Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 403.2: Hù chết cô.

.Hàn Nghệ ngẩn ra, thầm nhủ một tiếng, quái tai. Đạo hạnh của lão tử thâm sâu như vậy, sao có thể ngoại trừ Vô Y mà lộ ra sơ hở trước mặt nữ nhân khác được, chẳng lẽ là lâu rồi không có đi tìm Vô Y, nhất định là thế đấy, Vô Y, đây đều là do nàng sai a, hắn mặt không đổi sắc nói: - Ta chỉ là cảm thấy hơi thất vọng.
.- Thất vọng?
.Nguyên Mẫu Đơn hỏi: - Thất vọng gì?
.Nàng dù sao cũng vẫn là một nữ nhân, không có khả năng không thích cái đẹp, mới vừa rồi ánh mắt kia của Hàn Nghệ, hơn nữa một câu “cảm thấy hơi thất vọng” này, khó tránh sẽ không làm nàng nghĩ nhiều.
.Ta còn tưởng rằng cô tuyệt đối không để ý bề ngoài của mình chứ. Hàn Nghệ cười nói: - Ta nguyên bản tưởng rằng Mẫu Đơn nương tử sẽ mặc bộ váy mà ta tặng cô, nhưng dường như không có, vì vậy cảm thấy có chút thất vọng. Chứ không phải là không hợp thân.
.Trên mặt Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên hiện lên một tia đỏ ửng, càng làm tăng thêm vẻ kiều diễm, nhưng thần sắc vẫn còn cực kỳ bình tĩnh, nói: - Ta không có thời gian mặc thử. Cũng không biết có hợp thân hay không.
.Dám nói dối trước mặt ca, là gan của ngươi thật đúng là không nhỏ a. Hàn Nghệ liếc mắt đã thấy ra Nguyên Mẫu Đơn đang nói dối, kỳ thật nói thật thì hắn đúng là hy vọng Nguyên Mẫu Đơn có thể mặc vào bộ trang phục mà hắn tự mình thiết kế kia, bởi vì nó hoàn toàn chính là thiết kế vì Nguyên Mẫu Đơn đấy, cũng chỉ có nữ nhân cao như Nguyên Mẫu Đơn, mới có thể mặc ra bản sắc của chiếc váy được. Đương nhiên, trọng yếu nhất vẫn là nó có thể đủ để nhuần nhuyễn làm nổi bật dáng người nở nang của Nguyên Mẫu Đơn đấy. Hắn cười nói:
.- Ngay cả thời gian thử y phục cũng không có, xem ra gần đây Mẫu Đơn nương tử rất bận a.
.Nguyên Mẫu Đơn thoáng cười, không có lên tiếng, nhưng vẻ mặt kia giống như đang nói, ngươi đây không phải là vô nghĩa sao, tỷ ngày nào mà không bận a.
.Hàn Nghệ cười nói: - Cô hẳn là nghe qua về tâm lý học rồi đấy, gần đây môn tâm lý học của ta lại có chút đột phá, chính là ta nhìn mặt cô, là có thể biết trong lòng cô đang nghĩ gì, còn chuẩn xác hơn so với dĩ vãng nhiều, gọi là nhìn mặt đoán tâm.
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩn ra, ánh mắt mê hoặc lại dẫn theo một tia bất an.
.Hàn Nghệ nhìn Nguyên Mẫu Đơn, nói: - Lúc này trong lòng cô có chút bất an, sợ ta đoán ra suy nghĩ trong lòng cô, có phải thế không?
.Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy nhẹ nhàng thở ra: - Ngươi nói vậy, thì là vậy đi.
.- Không không không, cô hiểu lầm ý tứ của ta rồi, cô sở dĩ cảm thấy bất an, là bởi vì có liên quan đến chuyện mua bán.
.Nguyên Mẫu Đơn hơi hơi nhăn mày lại.
.- Ngọn nến.
.Hàn Nghệ đột nhiên cười ha ha nói.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe được chợt ngẩn ra, không thể tin nổi nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười dài nói: - Có phải bị ta nói trúng rồi hay không.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Không biết lời này từ đâu nói lên.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy thì nói từ việc nới lỏng lệnh giới nghiêm vào ban đêm đi, việc nới lỏng lệnh giới nghiêm ban đêm có thể thành công có thể thành công hay không, thì chiếu sáng là một nguyên nhân mấu chốt nhất, mà hiện giờ ngọn nến hơn phân nửa làm từ sáp ong, mà sáp ong, cực kỳ đắt tiền, chỉ có quý tộc mới dùng được thôi, là một mặt hàng dễ bán kiếm tiền. Mà sáp ong tự nhiên là sinh ra từ bụi hoa, nhắc tới vua của lâm viên, vậy thì không phải Nguyên gia các ngươi thì là ai nữa, vì vậy ta nghĩ Nguyên gia các ngươi nhất định sẽ bán ngọn nến ra ngoài. Mẫu Đơn nương tử thông minh như vậy, sao sẽ bỏ qua vụ mua bán này được.
.Nguyên Mẫu Đơn trầm mặc một lát, bật cười một tiếng, nói: - Đúng thế thì sao, chớ không phải là ngươi cũng muốn đến chia một chén canh đi.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Hiện tại cô nhất định đang nghĩ, cho dù tiểu tử ngươi thông minh, có thể nhìn đến một bước này, thì lão nương cũng không sợ, trong tay lão nương có ngàn vạn hoa cỏ, trên đời ngoại trừ Hoàng đế ra, thì ai có thể sánh bằng, vụ mua bán nến này, ai lại có thể lay động được chứ.
.Nguyên Mẫu Đơn thản nhiên nói: - Ta cũng sẽ không tự xưng lão nương. Ngụ ý chính là trừ từ đó ra, những thứ khác ngươi đều nói đúng.
.- A thật có lỗi, thật có lỗi, cùng vị Lưu tỷ kia giao tiếp nhiều, dĩ nhiên là bị nàng ấy đồng hóa rồi. Hàn Nghệ cười ha ha nói.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ngươi đã hiểu được như thế, vậy không biết ngươi nói lời này lại là có dụng ý gì.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta đương nhiên không phải đến khoe khoang, ta chỉ là tới nói cho cô biết, nếu cô nghĩ như vậy, thì cô đã sai lầm rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn hơi hơi nhíu mày: - Xin lắng tai nghe.
.Hàn Nghệ lấy một bọc vải từ trong ngực ra, mở nó ra, dựng một cây nến trằng như tuyết lên trên bàn.
.- Ngọn nến màu trắng.
.Nguyên Mẫu Đơn mãnh kinh.
.Hàn Nghệ không để ý đến sự kinh ngạc của nàng, lấy ra hỏa chiết tử (dụng cụ đánh lửa thô sơ) châm ngọn nến lên, ba ba vài tiếng vang nhỏ, những đốm lửa nhỏ hơi hơi đung đưa giữa hai người, dần dần, ánh sáng càng ngày càng chói mắt.
.Nguyên Mẫu Đơn càng xem càng kinh sợ, thân mình dần dần ngả về phía trước, cẩn thận quan sát ngọn nến này, đôi môi khẽ mở.
.Nhưng nàng lại không biết, ở đối diện ánh lửa, có một đôi mắt gian tà đang nhìn chằm chằm vào nàng.
.Làn da nhẵn nhụi trắng nõn của nàng vốn là thứ vô song trên đời này, mà dưới ánh sáng kia làm nổi bật, dường như vô cùng mịn màng, mà khi cảnh đẹp lộ ra, thì như ấu trùng thiên ngưu, môi đỏ mọng hơi hơi khẽ mở, răng như hồ tê, hơi thở như lan, khiến cho một luồng khí nóng này trở nên thơm hương bốn phía, cho dù là xem nhẹ dáng người hoàn mỹ kia, cũng là cực kỳ mê người.
.Hàn Nghệ từng đọc qua một quyển sách, bên trong có một câu nói như này, khoảng các đẹp nhất giữa người với người, chính là khoảng cách một cái bàn ăn, ý tứ chính là nếu cách quá xa, sẽ không nhìn thấy nét đẹp của đối phương, nhưng nếu quá gần, vậy thì chỗ thiếu hụt của đối phương sẽ bị phóng đại, khoảng cách một tấm bàn vuông là vừa vặn. Nhưng Nguyên Mẫu Đơn hiển nhiên phá vỡ khoảng cách đẹp nhất này, nàng chính là thuộc loại nữ nhân càng nhìn gần càng xinh đẹp, bởi vì làn da của nàng chính là hoàn mỹ đấy.
.Chốc lát trôi qua, Nguyên Mẫu Đơn mâu quang thiểm động, bắn thẳng về phía Hàn Nghệ, gò má không khỏi như được nhuộm mây hồng.
.Làm sao, là do cô chủ động dựa tới đây đấy, không thể trách ta nhìn nhiều mấy lần nha, ta dầu gì cũng là một người nam nhân, để mặc một đại mỹ nhân là cô không nhìn, chạy tới nhìn ngọn nến, cho dù là nam nhân dối trá đến đâu cũng sẽ không làm loại chuyện như này a. Hàn Nghệ dù sao cũng là kẻ lăn lộn bụi hoa già đời, phản ứng cực nhanh, cười nói: - Như thế nào, sợ rồi sao, nến sáp của cô tuyệt đối không phải là đối thủ của nến trắng của ta.
.Trong lòng bàn tay của Nguyên Mẫu Đơn hơi hơi đổ mồ hôi, một loại cảm giác thất bại tự nhiên sinh ra, nàng chịu đựng cơn giận nói: - Nến này của ngươi tuy là tốt, nhưng ta cũng không tin số nến trong tay ngươi có thể cung ứng cho toàn bộ thành Trường An.
.- Thông minh.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói;
.- Ta chỉ tới để dọa cô thôi.
.Ngươi tên khốn kiếp này.
.Nguyên Mẫu Đơn suýt chút nữa thì nhịn không được chửi tục, bởi vì nàng thật đúng là bị dọa sợ rồi, bởi vì nếu trong tay Hàn Nghệ có số lượng lớn loại nến này, vậy thì là một sự công kích rất lớn với nến của Nguyên gia nàng, đây cũng không phải là một số tiền nhỏ a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận