Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1237.2: Mầm mống tà ác

.Nói xong, ông ta bỗng nhiên nhìn về phía Hàn Nghệ, nói: - Hàn Nghệ, gần đây ta vẫn luôn nghĩ đến một chuyện, không biết có thể hay không?
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Chuyện gì?
.- Vào trong phòng rồi nói đi.
.Đi vào nghị sự đường, Nguyên Hi uống một ngụm trà, thong dong, lại liếc sang Hàn Nghệ, vẫn do dự một lát mới nói: - Chẳng phải gần đây triều đình xuất binh đi tấn công Cao Câu Ly và Bách Tế sao?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Đúng vậy!
.Nguyên Hi nói: - Đánh trận là việc cần đến tiền, những binh lính kia dầu gì cũng là lấy tính mạng đi giao tranh, cũng chính là vì một miếng cơm ăn, nếu nói người bị bọn bắt làm tù binh chính là thuộc về bọn họ, nếu sau đó lại chuyển tay bán những tù binh đó cho chúng ta, binh lính có thể được lợi này, nhất định càng anh dũng giết giặc hơn, cũng giảm nhẹ phong thưởng của triều đình đối với binh lính, vậy chẳng phải là một công ba việc sao.
.Hàn Nghệ nghe mà toát mồ hôi, dù gì hắn cũng là kiến nghị đưa những dã nhân kia vào vùng thiếu văn minh để khai thác phát triển, nhưng Nguyên hi thì trực tiếp muốn chuyển tù binh thành nô lệ, tuy rằng tính chất là giống nhau, nhưng còn tà ác hơn một chút.
.Nguyên Mẫu Đơn lập tức nói: - Đại bá, việc này làm sao có thể được, bất kể là Thái Tông thánh thượng, hay là đương kim bệ hạ, đều là lấy nhân chính trị thiên hạ, năm đó Thái Tông thánh thượng chinh phục Đông Đột Quyết, cũng là lấy đức thu phục người, nếu chúng ta làm như vậy, binh lính cũng sẽ không quản là tù binh hay là dân chúng, sẽ bắt hết thảy để buôn bán, điều này sẽ khiến Đại Đường ta hao tổn danh dự, còn nguy hại quân kỷ, tuyệt đối không được a!
.Nguyên Hi hừ nói: - Năm đó Cao Câu Ly giết hơn mười vạn con cháu Trung Quốc chúng ta, bây giờ còn có mười vạn bộ xương không thể hồi hương, nợ máu trả bằng máu, để người Cao Câu Ly tạo phúc cho con cháu đời sau của những người, có gì không thể.
.Trong lúc nói, ánh mắt ông ta lại luôn liếc sang Hàn Nghệ, chuyện kiểu này dính dáng đến quân chính, đại sự quốc gia, ông ta khó có thể thúc đẩy, còn phải dựa vào Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ suy trước tính sau, cảm thấy lời Nguyên Hi nói, hình như cũng không phải không có lý, kế hoạch nam tiến của hắn tuyệt không phải là việc nhẹ nhàng, cũng phải cho người đi khai thác, đây là máu và mồ hôi đúc thành. Trong thời khắc này, cuối cùng Hàn Nghệ cũng hiểu tại sao chủ nghĩa tư bản mỗi một lỗ chân lông đều là dơ bẩn, bởi vì đây là điều khó tránh khỏi, nói: - Đại bá, Mẫu Đơn nói không sai, Đại Đường ta thân là bá chủ thiên hạ, không phải là hoàn toàn dựa vào hống hách, vương đạo mới là chỗ căn bản, làm như vậy, sẽ tạo thành ảnh hưởng vô cùng lớn đối với danh dự của Đại Đường và quân đội Đại Đường.
.Nói tới đây, hắn lời nói xoay chuyển nói: - Nhưng tù binh chuyển hóa thành nô lệ, cũng không phải là chuyện không có, chỉ là khác biệt giữa nhiều và ít, hơn nữa bình thường đều là cung cấp cho triều đình làm nô dịch, hoặc là thưởng cho tướng quân xuất chinh, trong phương diện này hẳn là vẫn có không gian thao tác, nhưng hiện giờ nói mấy chuyện này dường như còn quá sớm, Đại Đường ta lần này xuất binh chỉ là để cứu viện Tân La, không phải để tiêu diệt Cao Câu Ly.
.Nguyên Hi nói: - Nhưng ta thấy không giống a!
.Hàn Nghệ cười cười.
.Nguyên Hi cũng biết mình đã hỏi hơi nhiều, ho nhẹ một tiếng, nói:
.- Nhưng ta cảm thấy đây là việc khả thi, Cao Câu Ly cách Trung Nguyên khá xa, người này thay đổi thất thường, giảo hoạt đê tiện, nếu có một ngày có thể tiêu diệt Cao Câu Ly, vậy thì dứt khoát triệt để một chút, chặn đứt hậu hoạn.
.Hàn Nghệ ậm ừ nói: - Đến lúc đó rồi nói sau.
.Nguyên Hi cũng không miễn cưỡng, cười gật gật đầu, mấy người lại căn cứ vào thư của Nguyên Kiệt mà thảo luận một phen, Nguyên Hi liền rời đi, dù sao cũng mệt đến ngất ngư rồi.
.Ông ta vừa đi, Nguyên Mẫu Đơn liền hết sức tức giận nói: - Đại bá thật là càng ngày càng quá đáng, lại còn muốn mượn tay chàng can dự vào quốc gia đại sự.
.Nói xong nàng lại nói với Hàn Nghệ: - Phu quân, chàng đừng có hùa theo kiểu kiêu căng này của đại bá, từ xưa đều là hiền thần lưu danh bách thế, mua bán chung quy mà nói, chỉ là chuyện nhỏ, không thể so với con đường làm quan của chàng được.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta nhớ năm đó khi Thái Tông thánh thượng và Ngụy công bàn bạc làm thế nào để yên ổn biên cương phía bắc, Ngụy công từng nói, "Hung Nô mặt người dạ thú, không cùng tổ tiên với ta, kẻ mạnh tất là phường trộm cướp, kẻ yếu thì ti tiện, không màng ân nghĩa, đây cũng là bản tính". Đại bá có suy nghĩ này, cũng không thể trách ông ấy, ta tin là rất nhiều đại thần cũng có suy nghĩ kiểu này.
.- Nhưng Thái Tông thánh thượng cũng không nghe Ngụy công, và kết quả cũng chứng minh Thái Tông Thánh Thượng đúng.
.Nguyên Mẫu Đơn nói xong khẽ nhíu cặp lông mày kẻ đen, nói: - Chàng sẽ không định làm như thế thật chứ?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Đương nhiên ta không có dự định này, hiện giờ bát tự vẫn còn chưa nhích lên, nhưng mà, nhưng mà nếu như cơ hội xuất hiện, ta cũng sẽ không muốn bỏ qua, Mẫu Đơn, ta hỏi nàng, nếu có người bán nô lệ cho nàng, nàng có nhận hay không?
.Nguyên Mẫu Đơn cúi đầu không nói.
.Hàn Nghệ nói: - Chiến tranh là tàn khốc, dù sao cũng phải có một bên cần dài thọ cho việc này, bên này thường thường là bên thua trận. Tuy nhiên bây giờ nói những việc này cũng chẳng ích gì, nàng cũng đừng giận, đại bá chẳng quá chỉ là nói vậy mà thôi, chuyện này e rằng ngay cả bệ hạ cũng không thể làm chủ, việc quan trọng hàng đầu của chúng ta hiện giờ vẫn là kế hoạch nam tiến, đúng rồi, sản lượng bông thế nào?
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu, nói: - Hết sức thuận lợi, sẽ không có sai sót đâu, nhưng ta hy vọng mau chóng xây dựng xưởng dệt vải bông ở Giang Nam, vận chuyển vải bông đến, chứ không phải là vận chuyển bông, dù sao thì vận chuyển một chuyến cũng phải tiêu hao không ít tài lực nhân lực, vải bông tiện vận chuyển hơn bông.
.Hàn Nghệ nói: - Xây dựng ở Dương Châu, dù sao ở Giang Nam mà nói, Dương Châu là nơi nhân khẩu nhiều nhất, nếu chạy đến nơi rộng rãi, nhân khẩu vốn đã ít, nếu như đều là làm công, như vậy thì ai làm ruộng, một khi thương nghiệp làm hại đến nông nghiệp, kết quả không nghĩ cũng biết, bởi vậy xưởng nhất định phải xây ở thành thị lớn tập trung nhân khẩu, như vậy thì có thể kiếm được đủ nhân lực, giúp triều đình giảm bớt gánh nặng thụ địa, cũng không ảnh hưởng đến nông nghiệp.
.- Ta biết rồi!
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu, lại ngập ngừng.
.Hàn Nghệ hỏi vội: - Giữa chúng ta còn có gì không thể nói được sao?
.Nguyên Mẫu Đơn do dự chốc lát nói: - Họ sắp đến rồi!
.Hàn Nghệ ngạc nhiên nói:
.- Ai?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Người chàng mời mà chàng không biết?
.Hàn Nghệ ngẩn người, nói: - Chẳng lẽ là
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu.
.- Tiếp theo có trò để chơi rồi! Hàn Nghệ cười gian vài tiếng, nói: - Nàng giúp ta giữ chân bọn họ trước, ta đi xử lý xong mấy chuyện cần thiết, sau đó cho mình một kỷ nghỉ dài, chúng ta chơi sảng khoái một phen.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Nhưng đó là đại ca của ta, chàng đừng chơi quá đáng quá.
.Hàn Nghệ nói: - Nàng quên trước đây ông ta đối với chúng ta thế nào rồi sao?
.Nguyên Mẫu Đơn không lên tiếng, nhưng trên mặt lại ủng đỏ lên.
.Hàn Nghệ vừa thấy liền hiểu được, nói: - Đương nhiên, thật ra ta rất cảm tạ ông ta, nhưng nàng yên tâm, ta đây đều là vì tốt cho ông ta, tuyệt sẽ không làm hại ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận