Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1054.2: Đỏ mắt

.Gương mặt già nua của Trình Giảo Kim đỏ bừng, đây là vết đen lớn nhất trong cuộc đời ông ta, dựng râu trừng mắt nói:
.- Lão tử vui vẻ, ngươi quản được chắc.
.Uất Trì Kính Đức cười ha hả nói:
.- Ngươi không làm kẻ nhát gan, thì ngươi phải đi trước mặt lão phu, ngươi làm kẻ nhát gan thì đừng quát tháo ở trước mặt lão phu.
.Tuy rằng hàng năm ông bế quan tu luyện, không hỏi thế sự, nhưng dù sao cũng sống nhiều năm như vậy, cũng đã già thành tinh rồi, cái quái gì mà không nhìn ra.
.Trình Giảo Kim thở gấp nói:
.- Ngươi nói ta mà không biết thẹn, là ai trước đây trốn trong nhà không dám ra khỏi cửa, ngày tháng ngươi làm kẻ nhát gan còn dài hơn nhiều so với lão phu.
.Uất Trì Kính Đức nói:
.- Dù nói thế nào lão tử cũng là vì đánh Lý Đạo Tông, hơn nữa cũng chỉ cúi đầu trước Thái Tông Thánh thượng, lão tử cũng không cúi đầu trước một vãn bối không có danh tiếng, còn uất ức như vậy.
.Hai lão nhân này lật tẩy lẫn nhau, tranh cãi ầm ĩ đi vào trại huấn luyện.
.Những con cháu quý tộc kia vội vàng đi tới trước mặt bọn họ, khom người hành lễ với bọn họ, thực sự lễ độ cung kính.
.Uất Trì Kính Đức phất tay nói: "Được rồi, được rồi, hôm nay lão tử tới tham dự buổi lễ tốt nghiệp của tôn nhi, các ngươi làm chuyện của mình đi, Tu Tịch đi làm việc của con, gia gia đấu cùng lão thất phu này. Khụ khụ khụ!
.- Gia gia, người nhất định thắng.
.Uất Trì Tu Tịch không tim không phổi nói. Còn đám Vi Quý cung kính hành lễ, rồi lui xuống.
.Trình Giảo Kim dìu Uất Trì Kính Đức đi tới ghế dựa ngồi xuống, tiếp tục xúc phạm lẫn nhau, lấy tất cả vụ bê bối năm đó ra nói.
.Mãi cho đến giờ Tỵ, ngày mùa thu chiếu sáng khắp nơi, Lý Trị mới dẫn văn võ cả triều tới, dưới sự vây quanh của mọi người, Lý Trị oai phong lẫm liệt.
.Một số người trong đó là trưởng bối của những học viên này, như Tiêu Nhuệ, Dương Tư Nột, Dương Tư Huấn, Mộ Dung Bảo Tiết, Thượng Quan Nghi, Lư Tử Thiên, Trịnh Bá Ngung, Vi Hưu, vân vân.
.Những người này mặt mày hớn hở, dương dương đắc ý, chuyện tốt nghiệp hội thi toàn quốc đã truyền ra ngoài, tướng quân cao nhất trong quân càng thêm khen ngợi những học viên này, thậm chí Hoàng đế còn đích thân chấm bài thi, cũng là Hoàng đế đích thân ra mặt mời bọn họ tham dự buổi lễ tốt nghiệp của trại huấn luyện, đây là chuyện vô cùng vinh dự, bọn họ vui mừng muốn chết, sống đến từng này tuổi, trông mong con cháu có tiền đồ, còn đáng hài lòng hơn việc bản thân bọn họ thăng quan.
.Nhưng còn một nhóm người có vẻ trầm hơn, vẻ mặt u ám, vẻ tươi cười đều rất gượng gạo, những người này chính là trưởng bối của học viên bị đuổi khỏi trại huấn luyện trước đây, ví như Lưu Phất, Hứa Kính Tông, Đậu Hằng, Nhan Khang, bọn họ cũng không muốn đến, quá mất mặt, nhưng vấn đề là đích thân Hoàng đế mời, không đến mà được sao.
.Chuyện Cảnh sát Hoàng gia liên quan đến hoàng thất, có thể nói là việc vui của hoàng gia, Lý Trị cũng có lý do mời bọn họ.
.Hiển nhiên, Lý Trị đồng ý với Hàn Nghệ, chán ghét bọn họ một chút, hơn nữa muốn nói với những người này, tôn nhi, nhi tử của các ngươi không quý trọng, đó là tổn thất của các ngươi.
.Kỳ thực đã đạt được mục đích rồi, hiện giờ người nào hỏi bọn họ, tại sao tôn nhi của các ngươi không đến trại huấn luyện, đó chính là đánh vào mặt bọn họ.
.Ngoài những người này ra, bên cạnh Võ Mị Nương cũng có một đám quý phụ, thiếu phụ, thiên kim, ngay cả mẫu thân của nàng Dương thị cũng đến đây, phần lớn trong đó đều là mẫu thân, hoặc là tỷ tỷ của học viên, Tiêu Vô Y, Dương Phi Tuyết, Thôi Hồng Lăng đều ở trong đó. Cảnh sát Hoàng gia này, chính là đại diện cho hoàng gia, đương nhiên là có phần của Võ Mị Nương, Võ Mị Nương há có thể bỏ qua màn thể hiện sự uy nghi của Hoàng hậu này.
.Còn những phu nhân này cũng muốn tới, dù sao cũng là giây phút vinh quang nhất của nhi tử hoặc là tôn tử của bọn họ, đương nhiên muốn tận mắt chứng kiến, về phần các quý phụ không có người thân ở trại huấn luyện, thì lại đến vì buổi lễ tốt nghiệp, dù sao trước đây cũng chưa từng có buổi lễ tốt nghiệp nào, bên ngoài cũng loan truyền về Cánh sát Hoàng gia vô cùng thần kỳ.
.Phụ mẫu của đám người Ngôn Hào trông thấy Hoàng đế tới, vừa kích động, vừa sợ hãi, cả người run lên, cũng có chút lúng ta lúng túng, thời đại này muốn gặp Hoàng đế một lần quả thực quá khó, không giống như minh tinh của hậu thế, hoàn toàn dựa vào gương mặt mới có thể sống được.
.Lúc này Hàn Nghệ cũng từ trong quan thự đi ra, nhưng bọn hắn lại chậm chạp đi tới, bởi vì Uất Trì Kính Đức đi rất chậm, bọn hắn không thể vượt qua Uất Trì Kính Đức.
.- Lão thần——!
.Uất Trì Kính Đức và Trình Giảo Kim đang chuẩn bị thi lễ, Lý Trị khẩn trương tiến lên nâng hai người bọn họ dậy, cười nói:
.- Nhị vị lão tướng quân cũng đừng đa lễ nữa.
.Rồi hướng về phía những người còn lại nói:
.- Các ngươi cũng miễn lễ đi!
.- Đa tạ bệ hạ!
.Trước tiên Lý Trị ân cần hỏi thăm Uất Trì Kính Đức và Trình Giảo Kim một hồi, sau đó đưa mắt nhìn chung quanh, nói:
.- Cảnh sát Hoàng gia của trẫm đâu?
.Hàn Nghệ vội nói:
.- Hồi bẩm bệ hạ, hiện giờ Cánh sát Hoàng gia đang ở trong ký túc xá chuẩn bị.
.Lý Trị gật đầu, rất mong chờ nói:
.- Khi nào buổi lễ tốt nghiệp này mới có thể bắt đầu?
.Lúc diễn tập, mặc dù y không đến, nhưng Hàn Nghệ đã tìm y nói qua về thủ tục của chuyện này, làm cho y khá mong chờ buổi lễ tốt nghiệp lần này.
.Hàn nghệ nói:
.- Sau khi bệ hạ nhập tọa là có thể bắt đầu.
.- Hóa ra là đang đợi trẫm!
.Lý Trị cười ha ha, duỗi tay, nói:
.- Chư vị ái khanh, mời.
.- Mời bệ hạ.
.Lấy khán đài gỗ ở giữa làm ranh giới, Lý Trị và một nhóm đại thần ngồi ở trên bậc thang sau khán đài, cũng chính là trước cửa lớn của quan thự, còn các phụ mẫu của học viên ngồi ở ghế tựa trước mặt khán đài gỗ, đương nhiên, quý tộc ngồi ở phía trước, bần dân ngồi ở phía sau, nhưng đối với những dân chúng này, đã là thể diện rất lớn rồi, trong tình huống bình thường, bọn họ phải đứng ở góc tường. Lý Trị và Hoàng hậu ngồi ở giữa, từng nhóm đại thần ngồi ở hai bên, phần lớn những đại thần này đều là khách quý, không có quan hệ gì với các học viên. Có liên quan đến các học viên đều được yêu cầu ngồi ở phía dưới, bọn họ cũng muốn lấy tư cách là phụ mẫu để tham dự, chứ không phải là khách quý.
.Trình Giảo Kim cũng mặt dày mày dạn ngồi chung với Uất Trì Kính Đức, lý do là nhi tử Trình Xử Lượng của ông ta là Tổng cảnh ti của Dân An cục, có thể nói là nghi lễ nhậm chức, tuy nhiên bản thân Trình Xử Lượng lại ngồi ở trên bậc thang.
.Trên dưới nhìn nhau, vẻ mặt hoàn toàn trái ngược, những đại thần ngồi phía dưới tương đối tự hào, trong ánh mắt lộ ra vẻ vui sướng. Còn những đại thần ngồi ở phía trên như Hứa Kính Tông, Lưu Phất, Âu Dương Phục, Nhan Khang, nụ cười vô cùng cứng ngắc, tất cả cảnh tượng trước mắt, làm cho bọn họ nhớ lại tình huống mất mặt ở trại huấn luyện lúc trước, chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng. Lý Nghĩa Phủ rất may mắn lúc trước còn chưa có tư cách tham dự vào chuyện này.
.Còn các nữ quyến thì ngồi ở sau Hoàng đế. Về phần đám người hậu bối Vi Quý toàn bộ đứng ở phía sau. Không phải là không có nhiều ghế dựa như vậy, chỉ là đặt nhiều ghế dựa sẽ ảnh hưởng đến mỹ quan tổng thể. Đám người Vi Quý rất khó chịu, những nông phu nông phụ kia đều đang ngồi, những quý tộc bọn ta lại phải đứng, chuyện này còn ra thể thống gì, nhưng bọn họ không dám nói, dù sao Lý Trị cũng không nói gì.
.Sau khi mọi người ngồi xuống, Hàn Nghệ đi ra trước đài gỗ, Tiêu Vô Y ngồi ở phía sau lập tức lộ ra vẻ tự hào, còn Dương Phi Tuyết ngồi ở bên cạnh cũng có vẻ mặt ái mộ.
.- Chào mọi người! Ta tên là Hàn Nghệ, là Phó Đốc sát của trại huấn luyện hoàng gia.
.Hàn Nghệ đối diện với tình huống này, hoàn toàn không có vấn đề, sau khi giới thiệu rất đơn giản một hồi, hắn nói tiếp:
.- Đầu tiên, ta đại diện cho trại huấn luyện cảm ơn các vị trong lúc bận rộn đã tham dự buổi lễ tốt nghiệp của học viên trại huấn luyện, tiếp theo ta đại diện cho bệ hạ và Hoàng hậu cảm ơn các phụ mẫu ngồi phía dưới, cảm ơn mọi người đã nuôi dưỡng những nhân tài ưu tú như vậy cho Đại Đường ta, tình yêu của mọi người đối với bọn họ là vĩ đại, không có tình yêu thương này, sẽ không có bọn họ ngày hôm nay. Ta nghĩ giờ phút này hẳn là tất cả mọi người ngồi ở đây nên vỗ tay cho bọn họ.
.Đối với phụ mẫu, chính là lời nói bùi tai nhất đã từng nghe, đám người Uất Trì Kính Đức, Dương Tư Huấn, Mộ Dung Bảo Tiết, Thượng Quan Nghi, Lư Tử Thiên nghe thấy vô cùng vui vẻ.
.Mà trên bậc thang lập tức vang lên tiếng vỗ tay. Lý Trị dẫn đầu vỗ tay, tiểu tử này nói chuyện, bất kể ngắn hay dài, đều có thể nói đến tâm khảm của người khác.
.Hàn Nghệ đã chuẩn bị câu nói như vậy để mở màn, đây không phải là Ngõ Bắc, hắn không cần lừa dối người khác, lập tức nói:
.- Tiếp theo xin mời các học viên của chúng ta lên biểu diễn.
.Nói xong, bọn họ liền lui xuống.
.Tiếng bước chân đều nhịp lập tức vang lên.
.Ánh mắt mọi người đều lần theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một hàng đội ngũ chỉnh tề đi ra từ phía đông, mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, rất nhiều người bọn họ đều chưa từng nhìn thấy một đội ngũ chỉnh tề như vậy, cho dù là Lý Trị và những người đã xem qua, hai mắt cũng đều tỏa sáng, trang phục mới tinh, màu sắc tươi đẹp, bước đi đồng nhất nghiêm chỉnh, ba màu đen, trắng, xanh lay động chỉnh tề, rực rỡ chói mắt, thực sự là quá xuất sắc, làm cho người ta nhìn đã cảm thấy tràn đầy hy vọng, lại kính nể hẳn lên.
.- Oa!
.Không ít thiếu nữ đều kêu lên, trái tim run rẩy theo tiếng bước chân mạnh.
.Dương Phi Tuyết kích động nói:
.- Đám người Tiểu Mông đi thật sự đẹp mắt.
.Tiêu Vô Y khẽ ừ, nàng liếc mắt liền nhìn thấy Tiêu Hiểu, mắt không kìm nổi mờ đi.
.Nàng đã như thế, các phụ mẫu càng khỏi phải nói, mắt nhanh chóng đỏ lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận