Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1151.1: KHÔNG PHẢI LÀ MỘT NGƯỜI ĐANG CHIẾN ĐẤU

.Thế này thật sự là lúng túng a!
.Vi Phương vạn lần không ngờ rằng, lần đầu tiên xuất động này đã gặp phải đại ca của mình.
.- Đệ còn bắt ta làm gì, mau buông ta ra, lẽ nào đệ muốn bắt đại ca sao. Vi Quý vốn là sợ tới mức thất kinh, nhưng vừa thấy là đệ đệ của mình thì quá vui mừng, đúng là trời cũng giúp ta.
.Ta sao có thể bắt đại ca ruột của mình chứ! Vi Phương lập tức buông ra, nói: - Đại ca, huynh mau đi đi!
.- Nhị đệ, đệcũng phải cẩn thận một chút! Vi Quý mừng rỡ không ngừng, chui qua lỗ chó.
.Vi Phương nhìn thấy cảnh tượng này, bất giác trong lòng chấn động một cái, đại ca của mình là trưởng tử của Vi gia, bình thường cũng xem như phong lưu phóng khoáng, tài tử phong phạm, giờ lại hướng lỗ chó mà chui, tại sao vậy chứ? Đáp án chỉ có một, đánh bạc! Nghĩ tới đây, Vi Phương đột nhiên giơ tay lôi đại ca của gã trở lại, nói: - Đại ca, đệ không thể thả huynh đi.
.Vi Quý nghe thấy lời này, suýt chút nữa thì hét lên, nhưng nếu hét sẽ khiến mọi người ập tới, thấp giọng nói: - Đệ điên rồi sao, ta là đại ca ruột của đệ đấy!
.Vi Phương nói: - Chính vì huynh là đại ca ruột của đệ, đệ mới không thể thả huynh đi, nếu lần này đệ thả huynh đi, lần sau huynh sẽ lại đến, đại ca, huynh hãy cùng đệ đến Cục Dân An một chuyến đi, hôm nay bọn đệ thanh tra tất cả các sòng bạc, nhân số khẳng định không ít, đệ nghĩ, không biết Tổng cảnh ti bọn họ sẽ không trừng phạt các huynh nặng gì đâu!
.- Đệ thật sự muốn bắt ta?
.- Ừ.
.- Vi Phương, lão tử đoạn tuyệt quan hệ huynh đệ với ngươi, ngươi không phải đệ đệ của ta nữa! Vi Quý tức giận hét lên.
.- Chuyện gì vậy?
.Dương Mông Hạo đột nhiên chạy tới, thấy được chuyện của huynh đệ Vi Phương, lúc này hiểu ra, nhất thời cũng cảm thấy có chút ái ngại!
.Vi Phương thoáng nhìn Dương Mông Hạo, nói: - Đại ca, mời.
.Vi Quý nghiến răng nghiến lợi nhìn Vi Phương, vung tay áo đi đến phía nhà trước, đột nhiên phát hiện một người đứng bên đường đang nhìn bọn họ, không phải Hàn Nghệ thì là ai.
.Vi Phương liếc nhìn Hàn Nghệ, xấu hổ cúi đầu xuống.
.Hàn Nghệ cười gật gật đầu.
.Bỗng nhiên, trong phòng truyền đến tiếng tranh chấp: - Nguyên Liệt Hổ, lúc lão tử với tộc bá Nguyên Mãng của ngươi cùng đánh Cao Xương, ngươi còn đang bú sữa, hôm nay lão tử cứ ngồi đây, ngươi dám động vào ta thử xem?
.Tình huống gì thế này? Hàn Nghệ vội vàng đi tới trước cửa, chỉ thấy một nam tử trung niên đang ngồi trên ghế, mặt đỏ bừng bừng, phẫn nộ trừng mắt nhìn Nguyên Liệt Hổ ở bên cạnh, bên cạnh là đám công tử quý tộc vây quanh.
.Nguyên Liệt Hổ cười ha hả nói: - Đạt Hề bá bá, chất nhi khó khăn lắm mới làm tới chức Cảnh trưởng này, hôm nay phụng mệnh tới đây quét dọn sòng bạc, nhiều người nhìn như thế, người đừng làm khó chất nhi nữa, đi với chất nhi một chuyến đi, đây cũng chẳng phải chuyện lớn gì.
.- Lão tử hôm nay phải làm khó ngươi.
.Nam tử trung niên tức giận nói.
.Nguyên Liệt Hổ đột nhiên đưa hai tay xoa xoa mặt, rồi đột nhiên một tay bắt lấy nam tử trung niên kia, chính là hướng tường mà vung lên, người trung niên kia cũng phải một mét bảy, nhưng Nguyên Liệt Hổ cao hơn hai mét, hơn nữa lực lượng và độ của Nguyên Liệt Hổ cũng rất biến thái, dù sao gã cũng có một người cha biến thái. Nam tử trung niên kia không ngờ rằng Nguyên Liệt Hổ dám động thủ, không có phòng bị, cả người bay ra ngoài, lưng đập mạnh vào tường, suýt chút nữa thì bất tỉnh. Một tay đỡ ngực, một tay chỉ vào Nguyên Liệt Hổ, ho khù khụ rồi nói không lên tiếng.
.- Trói lại!
.Nguyên Liệt Hổ thản nhiên nói.- Rõ!
.Lão đại uy vũ như thế, còn nói gì được, hai cảnh sát hoàng gia lập tức tiến đến trói nam tử trung niên kia lại.
.Nam tử trung niên kia nhìn thì rất cường tráng, nhưng bị đánh cho thất điên bát đảo, nào có phản kháng được nữa, cũng chỉ có thể to miệng mắng Nguyên Liệt Hổ.
.Còn đám công tử quý tộc vừa nhìn thấy tình hình, lúc này mới nhớ ra Nguyên Liệt Hổ là một trong Thất Tử Trường An, từ nhỏ đến lớn theo Tiêu Vô Y làm chuyện xấu, các loại đánh đấm, các loại ném phân, không phải người tốt, được, ngươi cũng đừng ném ta, ta đi cùng các ngươi là được chứ gì, ta cũng chỉ cược ít tiền, chơi cho vui, đừng có ngay cả mạng cũng mất luôn.
.Trên cơ bản các sòng bạc đều có người phản kháng, nhưng vấn đề là, đây cũng không phải là tuần tốt bình thường, cảnh sát hoàng gia một nửa đều là quý tộc, các ngươi là quý tộc, chúng ta cũng là quý tộc, trong tay chúng ta có đao, nếu ai dám phản kháng, trực tiếp đá một cước.
.Động tĩnh này không phải nhỏ, bách tính trong phường trước tiên nép ở cửa mà xem, cứ xem xứ xem rồi liền đi ra ngoài.
.Chỉ thấy cảnh sát hoàng gia trói dây thừng một đám con bạc, nhân viên sòng bạc hai tay buộc ra sau lưng, là một người nối với một người, đều không cần dạy, động tác của những người này và những phạm nhân đời sau đúng là giống nhau đến kinh người, thấy có người vây xem thì đều lấy tay che mặt mình lại. Mọi người xem hồi lâu, mới biết là cảnh sát hoàng gia đến quét dọn sòng bạc, ai nấy đều vui vẻ không thôi, sòng bạc bỏ đặt ở đây, có ảnh hưởng rất lớn đối với dân chúng trong phường, một mặt thì tranh cãi ầm ĩ, mặt khác là không an toàn, một số phụ nữ thì vui mừng, bởi vì chồng họ cũng thường đi đánh bạc.
.Trình Xử Lượng thì ngồi đợi ở gần chợ Đông, phía đông nhiều quý tộc, nhìn bọn trẻ đều đã rất thuận lợi trở lại, trong lòng cũng thở phào một hơi.
.Đúng lúc này, một đôi nhân mã tay cầm cây đuốc chạy tới bên này.
.- Phía trước là người nào?
.Một người trong đó dò hỏi.
.Trình Xử Lượng nói: - Ta là Tổng cảnh ti của Cục Dân An Trình Xử Lượng, các ngươi là người nào?
.- Hóa ra là Trình Tổng cảnh ti, ti chức Tả vệ trung hậu Vương Minh.
.Trung hậu chính là tòng cửu phẩm, một tiểu quan.
.Trình Xử Lượng đương nhiên nhận ra gã ta, nói: - Ngươi không trông coi Hoàng thành, chạy tới đây làm gì?
.- Cái này!
.Vương Minh lúng túng nói: - Ti chức thấy bên trong thành có không ít đuốc, cho nên qua thám thính.
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Chẳng lẽ ngươi không biết là cảnh sát hoàng gia chúng ta đã tiếp quản trị an trong thành sao?
.Câu này khiến Vương Minh xấu hổ không thôi. Dù sao cũng là cấp dưới cũ, Trình Xử Lượng nói: - Được rồi, cảnh sát hoàng gia chúng ta đang tra án, các ngươi trở về đi.
.- Vâng!
.Vương Minh vội vàng dẫn cấm quân rời đi.
.Không đến canh ba, toàn bộ mười lăm sòng bạc bị quét sạch, hơn hai trăm người bị đưa vào Cục Dân An, trong Cục Dân An đèn đuốc sáng trưng.
.Phòng hỏi cung cuối cùng cũng được sử dụng, cái này cũng giúp cho cảnh sát hoàng gia quen với nghiệp vụ lấy cung, kỳ thực quy trình hỏi cung đã chế định xong rồi, hồi ở trại huấn luyện đã học qua, dù sao thì cứ hỏi là được rồi. Đám con cháu quý tộc vừa thấy, chỉ hỏi một chút mà thôi, không đánh người, không dùng hình, thế là tốt, kỳ thật nói cho cùng cũng chỉ là đánh bạc, tang vật cũng thu được, cũng không có gì giấu được, thành thực nói là được rồi.
.Trong phòng làm việc của Tổng cảnh ti.
.Trình Xử Lượng nhìn Hàn Nghệ, nói: - Giờ thì hay rồi, ngươi chờ mà xem, sớm mai sẽ có rất nhiều người lên Cục Dân An của chúng ta đòi người, dù sao kế hoạch này cũng là ngươi đề ra đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận