Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 837.2: Một lần nữa tẩy bài

.Kỳ thật Võ Mị Nương trong lòng cũng không nghĩ ra, bèn cho người đi mời Hàn Nghệ, Bởi vì Hứa Kính Tông đối với đề nghị của bọn họ, không quan tâm là có lý hay không, đều có mục đính chính trị rất lớn, Hàn Nghệ liền vừa vặn tương phản, khách quan một ít.
.Qua tầm nửa canh giờ, Hàn Nghệ mới khoan thai bước đến.
.Hành lễ xong, Võ Mị Nương nói ngay vào điểm chính: - Về chuyện Thái úy thỉnh cầu từ chức, ngươi có thể đã nghe nói qua?
.Hàn Nghệ nói: - Ta tới đây cũng mới được nghe qua.
.Võ Mị Nương hỏi: - Vậy ngươi thấy như nào?
.- Thật có lỗi! Ta ta hiện tại vẫn còn kinh hãi. Hàn Nghệ ngượng ngùng nói, kỳ thật trong lòng hắn cao hứng muốn điên rồi.
.Võ Mị Nương cười khúc khích, lại mấp máy môi, nói: - Vậy ngươi uống ngụm trà trước đi.
.- Vâng
.Hàn Nghệ khẩn trương uống ngụm trà, cau mày trầm ngâm một lát, nói: - Hoàng hậu là lo lắng Thái úy làm như vậy, là có mục đích khác?
.Võ Mị Nương nói: - Cũng không hẳn như vậy, chỉ có điều việc này tới quá đột ngột rồi, làm ta có chút bất an.
.Ta phải lừa gạt để nàng ta phải chấp nhận sự thật này, tránh cho nàng ta lo lắng quá độ, tương lai lại hạ sát thủ với thế lực của ta, vậy sẽ khiến ta mất công bận rộn một hồi. Hàn Nghệ không biết Trưởng Tôn Vô Kỵ nói với Lý Trị chuyện gì, nhưng trong lòng của hắn cũng lo lắng Lý Trị hoặc là Võ Mị Nương sẽ đối đuổi tận giết tuyệt với tập đoàn Quan Lũng, liền nói: - Nhìn qua quả khiến người ta bất ngờ, nhưng nếu suy ngẫm cần thận lại, ta thấy cũng hợp tình hợp lý.
.Võ Mị Nương nhíu mày, nói: - Xin chỉ giáo cho?
.Hàn Nghệ nói: - Trước mắt tình cảnh của Thái úy vô cùng lúng túng, hoặc là ông ta cứng rắn, mạnh mẽ đáp trả. Nhưng từ khi Chử Toại Lương bị giáng chức cho tới bây giờ, Thái úy vẫn chưa từng nói quan một lời, có lẽ là sợ hãi, có lẽ là Thái úy không nghĩ cùng bệ hạ tranh luận. Nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, tóm lại Thái úy là không có có phản kích, hơn nữa bỏ lỡ thời cơ phản kích tốt nhất. Như vậy Thái úy vừa không phản kích, lại ở lại trên triều đình, Hoàng hậu không ngại ngẫm lại, Thái úy có phải hay không sẽ cực kì xấu hổ?
.Võ Mị Nương thoáng chốc suy nghĩ gật đầu, nói: - Ngươi nói cũng có chút đạo lý.
.Hàn Nghệ lại nói:
.- Nếu nhìn từ điểm này, Thái úy lựa chọn từ chức, đã là có tình có lí.
.Võ Mị Nương nói: - Thái úy ở trong triều cũng có không ít kẻ thù, chẳng lẽ ông ta không sợ sau khi thất thế, sẽ có người trả thù?
.Hàn Nghệ ngẫm nghĩ một chút, nói: - Đây có lẽ là Thái úy cao minh. Mặc kệ ông ta rời khỏi triều đình hay là ở lại, bất cứ kẻ nào muốn đối phó ông ta đều phải được bệ hạ cho phép. Mấu chốt chính là bệ hạ. Nếu ông ta tiến tục lưu lại, khả năng là bệ hạ sẽ đích thân đối phó. Nếu ông ta rời đi, đem quyền lực trả lại cho bệ hạ, như vậy không chừng bệ hạ sẽ cảm kích ông ta, bảo vệ ông ta. Chỉ cần bệ hạ kiên quyết bảo vệ ông ta, như vậy thì chẳng ai có thể làm gì được.
.Hắn vừa nói như vậy, Võ Mị Nương thật ra chỉ tin có bảy phần, mấu chốt là hiện giờ thái độ của Lý Trị cũng là như vậy, đối với Trưởng Tôn Vô Kỵ từ oán khí biến thành cảm kích, đây cũng là lý do vì sao Hứa Kính Tông bị giáo huấn.
.Hàn Nghệ lại tiếp tục nói: - Hoàng hậu, mặc kệ Thái úy là có mục đích gì, ông ta ở lại so với rời khỏi, đối với hoàng hậu uy hiếp còn lớn hơn nữa. Nếu ông ta chủ động đem quyền lực trả lại cho bệ hạ, ít nhất uy hiếp đối với Hoàng hậu đã nhỏ đi nhiều, vậy thì hoàng hậu cần gì phải lo lắng. Đương nhiên, khi đối mặt với Thái úy, hoàng hậu cũng không thể có sơ suất, vẫn là nên chú ý cẩn thận một chút.
.Võ Mị Nương gật gật đầu, nghĩ lại thấy cũng đúng, cũng bắt đầu so sánh, Trưởng Tôn Vô Kỵ rời khỏi triều chính, đương nhiên là chuyện tốt, đồng thời chính mình phải duy trì cảnh giác, chú ý tới đối phương, như vậy là được rồi.
.Ngay khi bọn họ đang nói chuyện, đã có một lão thần tử đi tìm Lý Trị rồi.
.Người này chính là Vu Chí Ninh.
.Lúc trước ông ta vẫn chưa phát biểu bất cứ ý kiến gì, nhưng trong lòng củaông ta là phản đối, chỉ có điều ông ta lại khá cẩn thận chặt chẽ, không dám lên tiếng.
.Hiện giờ ông ta thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên thỉnh cầu từ chức, cũng biết là Trưởng Tôn Vô Kỵ chịu thua rồi, trong lòng không khỏi bắt đầu nghĩ thầm, Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa đi, kẻ phản đối vẫn ở lại. Thân phận của ông ta bây giờ là cao nhất, đám người Lý Nghĩa Phủ nhất định sẽ theo dõi ông ta, cho là Vu gia ông ta có tiền, tằng tổ phụ của ông ta dù sao cũng là một trong Bát quốc trụ Tây Ngụy, địa khu Quan Trung cực kỳ có thế lực, cho dù không làm chức quan này, thì ông ta cũng không việc gì phải buồn, hơn nữa ông ta lại không quá ham mê quyền thế, điều duy nhất khiến ông ta sợ hãi, đó là sẽ đi vào vết xe đổ của đám người Lý Đạo Tông, dù sao ông ta cũng đã từng nhìn thấy quá nhiều khai quốc công thần đi vào con đường diệt tộc, liền quyết định, chức quan này cũng không thể làm nữa.
.Sau đó bèn ho khan tìm tới Lý Trị, ta cũng xin được từ chức.
.Lý Trị tuy rằng hận Ốc Cập Ô, lúc phế Vương lập Võ, đối với Vu Chi Ninh cũng không thấy thoải mái. Nhưng con người Vu Chí Ninh vốn khiêm tốn, là người chính trực, hơn nữa lại tài hoa hơn người, ngay từ đầu tại Hoằng Văn quán đảm nhiệm đại học sĩ, không thường nói chuyện, tích chữ như vàng. Nhưng chỉ cần ông ta mở miệng, lời của ông ta đều cực kì có ý nghĩa. Thường lấy chữ nghĩa cứu chủ chi thất, bất kể là Lý Uyên, hay là Lý Thế Dân vô cùng coi trọng ông ta.
.Chuyện cho tới bây giờ, Lý Trị cũng không hẳn là ghi hận ông ta, nên sẽ không chịu đáp ứng. Hữu Phó Xạ Chử Toại Lương đã bị giáng chức, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng đã về hưu. Nếu như Tả Phó Xạ ngươi cũng đi nốt, tạm thời đi đâu tìm người bổ sung?
.Nhưng Vu Chí Ninh quả thật bị dọa sợ, ông ta không muốn già rồi còn liên lụy con cháu chịu tội. Bỏ xuống thân phận quân tử luôn quấn chặt lấy, kêu trời kêu đất, ta lớn tuổi như vậy rồi, thân thể không còn như trước, hữu tâm vô lực, hàm chứa nước mắt cầu xin Lý Trị.
.Lý Trị cũng biết tính của Vu Chí Ninh, Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa đi, ông ta nhất định sẽ không làm chim đầu đàn. Mặc dù hôm nay y không đáp ứng, ngày mai ông ta có thể lại đến, bị lắc qua lắc lại đến đầu cũng to ra, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
.Cứ như vậy, bốn vị đại thần trong triều, cũng chính là thời kì Trinh Quán còn sót lại, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Vu Chí Ninh, Chử Toại Lương, Lý Tích. Một lúc đã rời đi mất ba người, duy chỉ còn lại mỗi Lý Tích, nhưng Lý Tích chỉ biết cầm quân đánh giặc. Thống trị quốc gia chưa chắc ông ta đã am hiểu, lại đem toàn bộ quyền lực trao trả lại cho Lý Trị. Nhưng đồng thời, tình trạng cơ cấu quyết sách cao nhất của quốc ra cũng xuất hiện những chỗ trống, đây chính là chuyện chưa bao giờ có.
.Điều này nói lên rằng một vòng cải tổ mới sắp bắt đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận