Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 798: Bát nước hắt đi khó lấy lại...

.Hắn chỉ chờ những lời này của nàng.
.Hàn Nghệ nghĩ đến dáng người hoàn mỹ của Nguyên Mẫu Đơn, đã sớm không nhịn được rồi, nhanh chóng quay sang.
.- Chàng định làm gì?
.Hai tay Nguyên Mẫu Đơn chống trước ngực hắn, đôi mắt đẹp mở thật to, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, rất là mê người.
.- Không phải nàng bảo ta vào ngủ sao? Vẻ mặt Hàn Nghệ ngây thơ vô số tội.
.Nguyên Mẫu Đơn kích động nói: - Ta thấy chàng đáng thương, mới... mới cho chàng ngủ trong chăn, cũng không phải cho chàng... cho chàng...
.Nói tới đây, mặt nàng đỏ như gấc, như có thể nặn ra nước.
.Thấy nàng ngượng ngùng, khuôn mặt khả ái! Hàn Nghệ cũng không giả vờ nổi nữa, cười ha ha.
.Nguyên Mẫu Đơn nổi giận nói: - Chàng cười cái gì?
.Hàn Nghệ vừa thu nụ cười lại, bỗng nhiên một tay nắm lấy cổ tay nàng, kéo ra sau cổ mình, tay kia thì ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Nguyên Mẫu Đơn, kéo vào trong ngực mình.
.Nguyên Mẫu Đơn kinh hô một tiếng, thì bị Hàn Nghệ ôm chặt trong ngực.
.Nàng đang mặc áo ngủ tơ lụa màu xanh, cả người mịn màng như ngọc, dường như chạm phải làn da nhẵn nhụi mềm mại của nàng, cảm thấy hai viên "kẹo đường" mềm mại, cực đại dính sát vào nhau trước ngực, ngửi mùi thơm ngát tản mát trên tóc nàng, Hàn Nghệ hưởng thụ thoải mái không nói thành lời.
.- Chàng buông ra... !
.- Đừng nhúc nhích!
.Hàn Nghệ quát khẽ một tiếng, Nguyên Mẫu Đơn vẫn còn bị giữ chặt. Hàn Nghệ hừ nói: - Thật là, mới mấy ngày không gặp, đã trở nên mới lạ rồi, nếu ta mấy ngày nữa mới đến, chỉ sợ cửa cũng không cho ta vào, nàng thật đúng là bạc tình bạc nghĩa.
.Nguyên Mẫu Đơn giận dữ mở to hai mắt: - Ta...
.Nàng vừa mới mở miệng, đôi môi đỏ mọng quyến rũ đã bị đôi môi cực nóng của Hàn Nghệ ập xuống.
.Nếu chỉ xem đây là nụ hôn trong trạng thái tỉnh táo, thì đây là lần thứ hai.
.Nguyên Mẫu Đơn trong lòng cực kỳ hoảng sợ, theo bản năng muốn trốn thoát, nhưng không thể thở nổi, cảm nhận được hơi thở cực nóng, nhưng lại có một cảm giác quen thuộc, cảm thấy chính mình giống như bị hắn làm tan chảy, mệt mỏi tích lũy trong hơn hai mươi năm xông lên đầu, tại thời khắc này, nàng cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều vô cùng mệt mỏi, không muốn dùng lý trí để chống lại cảm giác của mình, thầm nghĩ phóng túng một lần đi. Nàng hơi nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, cái lưỡi đỏ tươi vừa ra vẻ cự tuyệt vừa tỏ ý mời chào, cùng giằng co với đối phương.
.Hàn Nghệ cũng cảm giác được cơ thể căng thẳng của nàng dần mềm mại ra, trong lòng vui vẻ, càng thêm chìm đắm vào trong đó.
.Một cái hôn này, càng lúc càng nóng bỏng.
.Hàn Nghệ không kìm lòng nổi luồn bàn tay to lớn của mình vào trong áo nàng, vuốt ve làn da mềm mại, mịn màng, nhẵn nhịu gần như hoàn mỹ.
.Bốp!
.Bỗng nhiên có một bàn tay đè chặt cái tay đang tác oai tác quái kia, Nguyên Mẫu Đơn mở to đôi mắt mông lung xinh đẹp, cầu xin nhìn hắn.
.Hàn Nghệ biết tính cách nàng khá mạnh mẽ, chưa gặp được vợ hắn thì sẽ không hoàn toàn buông xuống được, nếu tiếp tục cưỡng ép, chỉ sợ sẽ vật cực tất phản (sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại), vì thế hắn rút tay ra, ôm lưng ngọc của nàng, vuốt khẽ một cái.
.Vốn trong lòng Nguyên Mẫu Đơn vẫn còn rất sợ hãi, nếu Hàn Nghệ tiếp tục cứng rắn, nàng cũng không biết nên làm thế nào, nhưng khi thấy ánh mắt Hàn Nghệ, nàng liền chủ động dùng lưỡi mình xuất kích, rồi lập tức rụt về, cánh tay ngọc ôm cổ Hàn Nghệ từ từ rụt về, coi như biểu đạt sự cảm kích với Hàn Nghệ, nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt lại, mặt cũng đỏ rực.
.Nữ nhân này thật là quá đáng yêu! Hàn Nghệ thật sự càng ngày càng thích nàng, ôm càng chặt hơn, nụ hôn mãnh liệt dần trở nên dịu dàng.
.Nhưng vẫn chưa xong, dịu dàng cũng sẽ trở thành hạ lưu, Nguyên Mẫu Đơn cảm thấy cơ thể ngày càng khô nóng, không thể cứ tiếp tục như vậy, dù sao nàng cũng là một cô gái vô cùng lý trí, đụng phải tên vô lại Hàn Nghệ mới sa đọa đến mức này. Nàng bỗng nhiên giãy ra, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, hai tròng mắt đầy nước, khuôn mặt đầy xuân tình, lườm Hàn Nghệ, nhưng ánh mắt vô cùng ngượng ngùng, oán trách nói: - Chàng sinh ra là để ức hiếp ta.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói:
.- Ta sinh ra không phải để ức hiếp nàng.nhưng nếu coi đây là ức hiếp, ta bây giờ khẳng định ta sẽ ức hiếp nàng cả đời.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe xong trái tim run lên, trong hốc mắt nước mắt vòng quan, kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ, không biết là vui hay buồn.
.Hàn Nghệ lại nhẹ nhàng kéo nàng vào trong ngực, cười nói: - Ta trước kia cũng đã nói, tội nhân là ta, mọi người đều là người bị hại, nếu phải trừng phạt hãy trừng phạt ta đi, chớ để thương thân thể của mình.
.Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói: - Sao chàng biết ta đang suy nghĩ gì?
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Cái này nếu đến ngay cả ta cũng không biết, vậy nàng thật sự gặp người không quen rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn biết mình đã thích Hàn Nghệ từ lâu, đây là điều không thể ngi ngờ, nhưng nàng lại rất sợ mình và Hàn Nghệ ở bên nhau, cũng bởi vì nàng không biết vợ Hàn Nghệ rốt cuộc đã nghĩ như thế nào, nàng lo nếu tiếp tục như vậy, nàng thật sự sẽ không rời khỏi được Hàn Nghệ, nếu chẳng may vợ Hàn Nghệ không cho phép hôn sự này, đồng thời vì vậy mà chịu tủi thân, như vậy nàng cũng không biết nên làm gì.
.Cho nên nàng vẫn luôn giữ chặt tình cảm của mình, nàng vẫn hy vọng có thể gặp được vợ của Hàn Nghệ rồi tính sau.
.Nếu đêm động phòng đó không có ngoài ý muốn, lấy tính cách của nàng, tuyệt đối có thể chôn sâu ái niệm trong lòng xuống, vĩnh viễn không cho nó nảy mầm kết quả, nhưng sau khi tất cả xảy ra, hơn nữa Hàn Nghệ lại là người chủ động, nàng khó có thể khống chế.
.Trước kia cá tính nàng độc lập, một mình đi dạo ở trong núi cũng chưa từng cảm thấy sợ hãi, từ nhỏ đến lớn nàng chính là một người thích ngủ, nhưng mấy ngày nay lại cảm thấy vô cùng cô độc, lúc rảnh rỗi luôn nghĩ đến hai ngày Hàn Nghệ ôm nàng ngủ, ăn điểm tâm, ăn cơm với nàng, thấy Hàn Nghệ đã lâu không tới, trong lòng còn có lo lắng và oán giận.
.Nhưng, trong vòng ôm lần này, còn có sự dịu dàng và không màng danh lợi không nói ra được, cũng biết đây có lẽ chính là bát nước đổ đi khó hốt lại.
.Nếu so sánh ra, áp lực của Hàn Nghệ thật ra đã giảm bớt không ít, dù sao hắn đã cùng tổ chức, à, không, đã báo cáo với Tiêu Vô Y, chỉ thị của Tiêu Vô Y là, chàng đã ra khỏi trò chơi rồi, đây là chuyện giữa Tiêu Vô Y và Nguyên Mẫu Đơn.
.Nhưng lời này còn có một tầng ý nghĩa nữa, đó chính là, chàng là người ngoài cuộc, không cần ta quản.
.Tương đương có nghĩa là tán thành.
.Ôm trong ngực cơ thể hoàn mỹ, nếu nói không có chút tạp niệm nào thì là giả, Hàn Nghệ suy nghĩ như vậy không thể tiếp tục được, phải tìm một đề tài nói chuyện, đột nhiên hắn nghĩ đến một câu danh ngôn tán gái của Peter Zhu, thiên tính của phụ nữ chính là thích nói chuyện, bởi vậy nói chuyện chính là phương pháp hữu hiệu để tán gái, hắn hạ giọng nói: - Mẫu Đơn!
.- Ừm?
.- Lúc nãy ta thấy nàng một mình ngồi ngẩn người, hình như trong lòng có chuyện phiền gì?
.- Không phải ta đã nói rồi sao, là vì chuyện mua bán.
.- Ta thấy không giống, ta với nàng trước kia đều là hợp tác, nếu nàng bởi chuyện mua bán mà phiền não cũng không mang vẻ mặt này.
.Trong lòng Nguyên Mẫu Đơn mừng thầm, hoàn toàn không ngờ Hàn Nghề đối với nhất cử nhất động của nàng đều rõ như lòng bàn tay, trầm mặc một lát, nàng mới buồn bã nói: - Mấy ngày trước Hồng Lăng có bệnh nặng, mà ngay cả Sư Quái cũng không trị được cho muội ấy, ta rất sợ. Nói tới đây, nàng không khỏi vùi đầu vào ngực Hàn Nghệ, trước đây bất kể chuyện gì, nàng cũng đều một mình gánh vác, hiện giờ đã có Hàn Nghệ, phản ứng đầu tiên chính là nàng tìm sự che chở của Hàn Nghệ.
.Đúng rồi! Nàng cũng coi như là tỷ tỷ của Hồng Lăng! Phạm vi ngộ thương của âm mưu này thật sự quá rộng, Vô Y cũng thật là, nên nói cho Mẫu Đơn mới đúng. Vốn cùng chồng, sắc thuốc cũng quá nhanh rồi. Hàn Nghệ nhẹ vuốt lưng ngọc của nàng, nói: - Yên tâm, người hiền ắt sẽ gặp lành, ta nghĩ Thôi đại tỷ trên trời có linh thiêng, cũng sẽ phù hộ Thôi Hồng Lăng
.Một câu như có như không này lại làm cho Mẫu Đơn yên tâm hơn rất nhiều, nàng nhẹ nhàng gật đầu, nói:
.- Chàng nói không sai, đại tỷ nhất định sẽ phù hộ Hồng Lăng.
.Đôi mắt Hàn Nghệ đột nhiên đảo một vòng, nói: - Nhưng... !
.Nguyên Mẫu Đơn vội vàng hỏi: - Nhưng cái gì?
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng ta nghĩ Thôi đại tỷ cả ngày bị nàng và Vân Thành quận chúa cãi nhau đầu cũng phát đau, nếu chẳng may đang nghỉ ngơi, vậy thì làm thế nào cho phải!
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, xì nói: - Nói hươu nói vượn.
.Dừng một chút, nàng lại nói: - Ta cũng không muốn cãi nhau với nàng ấy, chỉ có điều...
.Hàn Nghệ cười nói: - Chỉ có điều nàng lo nàng ấy sẽ phạm sai lầm giống thế, vì thế dùng cách này để không ngừng nhắc nhở nàng ấy về sau không được tùy hứng như vậy.
.Nguyên Mẫu Đơn giật mình, trán ngửa về phía sau, mở to hai mắt nhìn Hàn Nghệ, kinh ngạc nói: - Sao chàng lại biết được?
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Không có yêu lấy đâu ra hận, nàng hận nàng ấy càng sâu, càng chứng tỏ nàng thật tâm đối xử với nàng ấy như em gái, hơn nữa nàng cũng không phải là người có lòng dạ nhỏ mọn. Nói xong mắt hắn tự giác liếc nhìn trước ngực Nguyên Mẫu Đơn, không nhìn còn ổn, vừa nhìn đã cứng người, bởi vì vừa rồi mới trải qua cuộc chiến môi lưỡi kịch liệt, nên áo ngủ của Nguyên Mẫu Đơn hơi lộn xộn, trước ngực rộng mở, bầu ngực đầy đặn lộ ra phân nửa, trắng bóc đập vào trong mắt.
.Nguyên Mẫu Đơn chợt thấy Hàn Nghệ không nói gì, ngước mắt lên nhìn, lại cúi mắt xuống nhìn, sau đó vội vàng khép vạt áo lại, hai má đỏ bừng, vốn muốn dạy dỗ vài câu, nhưng ngẫm lại, cảm thấy lúc này giáo huấn hắn lại có vẻ không ra gì, chỉ cho Hàn Nghệ một cái liếc mắt khinh bỉ như cảnh cáo.
.Da mặt Hàn Nghệ dày chọc không thủng, nói tiếp: - Nếu nàng thật sự muốn tuyệt giao với Vân Thành quận chúa, vậy nàng chắc chắn không còn quan tâm với nàng ấy, sao có thể tranh chấp được nữa.
.Nguyên Mẫu Đơn không biết nói gì, chỉ cảm thấy trước mặt Hàn Nghệ mình vẫn luôn lõa lồ, bỗng nhiên nói: - Chàng cũng biết việc này mà, chàng cho rằng việc này đến tột cùng ai đúng ai sai?
.Nàng và Tiêu Vô Y từng dùng vấn đề này để ép hỏi Hàn Nghệ, nhưng Hàn Nghệ lúc ấy tránh nặng tìm nhẹ, nói cũng như không nói, tuy nhiên chuyện này xác thực đã làm phiền nàng nhiều năm, nàng cũng muốn nghe xem cách nhìn của người khác.
.Hàn Nghệ hơi hơi trầm ngâm, nói: - Đầu tiên, ta cảm thấy việc này không thể dùng đúng hay sai để hình dung, những chuyện tình cảm như thế này rất phức tạp, không có đúng tuyệt đối hay sai tuyệt đối.ta chỉ có thể nói trong tình huống không biết kết quả, ta cũng sẽ giống Vân Thành quận chúa đi giúp Thôi đại tỷ, cổ vũ cho nàng ấy, có câu nói rất đúng, thà hủy mười ngôi miếu cũng không nên hủy một mối hôn nhân. Nhưng nếu nói trong tình huống biết trước kết quả, ta nhất định sẽ ngăn cản, mạng người là quan trọng nhất, chết tử tế không bằng sống, còn sống chính là còn hy vọng.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe xong thoáng gật đầu.
.Lúc trước Tiêu Vô Y cũng đã từng hỏi hắn vấn đề này, nhưng Tiêu Vô Y muốn Hàn Nghệ đứng về phía nàng, mà Nguyên Mẫu Đơn cũng hy vọng có được một đáp án công bằng, điều này chính là chỗ khác trong tính cách giữa các tỷ nàng.
.Hàn Nghệ vụng trộm liếc nàng một cái, nói: - Nhưng ta cũng không tán thành cách làm của nàng với Vân Thành quận chúa.
.Đây mới là mục đích của hắn, hai hiệp đấu của các nàng đấu từ sáng đến tối, hắn bị kẹp ở giữa cũng rất khó chịu, hắn lại biết rõ Tiêu Vô Y chắc chắn sẽ không cúi đầu nhận sai, nhưng nếu Nguyên Mẫu Đơn đồng ý, Tiêu Vô Y nhất định sẽ rất vui vẻ, bắt đầu tự hiện giờ, Hàn Nghệ sau mưu kế đã phải ngủ trong không khí, ánh mắt dài xa, làm người ta ngạc nhiên thán phục.
.Nguyên Mẫu Đơn vội hỏi: - Vì sao?
.Hàn Nghệ nói: - Ta coi như cũng tiếp xúc không ít với Vân Thành quận chúa, tính cách của nàng ấy là gặp mạnh thì trở nên mạnh mẽ, gặp yếu thì trở nên yếu đuối, càng mạnh mẽ với nàng ấy, nàng ấy càng chứng minh mình đúng, như vậy nếu có chuyện này, nàng ấy nhất định sẽ kiên cường làm, bởi vì nếu nàng ấy không làm, vậy thì chứng minh lúc trước nàng ấy sai, nói cách khác thừa nhận Thôi đại tỷ là do nàng ấy hại chết, nàng nghĩ nàng ấy sẽ cúi đầu sao?
.Chẳng lẽ... chẳng lẽ ta thật sự đã sai! Nguyên Mẫu Đơn nghe xong trong lòng rùng mình, hai mắt mở thật to, nói: - Vậy phải làm thế nào mới đúng?
.Hàn Nghệ cười nói: - Nàng quên rồi sao, nàng ấy cũng gặp yếu thì yếu đuối, nếu nàng không mắng nàng ấy, mà đổ hết trách nhiệm lên người mình, nói như vậy, ta nghĩ Vân Thành quận chúa nhất định cảm thấy rất tự trách, như vậy nàng ấy mới có thể hiểu được sai lầm của mình. Nàng không nên biến mình thành kẻ thù của Vân Thành quận chúa, mà hẳn nên coi mình như tỷ tỷ của nàng ấy.
.- Chuyện này... !
.Nguyên Mẫu Đơn hơi chau mày, kỳ thật tính cách nàng cũng mạnh mẽ, có thể gọi là khó mà cúi đầu.
.Hàn Nghệ lại thở dài nói: - Thế sự vô thường, tình tỷ muội này có lẽ nàng phải mất mấy đời mới tu được, hẳn phải quý trọng nhau mới đúng.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe xong buông mí mắt xuống, khuôn mặt do dự.
.Hàn Nghệ cũng biết điểm dừng, không dám nói quá, còn phải cho nàng một không gian suy nghĩ, nhẹ nhàng ôm nàng, một lát sau đi vào giấc ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận