Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1165: Tấm áo khoác chính trị.

.Kì thực tại nội bộ Học Viện Chiêu Nghi tạo ra sự cạnh tranh giữa nam và nữ, Hàn Nghệ sớm đã chuẩn bị chu toàn rồi, bởi vì nếu mất đi tính cạnh tranh, những lão sư kia lại được chăng hay chớ, học sinh có thể cũng qua loa cho xong chuyện, về lâu về dài sẽ mất đi hứng thú học tập, hắn muốn mang lại một chút cảm hứng Học Viện Chiêu Nghi, thôi thúc bọn họ toàn lực ứng phó, chẳng qua hắn vốn dĩ muốn gây thêm thị phi từ bên trong, nào ngờ không cần hắn ra mặt, Tiêu Vô Y đã khơi mào tranh đấu.
.Võ Mị Nương thông minh sắc sảo, đương nhiên hiểu được dụng ý của Hàn Nghệ, vì thế nàng ta cũng đổ thêm dầu vào lửa, thổi lên sóng gió tranh giành giữa nam nữ, hơn nữa, bản thân nàng ta cũng rất hiếu thắng, nàng ta và Tiêu Vô Y có cùng một đức hạnh, đó là cảm thấy nữ nhân không kém gì nam nhân.
.Đương nhiên, nàng ta còn có một mục đích khác, chính là nâng cao địa vị cho nữ nhân, đạo lý rất đơn giản, địa vị nữ nhân càng cao, càng dính dáng đến nhiều sự vụ, như vậy thì nàng ta thân là hoàng hậu càng thêm có cớ để phát huy. Trước mắt mà nói, hậu cung vẫn không có quyền can thiệp đến việc triều chính, nhưng với tình hình hiện tại xem ra sẽ có biến hóa, Lý Trị và nàng ta có quan hệ đồng minh về chính trị, trong cuộc đấu tranh với tập đoàn Quan Lũng trước đây, mọi người đã không có gì phải giấu, vì vậy cho tới nay, một vài đại sự triều đình, Lý Trị cũng thương lượng với Võ Mị Nương, điều này đã thúc đẩy dã tâm bành trướng thế lực của Võ Mị Nương, nàng ta cảm thấy trị lý quốc gia này, ta cũng có là người chủ ý.
.Đồng thời, những lời này của Võ Mị Nương cũng rất được những nữ nhân kia ủng hộ, họ vây xung quanh Võ Mị Nương, xì xào nói không ngừng.
.Hàn Nghệ liền bị gạt sang một bên.
.Cũng may có Dương Phi Tuyết, nàng đi đến bên cạnh Hàn Nghệ, có vẻ hơi thấp thỏm nói: - Hàn Nghệ, này... ta chưa từng làm lão sư bao giờ, ta cũng không biết có thể dạy ghép vần cho các nàng không.
.Hàn Nghệ nhỏ giọng nói: - Nhớ lúc nàng viết "Du viên kinh mộng", cũng sợ không có người thích đọc, nhưng kết quả thì sao?
.Dương Phi Tuyết nói: - Chàng đừng nghĩ lừa ta không biết gì, sách này bán được, chàng cũng đã bỏ ra không ít sức lực.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Chẳng lẽ dạy ghép vần ta không có tốn sức sao, chúng ta song kiếm hợp bích, nhất định bách chiến bách thắng.
.Dương Phi Tuyết nghe vậy, cổ một mảng ửng hồng, xì nói: - Ai song kiếm hợp bích với chàng.
.- Hàn Nghệ! Hàn Nghệ!
.Chợt nghe bên ngoài truyền đến một tiếng gọi to, trong chốc lát, một bóng dáng cao lớn đi đến cửa, chính là Nguyên Liệt Hổ. Tuy vậy, gã ta lại bị hộ vệ chặn lại ở cửa.
.- Ta là cảnh trưởng hoàng gia, các ngươi là ai mà dám chặn đường ta! Nguyên Liệt Hổ lúc này khó chịu nói.
.Hàn Nghệ vội nói: - Nguyên cảnh trưởng chớ nói bừa, bọn họ là hộ vệ của hoàng hậu.
.- Hoàng..... hoàng hậu!
.Nguyên Liệt Hổ lập tức si ngốc.
.Võ Mị Nương cười nói: - Để cho Nguyên cảnh trưởng vào đi.
.- Vâng!
.Nguyên Liệt Hổ vừa nhìn đã thấy hoàng hậu quả nhiên ở đây, lập tức thu lại ý tứ, nói:
.- Vi thần Nguyên Liệt Hổ tham kiến hoàng hậu.
.- Miễn lễ!
.Võ Mị Nương nói: - Nguyên cảnh trưởng tới đây có chuyện gì cần làm.
.Nguyên Liệt Hổ đảo mắt, nói: - Vi thần đang phụng mệnh đi tuần tra, bảo đảm an toàn cho các nữ tử đến Học Viện Chiêu Nghi, vừa khéo đi qua đây, vì thế thần muốn tới xem thử có cần giúp gì không.
.Võ Mị Nương cười gật đầu nói: - Các khanh thật có tâm.
.- Hoàng hậu quá khen, đây đều là việc thuộc bổn phận của vi thần.
.Nguyên Liệt Hổ ôm quyền nói.
.Hàn Nghệ biết chắc chắn Nguyên Liệt Hổ tới đây không chỉ vì việc này, vì thế nói: - Nguyên cảnh trưởng, bên ngoài mọi chuyện đều ổn cả chứ.
.Nguyên Liệt Hổ đi tới, nói: - Tất cả đều tốt. Vừa nói gã ta vừa liếc qua Võ Mị Nương, thấy nàng ta không chú ý đến mình, vì thế lại nói nhỏ với Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, có một việc ta vẫn cần ngươi hỗ trợ, chỉ có điều vẫn không tìm được cơ hội.
.Hàn Nghệ nói: - Chuyện gì?
.Nguyên Liệt Hổ nói: - Ngươi có thể giới thiệu Bạch Y Nhân cho ta làm quen không.
.- Hả?
.Người phát ra âm thanh không phải Hàn Nghệ, mà là Dương Phi Tuyết.
.Nguyên Liệt Hổ hiếu kì nói: - Phi Tuyết muội tử, vì sao muội kinh ngạc như vậy.
.Dương Phi Tuyết nói:
.- Ta... ta chỉ tò mò Liệt Hổ ca vì sao muốn làm quen với Bạch Y Nhân kia.
.Nguyên Liệt Hổ hắng giọng một tiếng, nói: - Còn cần phải nói sao, đương nhiên y viết rất giỏi. Không giấu gì muội, quyển " Du viên kinh mộng" ta đọc đi đọc lại vài lần, trong sách có một vài tình tiết ta rất muốn thỉnh giáo y. Nói xong, gã ta cũng không để ý Dương Phi Tuyết, nói với Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, ngươi có đồng ý không?
.Bạch Y Nhân này đang đứng trước mặt ngươi, ngươi không hỏi lại chạy tới hỏi ta, ngươi lại có tội rồi! Hàn Nghệ nói: - Ta cũng muốn lắm, nhưng vì ta và Bạch Y Nhân đã kí khế ước, không thể để bại lộ danh tính của người đó.
.Nguyên Liệt Hổ nói: - Vậy ngươi giúp ta hỏi y thử, có thể gặp ta một lần được không, ngươi còn là... ta... Ha ha. Nói xong gã ta chớp chớp mắt nhìn.
.Dương Phi Tuyết đương nhiên biết gã ta muốn nói gì, lúc này mím môi cười.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn Dương Phi Tuyết, cười gật đầu nói: - Được rồi, ta giúp ngươi hỏi thử.
.Đúng lúc này, một thiếu nữ xán lại gần.- Hàn Thị lang, Liệt Hổ ca ca, các người đang nói đến Bạch Y Nhân sao?
.Nguyên Liệt Hổ nói:
.- Đúng vậy! Lệnh Hồ tiểu muội, muội cũng thích Bạch Y Nhân kia à.
.Thiếu nữ kia gật đầu nói: - Ta cảm thấy tác phẩm "Du viên kinh mộng" viết rất hay, so với quyển "Bạch sắc sinh tử luyến" của Hàn Thị lang thì có vẻ hay hơn.
.Nguyên Liệt Hổ nói: - Còn phải nói, không biết hay hơn bao nhiêu lần ấy chứ.
.Hàn Nghệ "wow" một tiếng, nói: - Nguyên cảnh trưởng, ngươi đây là có mới nới cũ nhé. Ta nhớ ngươi đã khóc lúc đọc quyển Bạch sắc sinh tử luyến của ta.
.Nguyên Liệt Hổ nói:
.- Nhưng ta xem "Du viên kinh mộng" đã khóc đến sắp mù cả mắt đây.
.- Cái gì? Hàn Nghệ hơi kinh hãi.
.- Ừ! "Du viên kinh mộng" đúng là viết cảm động lòng người, so với "Bạch sắc sinh tử luyến", "Du viên kinh mộng" gay cấn hơn nhiều, "Bạch sắc sinh tử luyến" chỉ thiên về tranh đấu của sĩ thứ, không miêu tả về tình yêu.
.- Vậy sao? Trước đây sao các ngươi lại không có nói như vậy!
.- Chỉ là vì trước đây không có để so sánh!
.- Ặc!
.Hàn Nghệ chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ!
.- Ta nghĩ vị Bạch Y Nhân kia nhất định là một vị tài tử đa tình, có phải không?
.- Không, ta lại cảm thấy vị Bạch Y Nhân đó là một vị thế ngoại cao nhân thất bại sầu ưu, nhàn vân tứ hải.
.- Không phải, ta cảm thấy rằng Bạch Y Nhân nhất định là một đại tài tử hàn môn đầy một bụng kinh luân, chỉ vì ái mộ nữ tử quý tộc, nhưng không thể có được nàng, vì vậy mới miêu tả vào trang sách, để giai nhân kia xem được, cũng giống như Hàn Thị lang.
.- Triệu tiểu nương tử, ta nhắc cô một câu, phu nhân ta là Vân Thành quận chúa, cái gì gọi là không thể có được!
.- A! Rất xin lỗi, tiểu muội nói sai rồi.
.Dương Phi Tuyết một bên đỏ mặt, chỉ thấy hai má nóng lên, không nói nên lời.
.Võ Mi Nương đột nhiên cũng vào góp vui nói: - "Du viên kinh mộng" thật sự rất hay, ta cũng đọc qua rồi. Hàn Nghệ, Bạch Y Nhân rốt cuộc là thần thánh phương nào?
.Dương Phi Tuyết giật mình nói: - A! Hoàng hậu cũng đã xem qua ư.
.Võ Mị Nương gật đầu, nói: - Ta không thể đọc sao?
.Dương Phi Tuyết lắc đầu.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Hoàng hậu, vi thần thật không thể nói, vi thần cũng không muốn đắc tội với người đó, tương lai còn trông cậy người đó viết tiếp quyển thứ hai.
.Nguyên Liệt Hổ kích động nói: - Y sẽ còn viết sách sao?
.Hàn Nghệ liếc nhìn Dương Phi Tuyết nói: - Phải xem người đó có rảnh hay không đã.
.Tiêu Vô Y đảo mắt, nói: - Không rõ Bạch Y Nhân là nam hay là nữ, chung quy cái này có thể tiết lộ chứ! Nàng đã là người từng đọc bản thảo.
.Hàn Nghệ sao không hiểu ý tứ của nàng, nói: - Là một nữ nhân.
.- Nữ nhân!
.Mọi người kinh ngạc.
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Nguyên Liệt Hổ chớp chớp mắt nói: - Vậy thì càng phải giới thiệu cho ta làm quen rồi.
.Hàn Nghệ đột nhiên nhớ tên này cũng là khách quen của thanh lâu, nói: - Ngươi té sang bên đi.
.Lệnh Hồ tiểu nương tử cười hì hì nói: - Hàn Thị lang, sách của huynh mới bán được một vạn quyển, nhưng "Du viên kinh mộng" bán được tận năm vạn quyển, ai mạnh ai yếu, nhìn là biết ngay à!
.- Đúng quá còn gì! Mới vừa rồi, Hàn Thị lang còn nói dõng dạc quá mà.
.Dương Phi Tuyết nói: - Cũng không thể nói vậy được, "Du viên kinh mộng" có thể bán được nhiều như vậy không chỉ là Bạch Y Nhân viết hay, Hàn Nghệ cũng bỏ ra không ít công sức mà.
.- Phi Tuyết, rốt cục tỷ giúp ai vậy?
.- Phi Tuyết, chúng ta là tỷ muội, sao muội có thể nói giúp Hàn Thị lang.
.- Đúng đấy. Ngay cả Hàn phu nhân đều đứng về phía nữ nhân chúng ta.
.- Cô gái nhỏ, ngươi nói bậy bạ gì đó, bổn quận chúa chỉ tùy việc mà xét thôi.
.- À?
.Dương Phi Tuyết lập tức bị đoàn nữ nhân khẩu phạt, khẩn trương xin lỗi, lập tức đứng về phía nữ nhân bên kia.
.Nguyên Liệt Hổ vừa thấy tình huống không ổn, khẩn trương mượn cớ có việc bèn chuồn đi mất.
.Kết quả lại chỉ còn Hạ Hàn Nghệ một mình chiến đấu hăng hái, hai đấm không địch lại mười mấy lúm sữa a. Hàn Nghệ đối mặt với các nữ nhân, biết tranh cãi cũng chỉ tốn hơi.
.Cuối cùng vẫn là Võ Mị Nương ra mặt, bảo Hàn Nghệ đưa nàng ta đến Học Viện Chiêu Nghi đi dạo, giải vây giúp Hàn Nghệ.
.- Học viện mới này là do Trịnh Thiện Hành bỏ tiền xây dựng à.
.Võ Mị Nương vừa đảo mắt nhìn xung quanh vừa nói.
.Hàn Nghệ nói: - Cũng không hẳn là vậy, Trịnh Thiện Hành chỉ quyên tặng khoản tiền trợ cấp cho quỹ ngân sách, trên danh nghĩa vẫn do quỹ ngân sách chi tiền.
.- Vậy à! Mọi việc không thể trách phép tắc, phép tắc mà bị phá vỡ thì sẽ phát sinh ra sự tình. Võ Mị Nương liếc nhìn Hàn Nghệ đầy thâm ý.
.Hàn Nghệ có chút hoang mang.
.Võ Mị Nương lại nói:
.- Cục Dân An vừa mới mở, ngay lập tức uy danh vang xa, khiến trăm họ tin phục, còn để cho cả Trường An loạn đến long trời lở đất, đây là chuyện tốt, nhưng cũng có mặt không tốt.
.Hàn Nghệ nói: - Hàn Nghệ không rõ lời này của hoàng hậu có ý gì.
.Võ Mị Nương nói: - Làm quan quan trọng vẫn là phải chú ý đến đạo lý linh hoạt khéo léo, khanh đắp nặn Cục Dân An thành vuông vức, chỉ có góc cạnh sắc bén, nhưng không có chỗ trơn tru linh hoạt, bất kể là ai, hễ đụng vào là đứt tay, người khác như vậy, khanh cũng như vậy a!
.Hàn Nghệ đáp:
.- Hoàng hậu nói có lý, nhưng kì thật Cục Dân An là ngoài vuông trong tròn, cảnh sát hoàng gia quả thật đều vuông vức sắc cạnh, nhưng trung tâm của Cục Dân An vẫn là ở 5 người chúng thần, vì thế việc nhỏ có thể vuông, việc lớn có thể tròn.
.Võ Mị Nương cười nói: - Ta làm sao lại không rõ, nhưng Cục Dân An hiện giờ rất được dân chúng ủng hộ, muốn vuông tròn đều làm được, chỉ sợ không đơn giản như vậy. Vả lại ta cho rằng mọi thứ đều phải chừa lại đường lui, không được nóng lòng mong thành. Nhất là Cục Dân An lại đặc thù như vậy, như một sợi dây giữa thiên tử và dân chúng, nối những người quan trọng nhất của quốc gia lại,. tuy nhiên giữa hai bên lại có một nhóm người cực kì quan trọng, những kẻ này sẽ hướng về đầu dây bên nào đây?
.Hàn Nghệ nói: - Dựa theo lối suy nghĩ của thần, nhóm người trung gian này không nằm trên một sợi dây, đây đều là chuyện của Ngự Sử Đài.
.Võ Mị Nương nói: - Nói thì là như vậy, nhưng có một vài việc chưa chắc có thể như ý muốn. Giống như quần áo ta và khanh đang mặc, cái áo dài màu xám trên người khanh trông rất mộc mạc, bởi vậy dù có hơi bẩn, hơi sờn, cũng không vấn đề gì, không ai để ý đến. Nhưng cái váy trên người ta là tơ lụa quý nhất thế gian đương thời, cực kì quý giá, nếu bị bẩn một chút thôi trông sẽ rất nhức mắt, càng đừng nói đến chỉ là hơi sờn một ít, nhưng ai có thể cam đoan xiêm y ta mặc không dính ít tro bụi nào. Cục Dân An rốt cuộc nên phủ thêm áo khoác thế nào, khanh phải suy nghĩ thật kĩ a!
.Đây chính là suy nghĩ của chính khách, chính trị không phải đen hay trắng rõ ràng, mà phải là màu xám, áo khoác chính khách mặc đều là màu xám, điểm này Hàn Nghệ cũng rất tán đồng, chính khách chính là người bỉ ổi. Hàn Nghệ chắp tay nói: - Nhờ có hoàng hậu chỉ điểm, vi thần thụ giáo.
.Võ Mị Nương cười nói: - Chỉ điểm thì không phải, ta chỉ sợ khanh cứ lún sâu trong đó. Ta biết khanh một lòng vì quân vì nước, nhưng có vài việc không thể nóng vội mà thành công được, phải dần dần mà làm, tốt nhất nên biết thu phóng tự nhiên.
.Tại sao nàng ta muốn nói những lời này, cũng là vì hôm nay nàng ta là kẻ vừa được lợi lộc, đúng lúc thu hoạch thành quả, nhất định phải đi qua mảnh đất xám tro màu mỡ này, Cục Dân An ngươi không thể cản trở trước mặt, ngươi xem Thôi Nghĩa Huyền thông minh cỡ nào, trực tiếp điều Vi Tư Khiêm ra ngoài tuần thị, Ngự Sử Đài chúng ta không cản được con đường này.
.Võ Mị Nương cũng là rất coi trọng Cục Dân An, hơn nữa 5 trùm sỏ tập trung vào một chỗ, thế lực này không thể coi thường, vừa mới lên liền một lần đã cải tạo hết đám quý tộc, dân chúng đương nhiên cho rằng Cục Dân An có thể làm chủ cho họ. Nhưng nếu kẻ vừa mới nhậm chức thu được lợi lộc và dân chúng xảy ra xung đột về quyền lợi, đến lúc đó Lý Trị liền khó giải quyết rồi, ngươi nói dễ nghe như vậy, đánh động lớn như vậy, lợi ích hiện tại của ta không được đảm bảo, đối với hoàng đế mà nói, đương nhiên lấy ý dân làm trọng, nhưng đối với hoàng hậu mà nói, tất nhiên phải chú trọng đến thế lực bên trong triều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận