi rủa cảnh sát hoàng gia. Họ mắng vi thần thế nào cũng không quan trọng, nhưng nếu cứ để họ tiếp tục lăng mạ như vậy, vi thần chỉ sợ sẽ làm tổn hại đến danh dự của hoàng gia, vi thần thực sự không còn cách nào khác mới đích thân đến Lý phủ tìm người, thậm trí còn đưa cả lang trung theo, chỉ cần chuẩn đoán xác định bệnh của Lý Dương là thật, vậy thì chúng thần đương nhiên sẽ thông cảm, kết quả là Lý trung thư vẫn không đồng ý, vi thần chỉ còn biết đợi ngoài cửa, ít nhất cũng để bách tính biết, cảnh sát hoàng gia không hề bao che bất cứ người nào, không bại hoại thanh danh của hoàng gia.
.Lý Trị gật đầu, lại hướng ánh mắt về phía Lý Nghĩa Phủ: - Lý ái khanh, có việc này sao?
.Lý Nghĩa Phủ vội đáp: - Bệ hạ, thật sự là oan cho vi thần! Không sai, đúng là con trai của vi thần cưỡi ngựa giẫm nát hoa màu của nông phu, thế nhưng chỉ là vì lúc ấy con ngựa đột nhiên nổi điên, tiểu nhi cũng không muốn giẫm đạp lên hoa màu. Sau đó tiểu nhi vì kinh sợ mà về đến nhà liền ngã bệnh, Cảnh vụ ti đích thực cũng đến tìm vi thần, nhưng vi thần đã nói chuyện rõ ràng với Cảnh vụ ti, đợi tiểu nhi bệnh tình tốt hơn, sẽ lập tức đến Cục Dân An hỗ trợ điều tra vụ án. Thế nhưng nào đâu ngờ rằng, chỉ cách một ngày, Trình Xử Lượng liền dẫn theo mấy chục người đến tận cửa nhà, vi thần dầu gì cũng là Trung thư lệnh được bệ hạ sắc phong, bọn họ làm như vậy, chính là không coi ai ra gì, nếu vi thần thỏa hiệp, vậy sau này vi thần còn mặt mũi nào nhìn người khác.
.Đỗ Chính Luân hừ nói: - Lý Trung thư, sự thật đâu phải là như vậy. Con trai ngươi chẳng những giẫm đạp hoa màu, mà thuộc hạ của hắn ta còn xảy ra xô xát với nông phu. Ta còn nghe nói con trai ngươi đã mắng nhiếc nhục mạ những nông phu kia nữa.
.Trình Xử Lượng nói: - Theo như vi thần điều tra, quả thật là có việc này.
.Đỗ Chính Luân lập tức nói với Lý Trị: - Bệ hạ, Lý Trung thư rõ ràng là bao che cho con trai, nếu như cứ mặc kệ, vậy bách tính sẽ nhìn những đại thần chúng thần như thế nào, việc này sẽ làm ảnh hưởng xấu tới thanh danh của triều đình.
.Hứa Kính Tông nói: - Đỗ Trung thư nói vậy là không đúng rồi, con trai của Lý trung thư, ta đã từng gặp mấy lần, xuất thân thư hương môn đệ, nho nhã lệ độ, khiêm tốn cẩn thận, sao có thể chấp nhặt với những nông phu kia được. Mới vừa rồi Lý Trung thư cũng đã nói, là đầy tớ của Lý Dương có chút xô xát với nông phu, ta nghĩ bọn chúng cũng là vì lo lắng cho chủ nhân, không có gì đáng trách, chắc chắn là trong lúc hỗn độn đã hơi mạnh tay, những nông phu kia ăn nói không đâu, đã chọc giận con trai Lý Trung thư, mới khiến con trai Lý Trung thư đáp lại mỉa mai, việc này không thể đổ tội cho một phía được.
.Đỗ Chính Luân cười, hướng tới Trình Xử Lượng nói: - Trình Tổng cảnh ti, rốt cuộc là do con ngựa đột nhiên phát điên, Lý Dương mới giẫm đạp lên hoa màu, hay là Lý Dương cùng người khác tỷ thí, vì săn bắt con mồi mà giẫm đạp hoa mầu?
.Trình Xử Lượng đáp: - Theo như vi thần hỏi cung những người có mặt tại hiện trường, Lý Dương là vì săn bắt con mồi mà giẫm đạp lên hoa màu, chỉ có điều, Lý Dương chưa có khẩu cung, thần cũng không dám tự kết luận.
.Đỗ Chính Luân nói: - Bệ hạ, đây không phải là đúng hay sai, vừa nhìn có thể hiểu ngay, Lý Trung thư rõ ràng chính là bao che Lý Dương, nếu bệ hạ không nghiêm trị hắn ta, tương lai chỉ sợ càng có nhiều kẻ làm theo.
.Lý Nghĩa Phủ hừ lạnh một tiếng: - Đỗ Trung thư, ngay cả Trình Tổng cảnh ti cũng không dám ngông cuồng phán đoán, ngươi dựa vào cái gì mà nói vừa nhìn có thể hiểu ngay, rõ ràng chính là ngươi dùng cái nhìn cá nhân để đánh giá. Lý Nghĩa Phủ ta dầu gì cũng là một Trung thư lệnh, không cố ý giẫm đạp hoa màu, bị coi là tội danh lớn gì sao? Nhà ta đáy mỏng, nhưng bồi thường chút tiền ấy, vẫn không thành vấn đề, ta cần phải vì thế mà bao che con trai của mình sao? Chỉ là ta vì yêu con mà sốt ruột, hy vọng con trai khỏe lại rồi đi đến Cục Dân An, nếu ta thật muốn bao che con, ta có thể trực tiếp đi tìm mấy nông phu đó, ta tin bọn họ cũng không dám tố cáo nữa.
.Wow! Thật là phách lối! Hàn Nghệ xem như đã được học hỏi rồi.
.Đỗ Chính Luân nói: - Ngươi đừng tưởng là chúng ta không biết gì, ngươi chẳng qua chính là e dè thể diện của mình, vì vậy bao che con trai của mình, ngươi muốn nói cho dân chúng thiên hạ rằng, không có ai có thể động đến Lý Nghĩa Phủ ngươi.
.Lý Nghĩa Phủ nổi giận mắng: - Ngươi ngậm máu phun người!
.Đỗ Chính Luân nói: - Là ngươi già mồm át lẽ phải, đổi trắng thay đen, uổng cho ngươi còn làm đại thần.
.Trình Xử Lượng lén liếc mắt nhìn Lý Nghĩa Phủ, trong lòng xem như đã phục rồi, ngươi thật sự là nói dối mà không chớp mắt a!
.Lý Trị thấy hai người bọn họ lại tranh cãi liền đứng lên, vỗ bàn mạnh một cái quát: - Các khanh đều câm miệng lại cho trẫm, coi điện Lưỡng Nghi của trẫm thành cái chợ sao.
.Hai người lập tức nói: - Vi thần không dám!
.- Các khanh đứng sang một bên trước đi.
.- Vi thần tuân mệnh!
.Hai người lui qua một bên!
.Lý Trị cau mày, chợt phát hiện có chút không đúng, hình như thiếu khuyết một giọng nói, đưa mắt nhìn liền thấy Hàn Nghệ đứng sau Trình Xử Lượng, nói: - Hàn ái khanh!
.Shit! Cầu ta thì liền gọi ái khanh! Ngươi cũng thật là lợi thế đấy. Hàn Nghệ bất đắc dĩ nói: - Có vi thần.
.Lý Trị nói: - Khanh thấy việc này như thế nào?
.Hàn Nghệ đáp: - Vi thần và Tổng cảnh ti cùng nhau điều tra vụ án này, ý của Tổng cảnh ti chính là ý của vi thần.
.Hảo huynh đệ, đầy nghĩa khí! Trình Xử Lượng thầm nghĩ.
.Lý Trị ho nhẹ một tiếng, nói: - Nhưng khanh đồng thời cũng là Đồng trung thư môn hạ tam phẩm kiêm Hộ Bộ Thị lang, là trọng thần của triều đình, trẫm hy vọng được nghe ý kiến của khanh.
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần giám quản là Hộ Bộ, việc này nên có Ngự Sử Đài!
.- Khanh đừng có trốn tránh!
.Lý Trị căt ngang lời Hàn Nghệ, nói: - Trẫm muốn nghe thử kiến nghị của khanh. Nói xong nhìn Hàn Nghệ với ánh mắt cảnh cáo!
.Ngươi đây là muốn dồn ta vào chỗ bất nghĩa a! Hàn Nghệ ủy khuất nói: - Vi thần vi thần kỳ thật Cục Dân An chúng thần ban đầu cho rằng chuyện này chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, mặc dù có xảy ra xô sát, nhưng vẫn chưa làm tổn thương đến bất cứ ai, vi thần kiến nghị để Cục Dân An ra mặt giải quyết, để cho Lý Dương cùng những nông phu kia giải hòa, nên bồi thường tiền thì bồi thường, nên xin lỗi thì xin lỗi.
.- Hàn ái khanh nói rất đúng! Lý Trị nói: - Chuyện này chỉ là một chuyện nhỏ, có đến mức làm huyên náo tới vậy không? Việc này giao cho Hàn ái khanh xử lý.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Bệ hạ, vấn đề là việc này cũng phải cần Lý Dương ra mặt.
.Lý Trị liếc nhìn Lý Nghĩa Phủ nói: - Lý ái khanh, trẫm cho ngự y đến phủ của khanh xem bệnh cho lệnh lang.
.Lý Nghĩa Phủ kinh sợ nói: - Vi thần có tài đức gì, sao có thể nhận được đặc ân lớn như vậy, Khuyển Tử bệnh tình đã có chuyển biến tốt, có lẽ ngày mai có thể ra ngoài rồi.
.Đỗ Chính Luân vừa nghe, nói: - Bệ hạ, người xử phạt như vậy, khó khiến người khác tin phục. Hơn nữa, Lý Dương còn chuẩn bị đến môn ấm nhập sĩ, việc này khiến dân chúng thiên hạ sẽ nhìn như thế nào? Thần nghĩ ít nhất cũng phải để cho Lý Dương ở nhà đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm của mình một năm trước, bằng không thì vương pháp nơi đâu.
.Lý Nghĩa Phủ vừa nghe vậy, trời ơi, ngươi đây là cắt đứt con đường làm quan của con trai ta a! Lúc này nổi trận lôi đình, chỉ vào Đỗ Chính Luân mắng: - Lão thất phu ngươi, khinh người quá đáng.
.Đỗ Chính Luân trợn mắt dựng râu nói: - Tên tiểu nhân vô liêm sỉ ngươi, to gan dám mắng lão phu.
.Trình Xử Lượng, Hàn Nghệ đều nhìn mà ngây ngốc, đây cũng mới là tiết tấu mở màn a.
.Lý Trị cũng nổi giận, đập bàn đứng dậy, quát: - Trong mắt các khanh còn có trẫm không.
.Long nhan đại nộ, Đỗ Chính Luân, Lý Nghĩa Phủ lập tức quỳ xuống, - Thần biết tội, kính xin bệ hạ trách phạt.
.Lý Trị đầu tiên là nói với Lý Nghĩa Phủ: - Lý Trung thư, bất luận nói thế nào, Đỗ Trung thư cũng được xem là tiền bối của khanh, sao khanh có thể ăn nói vô lễ như vậy với ông ta.
.Lý Nghĩa Phủ cúi đầu không nói.
.Lý Trị lại hướng về phía Đỗ Chính Luân nói: - Đỗ Trung thư, Lý Dương kia tuổi còn nhỏ, phạm sai lầm, cũng là có nguyên do của nó, cho hắn ta thêm một cơ hội, nếu như còn tái phạm, nhất định nghiêm trị không tha.
.Đỗ Chính Luân cũng cúi đầu không nói.
.Lý Trị nói:
.- Sao thế? Các khanh đều câm hết rồi sao? Mới vừa rồi không phải nói nhiều lắm sao?
.Lúc này hai người cùng lên tiếng: - Bệ hạ thánh minh, thần biết sai rồi.
.Lý Trị nói: - Việc này cứ quyết định như vậy, các khanh đều lui ra hết đi.
.- Chúng thần cáo lui.
.Ra khỏi điện Lưỡng Nghi, Đỗ Chính Luân vung ống tay áo, nộ khí bừng bừng rời đi.
.Lớn tuổi như vậy rồi, cơn tức giận so với người trẻ tuổi ta có lớn hơn một chút, cũng không sợ tụ huyết não! Hàn Nghệ lắc đầu, chợt thấy Lý Nghĩa Phủ bên cạnh nhìn Đỗ Chính Luân đầy oán độc, - Úi cha! Lý Trung thư, ánh mắt của ông thật đáng sợ a!
.Lý Nghĩa Phủ khẽ giật mình, liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, đi xuống bậc thềm.
.Hàn Nghệ vội nói: - Wow Lý Trung thư, tốt xấu gì ta cũng đã nói giúp ông đôi lời, ngay cả một câu cảm tạ mà ông cũng không có.
.Lý Nghĩa Phủ hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Hàn Nghệ, chua chát nói: - Thật sự đa tạ ý tốt của Hàn thị lang! Nhưng sau đó lại nói tiếp:
.- Ngày mai ta sẽ cho tiểu nhi mang năm mươi quan tiền đến Cục Dân An, và bắt những hạ nhân kia xin lỗi những nông phu đó. Nói xong, lão ta đuổi theo Hứa Kính Tông.
.Ngụ ý, con trai ta chắc chắn sẽ không xin lỗi, hơn nữa tiền phạt là do ta định.
.Đây quả thực là phách lối đến một loại cảnh giới rồi.
.- Thật sự không ngờ được bệ hạ lại bao che Lý Nghĩa Phủ như vậy.
.Trình Xử Lượng chậc chậc vài tiếng nói.
.Hàn Nghệ nói: - Đây là hoàng cung, cẩn thận tai vách mạch rừng!
.Trình Xử Lượng giật mình nhìn chung quanh một lượt, thấy xung quanh không người, lúc này mới yên lòng.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Không gạt ngươi, ta cũng có đãi ngộ này đấy!
.Trình Xử Lượng hai mắt trợn tròn, lập tức đưa cánh tay đặt trên vai Hàn Nghệ, nói: - Tiểu tử ngươi có đãi ngộ này, đây chính là chuyện tốt a, ít nhất lần tới ai dám cản Cục Dân An chúng ta tìm người, thì có thể để ngươi ra mặt.
.Hàn Nghệ nói: - Coi như ta chưa hề nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận