Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 368.3: Lòng thích cái đẹp

.Lư Sư Quái sửng sốt, ngươi nói thật đó hả! Bèn nói: Thử thì thử.
.Hàn Nghệ tự tin cười nói: Ngươi nhất định sẽ thua.
.Nói xong, hắn liền đứng dậy đi đến phía Liễu Cầm.
.Đi vào bên cạnh Liễu Cầm, hắn nhìn thấy Liễu Cầm cũng nhìn xem vô cùng nhập thần, tin tưởng lại càng tràn đầy, nhẹ giọng hô: Lư phu nhân.
.Liễu Cầm đầu vừa thấy, bèn nói: Là Hàn tiểu ca nha, có việc gì thế?
.Hàn Nghệ cười nói: Không biết Lư phu nhân cảm thấy những quần áo kiểu mới này như thế nào?
.Liễu Cầm liên tục gật đầu nói: Đều rất đẹp mắt!
.Đa tạ khích lệ!
.Hàn Nghệ cười nói: Lư phu nhân là vị nữ khách quý duy nhất hôm nay mà chúng ta mời tới, vì để tỏ lòng biết ơn, chúng ta sẽ tặng một bộ váy sam làm lễ đáp tạ, cô xem thích kiểu dáng loại nào cứ nói với ta một tiếng là được.
.Liễu Cầm liên tục khua tay nói: Cái này sao có thể được chứ, ta không thể nhận, ta không thể nhận.
.Hàn Nghệ nói: Lư phu nhân đừng vội cự tuyệt. Kỳ thật ta biết tính cách của Lư phu nhân, từ trước đã không thích nhận lễ vật của người khác, trước đó ta luôn luôn do dự có nên tặng hay không, nhưng nghe được câu nói mới vừa rồi kia của Lư công tử, ta cảm thấy một phần lễ vật này không thể không tặng.
.Liễu Cầm hiếu kỳ nói: Phu quân ta đã nói gì đó?
.Hàn Nghệ cười nói: Là như vậy, chúng ta mới vừa rồi khi đánh giá những quần áo này. Lư công tử đột nhiên cảm thán nói, y cùng với cô thành thân mấy năm qua, vẫn luôn là cô giúp y khâu khâu vá vá, nhưng mà y lại chưa bao giờ tặng cho cô một bộ váy xinh đẹp như vậy, mặt khác, cô cũng chưa bao giờ từng mặc một bộ váy xinh đẹp như vậy.
.Liễu Cầm nghe vậy hai gò má thoáng hồng, hơi có vẻ hồ nghi nói: Đây là phu quân ta nói sao?
.Đương nhiên a!
.Hàn Nghệ nói: Nếu cô không tin, đại khái có thể đến hỏi Lư công tử.
.Liễu Cầm vụng trộm liếc mắt Lư Sư Quái, lấy đâu ra vẻ ngại ngùng.
.Cũng phải nói rằng, nếu là nàng thực ngại ngùng, thì Hàn Nghệ sẽ không nói như vậy rồi, lại tiếp tục nói:
.Không nói gạt cô, kỳ thật phần lễ vật này cùng với nói là ta tặng, còn không bằng nói là Lư công tử tặng, hơn nữa Lư công tử cũng đồng ý rồi, chỉ cần cô đồng ý nữa là xong.
.Liễu Cầm có vẻ có chút do dự, nàng tin tưởng Hàn Nghệ không phải gạt nàng, bởi vì Lư Sư Quái cũng đang ở chỗ này, lời nói dối này cũng sẽ bị vạch trần ngay thôi, đương nhiên, đây không phải là mấu chốt, nguyên nhân chính nàng cũng không thích nhận ân huệ của người khác, có đôi khi Lư Sư Quái nhận lấy lễ đáp tạ của Nguyên Liệt Hổ hoặc là những người bệnh kia, nàng cũng còn ra mặt ngăn cản, thật sự là tính cách như thế.
.Mấu chốt ngay tại ở một câu nói phía trước của Hàn Nghệ, nàng từ nhỏ cùng Tôn Tư Mạc học y, nên cũng giống như Tôn Tư Mạc, coi danh lợi như mây bay, lớn lên về sau liền biến thành thê tử Lư Sư Quái, nhưng mà, lại chưa bao giờ được vào cửa Lư gia, đều không có một cái hôn lễ chính thức nào, váy cưới thì càng không cần nói tới rồi, cho nên nàng quả thật chưa từng được mặc một bộ váy xinh đẹp nào, mới vừa rồi khi nhìn những người mẫu này mặc váy sam kiểu mới kia đi ra, cũng từng ảo tưởng chính mình nếu mặc vào những chiếc váy kia thì sẽ như thế nào, hiện giờ Hàn Nghệ vừa nói như vậy, nàng lại đang nghĩ, nếu có thể ở trước mặt Lư Sư Quái mặc vào bộ váy xinh đẹp này, Lư Sư Quái có thể khen mình hay không.
.Đây cũng không phải là ái mộ hư vinh, bởi vì bất kỳ một cái nào nữ nhân đều sẽ hy vọng tại ở trước mặt nam nhân mình yêu mến bày ra một mặt đẹp nhất của mình, Liễu Cầm cũng không ngoại lệ.
.Lúc này, Lư Tri Liên đột nhiên lôi kéo ống tay áo Liễu Cầm nói: Mẹ, mẹ mặc váy này lên, nhất định là nữ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ.
.Liễu Cầm lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, hơi hơi trừng mắt nhìn lườm con gái một cái, nói: Con bé con thì biết chuyện gì, sau này mẹ sẽ không dẫn con đi ra ngoài nữa.
.Lư Tri Liên le le đầu lưỡi, nhưng trong mắt tràn đầy ý cười.
.Hàn Nghệ lại còn hợp thời trưng ra vẻ mặt xấu hổ nhìn Liễu Cầm, miệng mở rộng lại không ra tiếng.
.Quả nhiên, Liễu Cầm vừa thấy vẻ mặt này của Hàn Nghệ, dường như nếu không nhận, thì là đã có lỗi với Hàn Nghệ, trong lòng cũng nghĩ, phu quân cũng đã đồng ý rồi, chớ không phải là cũng muốn ta mặc bộ váy xinh đẹp này? Do dự mãi một lúc, mới lập tức gật đầu nói: Vậy cảm tạ hảo ý của Hàn tiểu ca.
.Hàn Nghệ cười nói:
.Không cần tạ, không cần tạ. Nói xong hắn lại hướng tới Lư Tri Liên nói: Liên nhi, thật sự là rất xin lỗi.
.Lư Tri Liên mở to mắt to nói: Hàn thúc thúc, vì sao thúc nói như vậy?
.Hàn Nghệ ha hả nói: Mới vừa rồi ta nói mẹ con là nữ khách quý duy nhất được mời tới, lại không đê y đên còn có Liên nhi con nữa, Hàn thúc thúc thật sự là không phải, tuy nhiên con yên tâm, sinh nhật kế tiếp của con, Hàn thúc thúc nhất định cho người giúp con làm một bộ váy vô cùng xinh đẹp.
.Thật sao?
.Lư Tri Liên nói, không khỏi nhìn về phía Liễu Cầm.
.Giờ nếu là một khắc đồng hồ trước, Liễu Cầm nhất định sẽ phản đối nha, nhưng nàng vừa mới nhận lấy, hiện giờ lại không cho con gái nhận, vậy thì có vẻ vô cùng ích kỷ rồi, chỉ có thể nói thằng nhãi Hàn Nghệ này quá giảo hoạt, không có cách nào, chỉ có thể khiến Lư Tri Liên khẩn trương nói tạ ơn với Hàn Nghệ.
.Hùng Đệ đột nhiên nghiêng đầu lại, ha hả nói: Hàn đại ca. Người nghe cũng có phần ah.
.Hàn Nghệ tức giận nói: Ta có thiếu của ai, cũng không dám thiếu của tiểu Mập đệ nha, dù sao ta cũng đã đồng ý với cha mẹ đệ, phải chiếu cố kỹ lưỡng đệ a!
.Hùng Đệ cười ha hả nói: Hàn đại ca, huynh đối với ta thật tốt.
.Lư Tri Liên cũng khanh khách cười.
.Sau khi giải quyết xong mẹ con các nàng, Hàn Nghệ lại đi tới chỗ Lư Sư Quái bên kia.
.Trịnh Thiện Hành vừa thấy vẻ mặt này của Hàn Nghệ, không khỏi thở dài: Xem ra thực là chuyện gì đều không làm khó được Hàn tiểu ca.
.Hàn Nghệ ha hả nói: Chuyện có thể làm khó thì ta nhiều lắm, nhưng duy chỉ có phương diện này, thì vẫn còn có chút nắm chắc đấy.
.Lư Sư Quái kinh ngạc nói: Nội tử đã đồng ý nhận lấy rồi sao?
.Hàn Nghệ nói:
.Đương nhiên, ngươi không tin thì có thể đi hỏi a!
.Vậy ta đi hỏi chút đã.
.Lư Sư Quái cũng thật sự đứng dậy đi tới chỗ Liễu Cầm.
.Oa! Y đúng là đi thật a!
.Hàn Nghệ chỉ là thuận miệng nói mà thôi, không nghĩ tới Lư Sư Quái cũng đi thật, không khỏi hoảng sợ.
.Vương Huyền Đạo cười nói:
.Hàn tiểu ca, ngươi đến tột cùng là dùng biện pháp gì để cho vị tẩu tẩu của ta luôn không thu lễ của người khác này, lại nhận lấy phần lễ vật này của ngươi vậy?
.Hàn Nghệ cười thần bí. Đem câu cảm thán mới vừa rồi kia của Lư Sư Quái nói cho bọn họ.
.Trịnh Thiện Hành nói: Ngươi đây chính là gạt người nha, hiện giờ Lư huynh đi hỏi, thì lời nói dối này của ngươi chẳng phải là sẽ bị vạch trần?
.Kính nhờ, ta đã làm được như vậy, ngươi lại không cho ta lừa, ta còn sống kiểu gì nữa chứ! Hàn Nghệ đảo cặp mắt trắng dã nói: Trịnh công tử. Nếu ngươi nghe được thê tử ngươi nói với ngươi những lời này, mặc kệ là thật là giả, phần lễ vật này ngươi còn thu nữa không?
.Trịnh Thiện Hành ngẩn người, trong lòng rồi đột nhiên sáng ngời, đạo lý kia vô cùng đơn giản, tuy rằng đây là lời nói dối Hàn Nghệ biên ra, nhưng Lư Sư Quái đích xác cũng chưa từng tặng cho Liễu Cầm một bộ váy sam nào, tương đương chính là Hàn Nghệ mượn miệng Liễu Cầm, nói cho Lư Sư Quái, chỗ mà y đã xem nhẹ, như vậy Lư Sư Quái nghe xong, nhất định sẽ sinh lòng áy náy, mặc dù Hàn Nghệ không tặng, Lư Sư Quái coi như là mua cũng phải mua nha, cái này nhìn thì như nói dối, kỳ thật so với nói chân châu còn chân thật hơn một ít, khéo léo vô cùng, khiến Trịnh Thiện Hành đều vui lòng phục tùng, liên tục chắp tay nói: Cao! Hàn tiểu ca, một chiêu này của ngươi thật đúng là cao a!
.Vương Huyền Đạo cũng là cười gật gật đầu, thán phục nói: Hàn tiểu ca quả thật không hổ là bạn của phụ nữ a! Một câu nói dối này, có thể khiến hai vợ chồng Lư huynh cúi xuống xưng thần.
.Ba người không khỏi lại nhìn về hướng Lư Sư Quái bên kia.
.Quả nhiên, chỉ thấy Lư Sư Quái và Liễu Cầm vừa đứng đã ngồi xuống, châu đầu ghé tai, trò chuyện với nhau thật vui vẻ, nồng tình mật ngữ, lời tâm tình cũng nói rất trong sáng vô tư, hoàn toàn không đê y đên người mẫu trên sàn diễn, trong mắt chỉ có lẫn nhau.
.Kỳ thật Lư Sư Quái cũng không phải là người ngốc, chỉ có điều tính nết hơi có chút cương liệt, đồ ngốc không phải để chỉ người thông minh như này, mà là để chỉ loại người vô cùng cũ kỹ ngu xuẩn, phàm là người vô cùng thông minh, hoặc là thiên tài, cũng sẽ không biến thành đồ ngốc, bọn họ sẽ có hài hước và lãng mạn của chính mình, Lư Sư Quái sẽ không vì vậy mà cảm thấy thẹn thùng, hoặc là giả trang làm cái gì mà đại nam nhân, như thế nào như thế nào đó. Trong lòng của y khẳng định hiểu được dụng ý của Hàn Nghệ, cũng do đó hiểu được, y cho Liễu Cầm vẫn là quá ít, một khi đã như vậy, vì sao không thản nhiên mà nhận, biết sai sửa sai.
.Đây hết thảy đều là vì một câu nói dối chân thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận