Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 859.2: Sẽ không sợ nghèo

.Xây dựng nhiều cơ sở như vậy, lại thuê nhiều người như vậy, hơn nữa còn kéo dài qua hai đô, đều là các công trình lớn, càng thêm muốn chết chính là, rất nhiều thiết bị công cụ hiện giờ chưa có, chỉ có thể chính mình đi nghiên cứu phát triển, Phượng Phi Lâu đã sớm không có tiền rồi.
.Nhưng đây là phong cách của Hàn Nghệ, buôn bán mà không nợ tiền, vậy ngươi làm buôn bán cái rắm, có thể vay nợ được thì chính là bản lĩnh, nợ tiền đều là đại gia nha. Hàn Nghệ thở dài, nói: - Ta cũng muốn trì hoãn, nhưng vấn đề là ta cùng Đại Tư Không đã đạt thành mục đích, phải xây dựng khu vui chơi lớn, nếu không rèn sắt khi còn nóng, chỉ sợ việc này sẽ xảy ra biến số. Được rồi, việc này ta sẽ nghĩ biện pháp.
.Tang Mộc nháy mắt nói: - Biện pháp gì?
.- Vay!
.- Còn vay?
.Tang Mộc sắp khóc rồi, y là một người thành thật, trước kia cũng làm buôn bán nhỏ, y thực không thích cái tư vị vay tiền, khi vừa mới bắt đầu vay tiền, y còn mất ăn mất ngủ.
.- Yên tâm, chủ nợ ta đã tìm được rồi.
.Hàn Nghệ nói xong trong mắt sáng ngời, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa, nói: - Chủ nợ đến đây rồi.
.Vừa dứt lời, chợt nghe được ngoài cửa truyền đến một tiếng hô: - Hàn Nghệ, tiểu tử ngươi rốt cục chịu về rồi.
.Tang Mộc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Tiếu đi đến.
.Đợi Thẩm Tiếu đến gần, Hàn Nghệ chợt thấy y hai mắt quầng thâm, màu da xám xịt, hai mắt tràn đầy tơ máu, vừa nhìn đã thấy chính là bệnh trạng của chứng thận hư a! Kinh ngạc nói: - Thẩm Tiếu, ngươi đi đâu làm cái gì thế?
.- Làm gì?
.Thẩm Tiếu kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi không soi gương sao. Ôi trước kia ta luôn khuyên ngươi, phải chú ý thân thể, cẩn thận chết ở trên bụng nữ nhân, ngươi cố tình còn không tin, ngươi xem ngươi bây giờ một chút đi, không cẩn thận sống không quá năm nay, khẩn trương đi gọi lão Thẩm hầm một con gà cho ngươi bồi bổ.
.Thẩm Tiếu đầu tiên là sửng sốt, lập tức mắt trợn trắng nói: - Ngươi nói đi đâu thế, ta đây hơn nửa tháng ngay cả tay của nữ nhân cũng đều không hề chạm qua.
.Hàn Nghệ a một tiếng: - Vậy vì sao ngươi lại biến thành cái bộ dáng này?
.- Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói.
.Thẩm Tiếu tức giận hừ nói: - Không phải đều tại ngươi bảo ta làm cái kế hoạch cái gì mà Tiền hào sao, mấy ngày này mỗi ngày ta đều làm tổ ở trong phòng, nghĩ về chuyện Tiền hào kia, ngay cả Hoa Nguyệt lâu cũng đều không có thời gian rảnh mà đi.
.- Này !
.Hàn Nghệ liếc nhìn Tang Mộc.
.Tang Mộc thoáng gật đầu.
.Mịe! Hiểu lầm tiểu tử này rồi. Hàn Nghệ bật cười ha hả, nói: - Chớ trách, chớ trách, chỉ là ta thật không ngờ ngươi sẽ cố gắng như vậy.
.Thẩm Tiếu tức giận nói: - Ta mỗi ngày ở nhà ăn mực nước, ngươi thì cả ngày ở bên ngoài phong lưu tiêu sái.
.Hàn Nghệ nghe sao lại quen tai thế nhỉ, nói: - Đây không phải lời kịch của ta sao.
.- Phải thì thế nào? Chẳng lẽ chỉ cho ngươi nói, không cho ta nói sao?
.Thẩm Tiếu nói xong đột nhiên tiến gần đến trước mặt Hàn Nghệ, ha hả nói: - Tiểu tử ngươi thật đúng là lợi hại, ngay cả Vân Thành quận chúa cũng cấu kết được, tốt lắm, không có mất mặt nam nhân Dương Châu chúng ta.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Hâm mộ không?
.- Ngược lại thì không hâm mộ.
.Thẩm Tiếu lắc đầu, đặt mông ngồi ở bên cạnh Hàn Nghệ, uống một ngụm trà, nói: - Chính ngươi cũng không thường nói sao, việc gì cũng đều có hai mặt, Vân Thành quận chúa tuy rằng thân phận tôn quý, mạo như thiên tiên, nhưng chúng ta xuất thân cũng chỉ như vậy, nếu cưới được quận chúa, thì nhiều quy củ đến độ không đếm được, một đống phiền toái lớn. Nhà của ta chỉ có một mình cha ta, ta đã khổ không thể tả, nhưng những đại gia tộc kia trưởng bối lại quá nhiều, chậc chậc, chỉ nghĩ thôi mà ta đều cảm thấy dựng tóc gáy. Hơn nữa, những quận chúa này đều ngang ngược kiêu ngạo vô cùng, sợ là đi nhà xí một cái cũng đều phải lo lắng đề phòng đấy, đổi lại là ta, ta thà rằng cứ ở lại Hoa Nguyệt lâu, tự do tự tại, muốn ở lại cứ ở lại, muốn đi thì đi.
.Mẹ nó! Tiểu tử này nói ra thật đúng là có lý. Hàn Nghệ gãi đầu ngáp nói: - Ngươi trâu, ngay cả quận chúa cũng chướng mắt.
.Thẩm Tiếu vội nói: - Ta cũng không nói như vậy, ta chỉ nói là ta không xứng.
.Tang Mộc nghe thấy hai người này lại khoác lác đánh rắm, rất là câm nín, y là một người khá thực tế, đối với việc này hoàn toàn không có hứng thú, đứng lên nói: - Ân công, nếu không có chuyện gì khác, ta đi xuống làm việc trước.
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Tang Mộc đi rồi, Hàn Nghệ đôi mắt vừa chuyển, lại hướng tới Thẩm Tiếu nói: - Ngươi nói mấy ngày nay ngươi vẫn luôn đang bận rộn, vậy đem thành quả ngươi bận rộn đưa đây để ta xem một chút đi.
.- Ngươi chờ một lát.
.Thẩm Tiếu vội vã chạy ra ngoài, trôi qua nửa ngày, y lại chạy trở về, trong tay cầm một xấp tư liệu thật dày, đặt lên bàn, tin tưởng tràn đầy nói:
.- Đây chính là thành quả đã nhiều ngày của ta, ngươi nhìn một chút đi.
.- Tiểu tử ngươi thật đúng là tốn công sức a! Hàn Nghệ liếc mắt nhìn xấp tư liệu kia, cười ha hả nói.
.Thẩm Tiếu nói: - Đúng thế, Thẩm Tiếu ta hoặc là không làm, nếu làm khẳng định sẽ làm một cách nghiêm túc.
.Hàn Nghệ cười, cầm lấy những tài liệu kia để xem.
.Kỳ thật về phương diện cho vay, Thẩm Tiếu cũng rất bỏ công sức, ở Dương Châu làm cũng có thanh có sắc, phần tư liệu này của y đích xác có giá trị tham khảo tương đối lớn, bởi vì Hàn Nghệ đối với tình trạng kinh tế trước mắt, vẫn còn có chút điểm mù, đặc biệt là những nông phu kia, làm như thế nào để quản lý tài sản của mình, những thứ này hắn cũng không quá rõ ràng, nhưng Thẩm Tiếu vô cùng rõ ràng, bởi vì y đã trợ giúp rất nhiều dân chúng, biết dân chúng khó khăn ở nơi nào.
.Hàn Nghệ vô cùng cẩn thận xem lại một lần, đem tư liệu đặt lên bàn, cười nói: - Làm tốt lắm.
.Thẩm Tiếu ha hả nói: - Bạn đây vẫn có chút bản lĩnh đấy, đúng không?
.Hàn Nghệ liếc nhìn thằng nhãi này, cười ha hả nói: - Nể tình ngươi chăm chỉ như vậy, ta liền nói cho ngươi biết một tin tức tốt.
.Thẩm Tiếu vội hỏi: - Tin tức tốt gì?
.Hàn Nghệ nói: - Về vụ làm ăn thứ nhất của Tiền hào, ta đã giúp ngươi đạt thành rồi.
.Thẩm Tiếu cả kinh nói: - Làm ăn gì?
.Hàn Nghệ ho nhẹ vài tiếng, nói: - Đợi sau khi quỹ giáo dục thành lập, ta tính toán vay trước mấy ngàn quan.
.Thẩm Tiếu lúc này liền si ngốc, tiền vẫn còn chưa tới tay, thì ngươi đã vay tiền đi rồi, nói: - Ngươi ngươi không phải nói ngươi còn muốn quyên mấy ngàn quan vào đó sao?
.- Đung vây a!
.Hàn Nghệ nhún nhún vai nói: - Điều này với việc ta vay tiền là hai chuyện khác nhau.
.Thẩm Tiếu hồ nghi đánh giá Hàn Nghệ, nói: - Sao ta lại cứ cảm thấy ngươi là tên lừa đảo lành nghề a!
.Hàn Nghệ mặt đen xì nói: - Thẩm Tiếu, cũng không sợ thẳng thắn nói cho ngươi, nếu ta mà đi lừa gạt, thì ngươi đã sớm táng gia bại sản rồi.
.Thẩm Tiếu nhẹ nhàng hừ một tiếng nói: - Vậy ta cũng không sợ, dù sao ngươi nuôi dưỡng ta cả đời là được rồi.
.- Cút!
.Hàn Nghệ chỉ cảm thấy một trận ghê tởm: - Đi tìm Tào tỷ của ngươi đi.
.Thẩm Tiếu đôi mắt vừa chuyển, nói:
.- Vậy ngươi cho mấy ngày nghỉ đi.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi thật sự là được một tấc lại muốn tiến một thước mà.
.Thẩm Tiếu nói: - Vậy ta đây liền tự quyết tự nghỉ, dù sao ta cũng là một trong những đông chủ.
.- Vậy chuyện mượn tiền?
.- Ngươi muốn mượn, ta ngăn được sao?
.Thẩm Tiếu hừ một tiếng.
.Đang lúc lúc này, Trà Ngũ đột nhiên bước nhanh đến, nói: - Tiểu Nghệ ca, Trịnh lão tiên sinh bọn họ đến đây.
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Trịnh Bá Ngung?
.Trà Ngũ gật gật đầu.
.Mấy người bọn họ tới làm gì? Hàn Nghệ ngẩng đầu lên: - Mời bọn họ vào đi!
.Thẩm Tiếu thì phiền nhất là giao lưu với những người bảo thủ này, khẩn trương tìm một cái cớ chạy mất.
.Thẩm Tiếu chân trước mới vừa đi, ba người Trịnh Bá Ngung, Thôi Tư, Lư Thu Tử nổi giận đùng đùng đi đến.
.- Ba vị tiền bối đại giá quang lâm, vãn bối không tiếp đón từ xa, thứ tội, thứ tội.
.Hàn Nghệ vội vàng đứng dậy đón chào, là cho đủ mặt mũi.
.- Hừ!
.Ba người ăn ý dùng lỗ mũi đáp lại Hàn Nghệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận