Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 622.2: Công và thương

.Trẫm cũng cảm thấy rất có lý. Lý Trị gật gật đầu, lại hỏi: - Vậy còn thương mà khanh nói là chỉ cái gì?
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ, những người này vẫn có ruộng, còn có rất nhiều lão nho phụ ấu đến chút ruộng đất cũng không có, hoặc là quả thực không làm được việc nông, nhưng dù sao cũng là một người, người có thể tạo ra của cải, cho dù người này đã đứt hai chân, người đó vẫn còn hai tay, như vậy thì có thể làm thủ công nghiệp.
.Lai Tể liền nói: - Triều đình cũng thường xuyên khích lệ phụ nhân dệt vải.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không sai, tục ngữ nói rất hay, chồng không cày thì chịu đói, vợ không dệt thì chịu lạnh, nhưng nếu thiếu một trong hai? Đó chẳng phải là chọn một trong hai chết lạnh hoặc chết đói. Cũng giống như những phụ nhân này, lỡ như bọn họ không có ruộng đất, hoặc ruộng đất không đủ thì chỉ có thể dựa vào dệt vải để nuôi sống bản thân, nhưng đây hiển nhiên là chuyện hết sức khó khăn.
.Lý Trị cau mày nói: - Khanh có biện pháp giải quyết vấn đề này?
.Nếu như vậy thì cũng chỉ có thể chịu đói, chưa chắc ngươi vẫn có thể nghịch thiên a!
.Hàn Nghệ nói:
.- Xin hỏi bệ hạ, cùng là bán vải, tại sao thương nhân có thể kiếm được rất nhiều tiền, còn phụ nhân thì chẳng kiếm được bao nhiêu tiền?
.Lý Trị thật sự không hiểu, mơ hồ trừng mắt nhìn Hàn Nghệ, đây không phải làm khó dễ ta sao.
.Hàn Viện vội vàng đứng ra giải vây, nói: - Thương nhân biết làm ăn, tính toán tỉ mỉ, sẽ không bị thua thiệt, phụ nhân bình thường tất nhiên không thể so sánh, hơn nữa thương nhân có cửa hàng, vải vóc nhiều, khách hàng sẽ chủ động tìm đến, bọn họ có rất nhiều vải vóc, vậy thì tự nhiên sẽ dễ trả giá, nhưng trong tay người nghèo có ít vải, khó tìm được người mua thích hợp, giá cả tự nhiên cũng thấp một ít.
.Hàn Nghệ nói:
.- Đạo lý đúng là như thế. Thương nhân làm buôn bán từng giây từng phút, bọn họ biết nhu cầu của khách hàng là gì, vì vậy có thể chế tác thương phẩm có tính chất châm đối, nhưng nông phụ hoàn toàn không biết gì về những điều này, cô ta mãi mãi dệt ra loại vải giống nhau, tạo thành cô ta đã hao phí tinh lực và nguyên liệu giống nhau, nhưng hồi báo lại thua xa thương nhân, đây chính là kiểu tổn thất, nông phụ dệt vải chỉ dệt vải, nếu không có đầu óc này thì đừng đề cập đến việc buôn bán, giao cho thương nhân làm, thương nhân có thể kiếm được lợi nhuận cao, chỉ cần nếu quy phạm thích đáng, thương nhân có thể kiếm lời ở giữa, nhưng lợi nhuận nông phụ kiếm được cũng sẽ vượt xa lợi nhuận bọn họ tự buôn bán.
.Xưởng may Tự do chi mỹ chính là như vậy, tập trung nông phụ dệt vải, may vá, còn thương nhân phụ trách nhu cầu của thị trường, thiết kế thương phẩm tương ứng, giao cho nông phụ làm, sau đó lại trả thù lao cho bọn họ, việc nông phụ làm ít hơn ở nhà nhưng lại kiếm được nhiều thù lao hơn, thậm chí có thể nuôi sống cả gia đình, nhưng bọn họ cũng đều là dệt vải.
.Bởi vì triều Đường buôn bán nguyên sinh thái, nói như vậy, bách tính đều là lấy lương thực, vải vóc của mình đi đổi lấy nhu yếu phẩm mình cần, nhưng bọn họ hiểu gì, bị người khác lừa gạt cũng không biết, cũng chính là bởi vì nguyên nhân này, Hàn Nghệ cảm thấy bản thân mình buôn bán, đó tuyệt đối là đánh đâu thắng đó, ít đối thủ cạnh tranh, chỉ có ngọn núi lớn Nguyên gia.
.Một loạt đại thần nghe vậy liên tiếp gật đầu.
.Công và thương này của Hàn Nghệ tuyệt duyệt ở đâu, chính là không phá hỏng gốc rễ lập túc của triều Đường, ngược lại còn củng cố hơn, bất luận phát triển nông cụ, hay là chú trọng để nông phụ dệt vải, không phải là vì nông nghiệp và ngành dệt may sao, đây chính là gốc rễ lập tức của triều Đường a, nông nghiệp và ngành dệt may, đây là hai trụ cột kinh tế lớn của vương triều Đường, nhưng nhìn từ bên cạnh, vẫn là đề cao địa vị của công nhân và thương nhân, cũng phù hợp với chính sách tá thương sơ bần của triều đình đương thời, phù hợp với lợi ích mọi chỗ.
.Trịnh Thiện Hành hôm nay là một chút nóng nảy cũng không có, nghĩ thầm, cho dù mình làm ăn thêm mười năm nữa, sợ cũng không theo kịp Hàn Nghệ a!
.Lý Trị cười ha hả nói: - Đi! Chúng ta đi cày ruộng, chớ để chậm trễ vụ xuân.
.Mặc dù y không nói rõ, nhưng thái độ thì vô cùng rõ ràng rồi, nhất định là tán thành, chỉ là chuyện này không phải cứ làm theo lời Hàn Nghệ nói là được, còn phải dung nhập sách lược của Hàn Nghệ vào điều lệ chế độ của triều đình, lúc này tạm thời sẽ chưa chắc chắn.
.Liễu Hàm Ngọc cách đó không xa nhìn thấy, nói: - Kỳ thật Hàn Nghệ cũng đúng là có chút bản lĩnh, các ngươi xem, chỉ một mình hắn nói, bệ hạ và đại thần đều gật đầu, đó còn là quốc cữu công và hữu phó xạ a!
.Uất Trì Tu Tịch nói: - Lời này không sai, nếu như hắn thật sự chẳng có chút bản lĩnh nào, sao có thể làm quan lục phẩm, mà hắn lại là xuất thân nông dân a!
.Thôi Hữu Du, Tiêu Hiểu, Vi Phương ba người tuy không có bất cứ biểu cảm gì, nhưng trong lòng cũng dần dần thừa nhận năng lực của Hàn Nghệ, trong vòng một năm từ một nông dân nhảy vọt lên thành hoàng gia đặc phái sứ, việc này hoàn toàn chứng minh năng lực của hắn, phải biết những con cháu quý tộc bọn họ đây đều vẫn là học viên thôi.
.Lý Trị ra lệnh một tiếng, cuốc và nông cụ liền được chuyển đến, đây đều là đồ đã chuẩn bị từ sớm.
.Lý Trị và một loạt đại thần cởi giày tất ra, xắn ống quần lên rồi xuống ruộng cày.
.Đương nhiên bọn họ chỉ làm mang tính tượng trưng, xung quanh nhiều cấm quân bảo vệ như vậy, nếu ngày ngày cày như vậy thì phí tổn quá lớn rồi, mấy người và bách tính xung quanh vừa cùng nông canh, vừa đàm luận về nông canh, thật ra Trưởng Tôn Vô Kỵ và bọn họ đều quen tay, để Lý Thế Dân rèn luyện ra, đại thần mà, nhìn thấy hoàng đế cũng phải xuống ruộng, không muốn cũng phải học, chỉ là tuổi tác lớn rồi, không vung cuốc được nữa.
.Quân chủ, đại thần, bách tính, ba giai cấp chủ yếu cùng tập trung trong một ruộng, một cảnh tượng vui sướng hướng quang vinh.
.Đây là cảnh thường thấy nhất trong thời kỳ Trinh Quán.
.Đường triều cực thịnh một thời cũng không phải là không có lý, Lý Thế Dân vẫn mở ra một một bầu không khí chính trị tốt đẹp, bách tính thấy hoàng đế như vậy, trong lòng có thể không cảm động sao, có khổ có mệt đến đâu, sợ là cũng sẽ không oán giận nửa câu.
.Lý Trị đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: - Sao các khanh không hát nữa.
.Dương Mông Hạo nói: - Bệ hạ, có thể hát sao?
.Lý Trị nói:
.- Ai không cho phép các khanh hát, lúc nãy trẫm nghe vẫn chưa đã. Hàn Nghệ, khanh bắt nhịp.
.Hàn Nghệ vốn định gật đầu, đột nhiên nhìn thấy Lư Tri Liên và mấy bạn nhỏ ngồi bên bờ ruộng, vì thế nói: - Liên nhi, con bắt nhịp đi.
.Lư Tri Liên trợn tròn mắt nói: - Con sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Đúng vậy!
.- Con có thể sao?
.Lư Tri Liên xấu hổ đỏ mặt nói.
.Lý Trị cười ha hả nói: - Trẫm nói con được thì con được, chỉ quản ca là được.
.Lư Tri Liên lại nhìn về phía Lư Sư Quái.
.Lư Sư Quái cười gật gật đầu.
.Hùng Đệ nhỏ giọng nói: - Liên nhi muội muội, muội hát là được, Tiểu Mập ca ca ủng hộ muội.
.Lư Tri Liên gật gật đầu, cố lấy dũng khí hát lên: - Trong lòng ta, từng có một giấc mơ, muốn dùng tiếng hát để em quên đi mọi khổ đau.
.Chất giọng trong trẻo của cô bé phối với bài hát này, khiến người ta chỉ cảm thấy ấm áp.
.Cô bé hát một đoạn, mọi người lập tức hát theo, bất luận nam nữ già trẻ đều cùng hát lên.
.Lý Trị nghe một lúc cũng hát theo, tên này cũng đúng là có chút tài năng âm nhạc bắt theo nhịp hết sức đúng.
.- Không trải qua mưa gió, sao thấy được cầu vồng, không ai có thể tùy tiện thành công.
.Mọi người càng hát sự nhiệt tình càng tăng cao, cũng không cảm thấy mệt chút nào.
.Tiêu Quân lúc nãy còn phản đối, nghe vậy cũng không khỏi biến đổi sắc mặt, chỉ cảm thấy tràn đầy hy vọng đối với tương lai, tràn đầy cảm kích đối với hiện tại, cả người tràn đầy năng lượng, trong lòng lại thấy áy náy, vì thế lặng lẽ đi đến bên cạnh Hàn Nghệ, nói: - Đặc phái sứ.
.Hàn Nghệ nói: - Tiêu đại phu có chuyện gì sao?
.Tiêu Quân xin lỗi: - Lúc nãy lão hủ đã đắc tội nhiều, vẫn mong đặc phái sứ thứ lỗi, bài hát này của đặc phái sứ thật sự khiến người ta hết sức khâm phục.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Người một nhà khách khí như vậy làm gì?
.- Hả?
.- Ồ không, ý của hạ quan là, đây có là gì đâu, Tiêu đại phu quý vi Gián nghị đại phu, gặp phải tình huống kiểu này tất nhiên phải lên tiếng, đây là việc nên làm, nếu gián nghị đại phu cũng không nói thì quốc gia nguy hiểm rồi.
.Tiêu Quân cười ha hả nói: - Ngươi có thể hiểu thì không còn gì tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận