Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 904.2: Bụng hắc hổ

.Hàng lông mày nhỏ nhắn dài hẹp của Độc Cô Vô Nguyệt nhíu lại, soạt một tiếng, kiếm được rút ra.
.Nguyên Liệt Hổ vụt một tiếng, bắn lên, đột nhiên dùng một tay kéo Hàn Nghệ đến trước người, nhưng không phải là ôm như lúc nãy, mà là cầm lấy hai vai của Hàn Nghệ, đưa đến phía trước, nói: - Vô Nguyệt, oan có đầu, nợ có chủ, ta giúp ngươi bắt Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ quay đầu, kinh ngạc nhìn Nguyên Liệt Hổ nói: - Nguyên Liệt Hổ, không ngờ ngươi là người như thế.
.Nguyên Liệt Hổ hừ nói:
.- Mới vừa rồi bảo ngươi chạy, nhưng ngươi không chạy, hiện giờ mình ngươi chết còn hơn là hai người chết.
.Đê tiện!
.Hàn Nghệ tức giận đến mức không có tâm tình để mắng chửi, ngươi giúp ta sao, rõ ràng là ngươi muốn sàm sỡ Độc Cô Vô Nguyệt. Hắn vội vàng bước gần tới Độc Cô Vô Nguyệt, nói: - Độc Cô công tử, ta tin chắc rằng giữa chúng ta nhất định có hiểu lầm, chúng ta có thể dùng ngôn ngữ để hóa giải không?
.Độc Cô Vô Nguyệt mạnh mẽ nhấc chân phải lên.
.Cmn! Hàn Nghệ theo bản năng xoay mông sang bên phải.
.Độc Cô Vô Nguyệt lúc này mới đá một cái!
.- A!
.Chỉ nghe thấy một tiếng buồn bực.
.Hàn Nghệ cúi đầu nhìn chân dài đang dán sát eo mình, lập tức sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy mặt mũi Nguyên Liệt Hổ méo mó, một tay che eo mình, không dám tin nhìn Độc Cô Vô Nguyệt nói - Vì sao lại là ta?
.- Bởi vì ngươi đáng ghét hơn hắn.
.Độc Cô Vô Nguyệt lạnh lùng nói.
.- Hoàn toàn đồng ý!
.Hàn Nghệ lúc này chỉ muốn vỗ tay.
.- Không chơi nữa.
.Nguyên Liệt Hổ đẩy Hàn Nghệ về phía trước, quệt miệng, tủi thân nói: - Các ngươi luôn bắt nạt ta.
.- Bởi vì ngươi gieo gió gặt bão.
.Nghe thấy một tiếng cười vang lên.
.- Trưởng Tôn công tử!
.Hàn Nghệ thấy Trưởng Tôn Diên đi ra, kích động muốn khóc, rốt cuộc cũng có một người có lý trí đến. Độc Cô Vô Nguyệt và Nguyên Liệt Hổ đều khó mà suy nghĩ.
.Trưởng Tôn Diên chắp tay cười nói: - Hàn Nghệ, chúc mừng, chúc mừng. Ta thật sự không ngờ thê tử của ngươi lại là Vân Thành quận chúa, chuyện này... !
.Nói đến câu sau, y lắc đầu.
.- Ha ha!
.Hàn Nghệ xấu hổ cười vài tiếng, liếc mắt nhìn Độc Cô Vô Nguyệt và Nguyên Liệt Hổ, thấy sắc mặt hai người khác nhau, trong lòng không vững dạ cho lắm.
.Nguyên Liệt Hổ hì hì nói: - Nói như vậy, Vô Nguyệt còn phải gọi ngươi một tiếng tỷ phu.
.- A?
.Hàn Nghệ lúng túng nói: - Không cần, không cần.
.Nguyên Liệt Hổ đĩnh đạc nói: - Nữ ma đầu kia chắc chắn sẽ bắt Vô Nguyệt gọi, ngươi yên tâm đi.
.Độc Cô Vô Nguyệt quay đầu, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười cũng không được, khóc cũng không xong.
.Nguyên Liệt Hổ và Trưởng Tôn Diên tràn đầy tò mò nhìn hai người bọn họ.
.Một lúc sau, Độc Cô Vô Nguyệt gọi: - Biểu tỷ phu!
.- A ha ha! Tốt... !
.Hàn Nghệ cảm thấy rất xấu hổ, lau mồ hôi, nghĩ thầm, cmn, ngươi gọi thật à!
.Hắn không biết Độc Cô Vô Nguyệt có mục đích khác, y cảm thấy nếu mình không gọi, Hàn Nghệ sẽ cho rằng y vẫn còn tình ý với Tiêu Vô Y, y là quân tử, cảm thấy quan hệ bối phận phải rõ ràng.
.Nhưng sau khi gọi xong, sắc mặt Độc Cô Vô Nguyệt lập tức lạnh lùng, nói:
.- Nhưng có một chuyện, ngươi vẫn vi phạm khế ước giữa chúng ta.
.Y gặp Hàn Nghệ thật ra cũng rất xấu hổ, dù sao lúc trước y nói với Hàn Nghệ rằng mình thích Tiêu Vô Y, hơn nữa y biết Hàn Nghệ chắc chắn sẽ nói chuyện này cho Tiêu Vô Y, tuy rằng việc này mang lại cho y ích lợi không nhỏ, rốt cuộc cưới được Thôi Hồng Lăng, nhưng trong lòng y vẫn rất tức giận.
.Trong lòng Hàn Nghệ sao có thể không rõ, đột nhiên hắn động lòng, thở dài: - Độc Cô công tử, ta biết ngươi chắc chắn có nhiều bất mãn với ta, nhưng ta nghĩ Vân Thành là thê tử của ta, cũng là lời giải thích hoàn hảo cho tất cả. Nói tới đây, hốc mắt hắn đỏ lên, thở dài: - Thật ra, thật ra chúng ta đều đồng bệnh tương liên, bởi vì chúng ta đều cùng thích một người, lòng ta bất đắc dĩ, tin chắc rằng ngươi cũng thế.
.Nói đến phần sau, trong giọng nói của hắn lại tràn đầy hơi thở bi thương.
.Lời này vừa nói ra, Nguyên Liệt Hổ dường như nghe thấy tiếng cười càn rỡ ngang ngược của Tiêu Vô Y, lại nghĩ tới trước đây y bị Tiêu Vô Y chèn ép nhiều lần, không khỏi tức giận, nói: - Chuyện này cũng làm khó ngươi rồi, chợt nghĩ ngươi nhất định cũng sống rất gian khổ.
.Hàn Nghệ lắc đầu cười khổ nói: - Phật nói, ta không vào địa ngục thì ai vào.
.Trong mắt Nguyên Liệt Hổ sáng ngời, y ha ha nói: - Đây chính là ngươi nói, lần tới ta gặp nữ ma đầu sẽ nói cho nàng biết, Vô Nguyệt, Trưởng Tôn, các ngươi phải làm chứng cho ta.
.Trưởng Tôn Diên liếc mắt xem thường, không để ý đến y.
.Nhưng Độc Cô Vô Nguyệt nghĩ, vố trả thù này được lắm, quả thật y không cần trả thù nữa, vì thế nói: - Ta nhất định giúp ngươi làm chứng.
.Không phải nói Nguyên Liệt Hổ không giống Nguyên Ưng sao. Hàn Nghệ không khỏi kinh ngạc nhìn Nguyên Liệt Hổ, nói: - Nguyên công tử, ngươi đang nói đùa à?
.- Ta nói nghiêm túc đấy, ta nhất định sẽ nói cho nữ ma đầu. Nguyên Liệt Hổ rất nghiêm túc nói.
.Hàn Nghệ buồn bực nói:
.- Ngươi hại ta như vậy, đối với ngươi tốt chỗ nào?
.Nguyên Liệt Hổ gãi đầu, nhỏ giọng nói: - Ai nói không có.
.Hàn Nghệ nhíu mày hơi trầm ngâm, đột nhiên hai mắt trợn tròn, hoảng sợ nhìn Nguyên Liệt Hổ.
.Nguyên Liệt Hổ cúi đầu, khóe miệng cong lên thành nụ cười gian.
.Chẳng lẽ y muốn châm ngòi tình cảm giữa ta và Tiêu Vô Y, để Nguyên Mẫu Đơn ở giữa được lợi, thật đê tiện! Hóa ra trong Thất Tử Trường An, bụng dạ đen tối nhất không phải Vương Huyền Đạo, mà là tên khốn khiếp này, quả thật không thể trông mặt mà bắt hình dong! Hàn Nghệ cực kỳ hối hận, thật sự là một lần sảy chân để nghìn đời hận.
.Lúc này Hàn Nghệ thầm nghĩ làm thế nào để lừa gạt Độc Cô Vô Nguyệt, bởi vì hắn biết Độc Cô Vô Nguyệt chính là quân tử, sẽ không nói những lời này cho Tiêu Vô Y, hắn cũng nghĩ đến Nguyên Liệt Hổ, cho rằng Nguyên Liệt Hổ và Tiêu Vô Y không đội trời chung, không thể đâm hắn một dao sau lưng. Nhưng hắn lại quên một người, người này chính là Nguyên Mẫu Đơn!
.Hắn biết Nguyên Liệt Hổ nói được nhất định sẽ làm được, dù sao tên khốn này vì Nguyên Mẫu Đơn thì chuyện gì cũng dám làm. Thật ra chuyện này cũng không gấp, mấu chốt bên kia còn có hai cậu em vợ Tiêu Hiểu, Dương Mông Hạo, trời biết hai người đó sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn gì, suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy đau đầu vô cùng, hắn thầm than, trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí.
.- Các ngươi cũng thật là, làm Hàn Nghệ sợ như vậy, tốt lắm, tốt lắm, chúng ta đi ăn cơm trước thôi, vừa ăn vừa nói.
.Trưởng Tôn Diên vội vàng đứng ra giảng hòa, y không biết nội tình, nghĩ rằng Nguyên Liệt Hổ chỉ cố ý trêu đùa Hàn Nghệ, không biết Nguyên Liệt Hổ đang rất nghiêm túc.
.Xong rồi! Xong rồi! Hàn Nghệ sao lại trêu vào tên cháu họ như vậy!
.Bốn người lại đi tới nhà ăn.
.- Ai da! Hàn Nghệ!
.Nguyên Liệt Hổ cười ha hả, lại đi tới sát Hàn Nghệ.
.- Đừng dựa gần vào ta như vậy.
.Hàn Nghệ hung hăng trừng mắt nhìn y.
.Nguyên Liệt Hổ nháy mắt nói: - Ta muốn hỏi ngươi một câu.
.Hàn Nghệ lạnh lùng nói: - Câu gì?
.Nguyên Liệt Hổ lòng tràn đầy hiếu kỳ nói: - Khi ngươi và ma nữ kia sinh hoạt vợ chồng, ai bắt nạt ai?
.- !
.Trên trán ba người cùng xuất hiện ba vạch đen.
.- Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì, chẳng lẽ các ngươi không muốn biết? Nguyên Liệt Hổ rất khó hiểu, nói: - Ta thật sự không thể tưởng tượng được, cảnh tượng nữ ma đầu bị Hàn Nghệ ức hiếp, nàng không thể bị khuất phục, đáng để nghiên cứu sâu mà.
.- !
.Ai muốn trả lời vấn đề này, chắc chắn là tên ngốc.
.Ba người không ai nhìn tên khốn này.
.Bốn người vừa mới đến nhà ăn, chợt nghe thấy một tiếng hô:
.- Tỷ phu!
.Là một tràng tiếng ồ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận