Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 677.1: Lâm nguy chiêu tế

.Vì sao Nguyên gia lần nào cũng tính sai, chính là vì họ vẫn không hiểu cái lợi ích trong lòng Hàn Nghệ rốt cuộc là gì.
.Trong lòng Hàn Nghệ kiếm tiền không phải là thứ nhất, cái gì đệ nhất thương nhân chính là thế. Trong lòng Hàn Nghệ, thị trường mới là thứ đứng đầu.
.Cái gì là thị trường?
.Chính là nơi giao dịch.
.Nếu chỉ có một mình Hàn Nghệ đi giao dịch với thương nhân Tây Vực, đây chỉ là sự giao dịch một một, chỉ là giao dịch đơn thuần, không liên quan đến thị trường, đây không phù hợp với lợi ích trong lòng Hàn Nghệ, đừng nói Hàn Nghệ không có thực lực này, cho dù có thì hắn cũng không đem nó xếp vào hàng đầu.
.Thu hút tất cả thương nhân đến ngõ Bắc, để họ giao dịch dưới quy tắc trò chơi mà Hàn Nghệ đưa ra, đây mới là mục đích của Hàn Nghệ.
.Nếu duy chỉ là kiếm tiền thôi thì Hàn Nghệ cần gì xây dựng ngõ Bắc, đến hai chợ mở cái cửa tiệm là được rồi, còn thoải mái khoái trá hơi, im hơi lặng tiếng phát tài lớn, cây mọc từ rừng, đây tuyệt đối là chuyện tốt lành, trừ khi có đủ lợi ích thúc đẩy.
.Nguyên gia bảo!
.Trong phòng họp, không khí vô cùng nghiêm túc, các trưởng lão ai nấy đều mặt mày giận dữ.
.Hóa ra hai nhóm người mà Nguyên Triết phái đi đều thất bại quay về.
.Dọc đường đi, thương nhân Tây Vực đều nghe mọi người nhắc đến ngõ Bắc, càng truyền càng thần kì, trong lòng rất hiếu kỳ. Ngoài ra, người mà Hàn Nghệ phái đi còn đem theo sản phẩm mới qua đó, trong đó có hai thứ mà thương nhân Tây Vực xem trọng nhất, đó chính là nước hoa và rượu.
.Bỏ mậu dịch ra không nói đến, Tây Vực luôn buôn nước hoa và rượu nho vào Trung Nguyên, kỹ thuật làm rượu nho vốn được truyền vào từ năm mươi năm trước, bây giờ Trung Nguyên lại có loại nước hoa và rượu nho tốt hơn, đây đều liên quan đến lợi ích của thương nhân Tây Vực, vì thế họ nhanh chóng đến đây, gấp gáp muốn nắm rõ tình hình.
.Bởi vậy mặc cho người bên Nguyên gia nói gì thì họ đều mặc kệ, tỏ vẻ muốn đến ngõ Bắc xem thử.
.Còn nguyên nhân thương nhân phía nam từ chối Nguyên gia càng kiến Nguyên gia buồn bực không thôi.
.Đối với phía nam Hàn Nghệ chơi chiêu đồng hương. Vì lúc trước thương nhân phía nam đến Trường An làm ăn, đối tác của họ toàn là thương nhân của Trường An, rất ít khi giao dịch trực tiếp với thương nhân Tây Vực, vì thế không có khả năng lần nào cũng có thể gặp được thương nhân Tây Vực, hai bên không mấy quen biết nhau. Hơn nữa thương nhân Trường An sống ở thành đô, hiểu biết rộng, tầm nhìn cũng xa hơn, lại có mối liên hệ mật thiết với thương nhân Tây Vực, thương nhân Trường An có thể làm ăn qua lại, giá cả nhất định sẽ ép xuống chút.
.Chẳng khác nào ăn hiếp kẻ ngoại địa.
.Mà Hàn Nghệ thì đến từ Dương Châu, chính là đồng hương nha, Hàn Nghệ cũng rất nổi tiếng ở thành Dương Châu, đã từng bảo vệ Dương Châu, nhất là khi thương nhân ở Dương Châu nghe Hàn Nghệ đang làm cái chợ ở Trường An, còn nói gì nữa, đương nhiên đến chỗ đồng hương của mình, ngươi là kẻ ngoài thị, không cùng dòng tộc, tại sao ta lại tin ngươi mà không tin đồng hương của mình nhỉ!
.Việc đến nước này, cho dù là Nguyên gia cũng bất lực.
.Kỳ thật từ lúc họ cùng mở chợ với Hàn Nghệ, kết quả đã là định sẵn rồi. Vì từ đầu chí cuối, phiên chợ đều nằm trong sự khống chế của triều đình, mà triều đình lại ỷ lại vào chính sách để điều hành, tư nhân quản lý chợ, Hàn Nghệ là người đi đầu, Nguyên gia chưa từng làm thế, một khi bị người ta phản chế, trên dưới Nguyên gia đều chìm trong thời kì mù mịt. Bọn họ có tài nguyên không gì sánh kịp, bọn họ biết làm thế nào để đả kích lại Hàn Nghệ, nhưng họ lại không biết cách để hồi kích khu chợ ngõ Bắc.
.Cái chủ yếu nhất họ liên minh với hai chợ, đây có lẽ là nước cờ khiến Nguyên Triết hối hận nhất, giúp thì giúp có tí xíu, nhưng ngày nào cũng gây cản trở phía sau.
.Bây giờ tất cả mọi người không phải nói hai chợ bị Hàn Nghệ đàn áp đến nỗi không thể ngẩng đầu lên, mà nói Nguyên gia bị Hàn Nghệ đàn áp, thật ra chợ của Nguyên gia vẫn luôn ổn định, sản phẩm của họ dù không mới mẻ, nhưng chất lượng tốt, bồn hoa, hoa quả, bao gồm quán rượu của Nguyên gia vẫn nhận được sự săn đón của quý tộc, nhưng Hàn Nghệ cưỡng ép trói họ chung với hai chợ, cùng vinh cùng tổn.
.Hiện nay tin tức còn chưa truyền đến Trường An, nhưng e là đã rất khó có thể thay đổi, một khi thương nhân Tây Vực bị Hàn Nghệ cướp đi, sẽ gây ảnh hưởng vô cùng lớn đến danh tiếng của Nguyên gia, trên dưới Nguyên gia cảm thấy cần tính toán trước, vì thế lập tức mở cuộc họp gia tộc.
.- Rất xin lỗi, ta đã khiến gia tộc mất mặt.
.Nguyên Triết cúi đầu nói, sớm vào nửa năm trước thì Hàn Nghệ đã bắt đầu bố cục rồi, giờ còn chơi sao nữa.
.Nguyên Hy liếc nhìn Nguyên Triết, mắng không được, không mắng cũng không được, lúc trước chính ông ta đồng ý để Nguyên Triết tiếp quản Nguyên gia, nếu phải kể tội thì ông ta cũng nên chịu trách nhiệm chủ yếu.
.Một người già có khuôn mặt hiền lành lên tiếng:
.- Ta thấy chuyện này cũng không thể trách Nguyên Triết, Hàn Nghệ người ta làm giàu nhờ thị trường. Chợ đêm, ngày Nữ nhân đều do hắn dẫn đầu, chúng ta dựng chợ, mở chợ đêm, làm ngày Nữ nhân để đấu với Hàn Nghệ, còn kéo hai chợ vào đó, sao mà không bại. Ta vẫn cho rằng sách lược của Mẫu Đơn mới là đúng đắn nhất, nếu chúng ta hợp tác với Hàn Nghệ, thì có thể nắm được mọi nguồn tài nguyên mà hắn cần, có nghĩa là hắn còn phải phụ thuộc vào ta, chứ không phải ta phụ thuộc vào hắn. Ta cho rằng chúng ta nên hóa giải làm lành với ngõ Bắc, tiếp tục hợp tác với Hàn Nghệ.
.Vị lão giả này tên Nguyên Nhạc, ông ta luôn ủng hộ cho Nguyên Mẫu Đơn.
.- Sao mà được?
.Ông nội của Nguyên Triết hừ nói:
.- Bây giờ chúng ta đã đủ xấu hổ rồi, nay còn chạy đến tìm Hàn Nghệ, vậy không phải để người trong thiên hạ cười vào mặt Nguyên gia ta sao, cho đến hiện nay, chợ Nguyên gia ta vẫn luôn ổn định, tại sao chúng ta phải đi giảng hòa với Hàn Nghệ. Hừ, Hàn Nghệ hắn đừng quá không xem ai ra gì, Nguyên gia ta còn chưa thật sự thể hiện thực lực.
.Nguyên Nhạc bảo:
.- Ngươi điên rồi sao? Hiện nay tình hình trong triều ngươi không phải không biết, nếu ngọn lửa này thổi đến trên người Nguyên gia ta, vậy đó không còn là chuyện buôn bán nữa, cả Nguyên gia ta sẽ gặp tai họa ngập đầu đấy.
.- Ta rất tỉnh táo!
.Nguyên Hạc hừ nói:
.- Hàn Nghệ chẳng qua là một tên tiểu tử đến từ Dương Châu, không ai đối phó hắn, đó là vì ai nấy cũng nghĩ như ngươi, cảm thấy không nên vì cái nhỏ mà lỡ mất cái lớn, nhưng nếu hắn không biết tốt xấu, dồn ép đến cùng, Nguyên gia chúng ta sẽ cho hắn biến mất khỏi thế gian này.
.Nguyên Mẫu Đơn sắc mặt cả kinh.
.Chợt nghe được một âm thanh lười nhác,
.- Tứ thúc, thúc ở bên ngoài ít nhiều cũng đức cao vọng trọng, đừng quá thua không nổi chứ, chỉ khiến người ta càng xem thường Nguyên gia ta, hơn nữa, nếu có thể đơn giản như vậy thì Hữu Phó Xạ bọn họ sớm đã cho Hàn Nghệ biến mất rồi, còn phải đợi đến hôm nay sao, ta tin Hàn Nghệ đã gây khó khăn cho Hữu Phó Xạ rồi, khó khăn gấp nhiều lần so với chúng ta.
.Người đang nói chuyện chính là Nguyên Ưng, chỉ thấy ông ta ngả người trên ghế nằm, hai tay gối đầu, lúc ông ta nói chuyện còn chớp chớp mắt với Nguyên Mẫu Đơn.
.Nguyên Mẫu Đơn quyết đoán đem ánh mắt chuyển dời sang nơi khác.
.Nguyên Hy vừa nghe những ngôn luận như thế đã xuất hiện, biết bọn họ đã đến mức độ tận cùng rồi, việc này e là không thể dùng thủ đoạn thương nghiệp chân chính để giải quyết rồi, cho nên nói:
.- Mẫu Đơn, Nguyên Triết, các ngươi ra ngoài trước đi.
.- Vâng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận