Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1050: Anh hùng cứu mỹ nhân

.Tùng tùng tùng!
.Mặt đất rung chuyển, lá cây rơi xuống, nước trà trước mặt đám người Lý Trị nổi sóng.
.Toàn bộ trên thao trường chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân đều nhịp kia, mỗi một hồi tiếng bước chân vang lên, đều nặng nề như thế, giống như ẩn chứa sự phẫn nộ vô tận.
.- Lộc cộc!
.Khế Bật Hà Lực, A Sử Na Di Xạ phùng mang trợn mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào các học viên bước đều trên thao trường, hai tay nắm chặt tay vịn hai bên, Uất Trì Kính Đức khoa trương nhất, nhìn thấy cháu của mình, cái mặt già nua tái nhợt cũng căng lên thành màu đỏ tím, không biết là ánh sáng phản chiếu, hay là tẩu hỏa nhập ma.
.Loại tiếng bước chân nặng nề này làm cho máu của đám tướng soái bọn họ dần dần sôi trào.
.Mặc dù hiện giờ không có đi bước đều, nhưng bọn họ lại cho rằng đây là bước chân thuộc về quân nhân.
.Ngoại trừ Lý Trị ở bên ngoài, trước đó đám người Uất Trì Kính Đức, Lý Tích, Dương Tư Nột đã sớm tới đây xem các học viên bước nghiêm, nhưng lúc đó vừa mới huấn luyện không lâu, không phải là thành phẩm, so sánh với hôm nay thì hoàn toàn là hai việc khác nhau. Tiếng bước đều kết hợp với động tác đồng nhất, cho dù là người đã xem qua vô số lần, đều cảm thấy kính nể, huống chi hơn phân nửa đám người bọn họ chưa từng xem qua, điều này đã làm người ta quá kích động.
.Tùng tùng tùng!
.Đội ngũ khổng lồ đi đến chính giữa của thao trường, đội ngũ bắt đầu thay đổi theo bốn phương tám hướng, nhưng không hề lộn xộn, như thể là một ma trận sinh ra mấy ma trận.
.Đội hình hai mươi lăm người đối diện với Lý Trị, bắt đầu bước chỉnh tề về phía trước, những đội hình còn lại đồng thời dừng lại, hai chân hơi mở, hai tay đặt ở sau lưng, toàn bộ động tác rất đồng đều.
.Còn đội hình tới trước mặt Lý Trị, cùng với một tiếng hô, toàn bộ mọi động tác dừng lại, ánh mắt Khế Bật Hà Lực không chỉ bắn ra lửa, ngay ngắn chỉnh tề, miệng hơi mở, điều này thật là đáng sợ.
.- Chào!
.Nguyên Liệt Hổ quát to một tiếng!
.Tiếng vang một hồi, hai mươi lăm học viên đồng loạt vung tay của mình lên.
.- A!
.Không ít tướng quân bị hù dọa, rất nhiều người không biết nghi thức chào theo kiểu quân đội, đột nhiên tới như thế, vẫn đều như vậy.
.Ánh mắt của Lý Trị đảo xung quanh, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý, ngồi trên ghế, vẫy tay cười, chỉ thiếu chút nữa nói một câu, các đồng chí đã vất vả rồi.
.Nhận được sự đáp lại của Hoàng đế, đội hình này đồng loạt bỏ tay phải xuống.
.- Được! Được! Được!
.Lý Tích trước giờ luôn im lặng, cũng không kiềm chế được khen ngợi không ngớt lời, bọn họ đều xuất thân là quân nhân, đều là Nguyên soái, đương nhiên bọn họ cũng thường xuyên ảo tưởng, quân đội của mình khí phách như thế nào, đây chính là dáng vẻ quân nhân mà bọn họ muốn.
.Khế Bật Hà Lực, A Sử Na Di Xạ, hai con dế trũi Đột Quyết này, bình thường đánh trận chính là đùng đùng xông lên, mô hình trận địa đại khái chơi đùa còn có thể, làm gì đã nhìn thấy thế trận chỉnh tề như thế này, cũng chưa từng nghe qua đi đều bước, nên vừa nhìn, đều cảm thấy có phải bản thân hoa mắt, xuất hiện ảo ảnh hay không.
.Còn đám người Dương Tư Nột, Cao Khản cũng ngẩn người, làm thế nào huấn luyện được ra như thế này, trước đây chưa từng tưởng tượng ra điều này, cấm vệ quân trong hoàng cung là đội quân được huấn luyện nhiều nhất, nhưng cũng không thể nào đi được nhịp chân như vậy. Đặc biệt là lúc Dương Tư Nột nhìn thấy Dương Mông Hạo, nghĩ thầm rằng tiểu tử ngốc này trở nên lợi hại như vậy từ lúc nào, thật sự không thể tin nổi.
.Còn vị đứng đầu Dân An cục là Lý Tư Văn, Vi Đãi Giá thì giống như đang chơi trò tàu lượn siêu tốc, vừa rồi lúc trông thấy cảnh hỗn loạn, tâm tình rơi xuống đáy cốc, đúng như dự đoán, Dân An cục này đúng là dùng để bố trí cho đám con ông cháu cha, sau này mang theo một đám nhãi ranh này thì phải làm sao mới tốt, nhưng hiện giờ thì không biết hưng phấn biết bao nhiêu, về sau những người này đều là cấp dưới của ta.
.Lý Trị vô cùng đắc ý, nói:
.- Các vị ái khanh, Cảnh sát Hoàng gia của trẫm thế nào?
.Khế Bật Hà Lực giơ ngón cái lên nói:
.- Cảnh sát Hoàng gia của bệ hạ thực sự là đội quân oai hùng nhất Đại Đường ta.
.Những người còn lại không thể không phục, bước chân vừa đi ra, quả thực là rất phong độ, cấm vệ quân cũng thua xa.
.A Sử Na Di Xạ hiếu kỳ nói:
.- Làm thế nào có thể huấn luyện được như này?
.Lý Trị cười ha hả, nói:
.- Việc này không phải một sớm một chiều là có thể luyện thành.
.Khế Bật Hà Lực xoa xoa cằm, khà khà nói:
.- Bệ hạ, Cảnh sát Hoàng gia của các ngài còn tuyển người không, đúng lúc cháu của ta đã trưởng thành.
.Lý Trị sững sờ.
.- Chuyện này ——Trẫm cũng không rõ lắm.
.- Bọn họ đang làm gì vậy?
.Bỗng nhiên Lý Tích nói.
.Mọi người lại đưa tầm mắt đến trên thao trường, chỉ thấy năm người đi ra từ trong đội hình, theo thứ tự là Uất Trì Tu Tịch, Thượng Quan Vân, Lư Khai Minh, Liễu Hàm Ngọc và Tiêu Hiểu, đầu tiên là một loạt khẩu lệnh, không ngừng xoay người, sau đó Lư Khai Minh và Liễu Hàm Ngọc chạy về góc Tây Nam, hai huấn luyện viên đã sớm ở chỗ đó đợi lệnh, bọn họ vừa tới hai huấn luyện viên trói họ lại, treo lên cành cây.
.Một đám đại lão ở phía trên đều ngây ngốc, đây là đang làm cái gì vậy?
.Lý Trị cũng không hiểu, trợn mắt há hốc mồm.
.Đợi sau khi bọn họ sắp xếp xong, Nguyên Liệt Hổ ra lệnh một tiếng, Độc Cô Vô Nguyệt lập tức lật ngược đồng hồ cát, Uất Trì Tu Tịch, Thượng Quan Vân, Tiêu Hiểu xông ra ngoài.
.Thao trường lập tức vang lên tiếng cổ vũ.
.Đầu tiên bọn họ đi tới trước mặt một bức tường gỗ, phía trên treo rất nhiều công cụ, có cung nỏ, có dây thừng, có bội đao, mấy người dùng tốc độ nhanh nhất để đeo vũ khí vào, tất cả động tác đều giống nhau, hơn nữa không có xảy ra bất kỳ va chạm nào, hiển nhiên là đã từng được huấn luyện.
.Sau khi đeo xong binh khí, mấy người lập tức xông về phía chướng ngại vật, đi tới trước một tường gỗ rất cao, Uất Trì Tu Tịch dựa lưng vào tường gỗ, nửa ngồi, hai tay chồng lên nhau, Tiêu Hiểu, Thượng Quan Vân lần lượt đạp lên trên tay của y, bay vọt lên trên tường, Tiêu Hiểu duỗi chân về sau, Uất Trì Tu Tịch lui về sau mấy bước, xông lên, bắt lấy chân của Tiêu Hiểu, nhảy lên tường gỗ.
.- Hay!
.Trên đài phát ra một hồi tiếng vỗ tay tán thưởng mãnh liệt, ngay cả Lý Trị cũng kích động không thôi.
.Hầu như từng chướng ngại vật, đều cần ba người chung sức hợp tác mới có thể thông qua, sự phối hợp của ba người đã đạt trình độ cao, trong nháy mắt, bọn họ đã đi tới góc Tây Nam, ba người ở phía sau công sự che chắn dùng tay trao đổi trong chốc lát, sau đó Uất Trì Tu Tịch nhảy lên trên tường gỗ quấn dây mây ở bên cạnh, nằm sấp trên tường gỗ, ra hiệu bằng tay với Tiêu Hiểu, đồng thời lấy cung tiễn xuống. Tiêu Hiểu và Thượng Quan Vân lao ra từ sau công sự che chắn, lăn một vòng trên mặt đất.
.Xung quanh công sự che chắn lập tức lần lượt xuất hiện vài con bù nhìn.
.- Ôi trời!
.Những đại lão kia sợ đến nỗi nhảy dựng lên, bọn họ không ngờ có thể đùa như vậy, làm một con bù nhìn nhảy ra.
.Vù vù vù!
.Uất Trì Tu Tịch bắn liên tiếp mấy mũi tên ở trên cao, trong nháy mắt đã bắn tới mấy con bù nhìn, dưới sự yểm hộ của Uất Trì Tu Tịch, Thượng Quan Vân và Tiêu Hiểu mỗi người tự đánh ngã hai con bù nhìn.
.- Hay! Bắn rất hay! Ha ha, không hổ là cháu ngoan của ta.
.Uất Trì Kính Đức quá kích động, ông ta chính là lão quân nhân, võ công lại cao, một hai cái nhảy của Uất Trì Tu Tịch, giống như nhìn thấy bản thân lúc tuổi còn trẻ, kỳ thực về mặt diện mạo, Uất Trì Tu Tịch là phiên bản trẻ tuổi của Uất Trì Kính Đức.
.Những người còn lại cũng kích động không thôi, từ trước đến giờ bọn họ chưa từng nhìn thấy loại phương pháp huấn luyện này, làm sao còn để ý đến trận hỗn loạn vừa rồi, mỗi người đều hăng hái lên.
.Thượng Quan Vân giống như khỉ, trèo lên đại thụ rất nhanh, dùng dao găm sắc bén cắt đứt dây thừng, cứu Lư Khai Minh và Liễu Hàm Ngọc xuống.
.Tiêu Hiểu, Uất Trì Tu Tịch vội vàng tháo dây thừng ra, đưa vũ khí trên người cho hai người họ, năm người lập tức xông về phía trước, lại đi tới một kết cấu cao hai trượng giống như tường thành, ba người ném dây móc lên, đều móc được trong một lần ném duy nhất, năm người lần lượt dựa vào dây thường trèo lên, đạp lên cái thang dựng ngang đi về phía trước.
.Lý Trị nhìn đến nỗi kinh hồn bạt vía, cao như vậy, nếu ngã xuống, đau cũng bị đau chết, nhưng không để ý bên dưới đều là cát.
.Đến khi đi tới góc Đông Bắc, chướng ngại vật ở nơi này là dày đặc nhất, ngay cả núi giả lớn nhỏ đều có ba ngọn, còn có một căn phòng nhỏ, ba mặt của phòng nhỏ kia đều đóng kín, mặt đối diện với Lý Trị kia thì mở rộng, ngay cả tường cũng không có, giám khảo phụ trách phần này đứng ở phía sau, lúc này Lý Trị mới để ý đến căn phòng nhỏ kia, bên trong có hai thùng gỗ lớn, bên cạnh dựng vài con bù nhìn.
.Các học viên còn lại cổ vũ, nhưng các đại lão trên đài đều ngừng hô hấp.
.Chỉ thấy bù nhìn không ngừng hiện ra từ phía sau chướng ngại vật, hay là bay ra, một mình Uất Trì Tu Tịch trèo lên chỗ cao, dùng cung tên liên tục yểm hộ cho đám người Tiêu Hiểu xung phong. Mặc dù đều là bù nhìn, nhưng người đứng ngoài xem náo nhiệt, giống như Lý Trị, xem rất kích động, hầu như là không phát nào hụt, nhưng người trong nghề lại nhìn về cách thức, ngoại trừ Lý Trị, đều là cấp chuyên gia, nhìn năm người kia phối hợp ăn ý đều là loại bọn họ không thể tưởng tượng ra, trong đầu bọn họ không ngừng nổi lên một suy nghĩ, hóa ra còn có thể chơi như vậy!
.Ngay cả bọn họ đều được lợi không nhỏ từ trong đó.
.Sau khi phá bỏ chướng ngại vật dày đặc phía trước, mấy người tiến tới trước căn phòng nhỏ kia, rốt cuộc bọn họ dừng ở đây, từ trong đủ loại kẽ hở, không ngừng quan sát tình hình bên trong căn phòng, mấy người thương lượng một phen, đồng thời phá vỡ cửa sổ mà vào, cung nỏ bắn vào mặt sau của bù nhìn, người cầm đao chém vào đằng trước của bù nhìn.
.Trong nháy mắt hạ bảy tám con bù nhìn trong phòng.
.- Làm tốt lắm!
.Trên đài vang lên từng đợt tiếng vỗ tay tán thưởng.
.Nhưng cảnh tượng sau đó, làm cho bọn họ bật cười ha hả.
.Chỉ thấy bọn họ cứu ra hai thiếu nữ kiều mị từ trong thùng gỗ ra.
.Đây thực sự là một quả trứng màu lớn nhỉ!
.Không ai nghĩ rằng bên trong là hai thiếu nữ.
.Điều này thực sự là thái quá!
.Lý Trị cũng cười ha hả.
.Trưởng Tôn Diên thấp giọng nói với Hàn Nghệ:
.- Màn anh hùng cứu mỹ nhân này của ngươi đúng là sáng tạo!
.Hàn Nghệ ha ha nói:
.- Cảnh sát Hoàng gia, phải lấy tư thế của anh hùng để xuất hiện.
.Liễu Hàm Ngọc và Lư Khai Minh mang theo thiếu nữ lên ngựa, mỗi người chở một người, phong cách biết bao!
.Vốn dĩ mọi người đều tưởng rằng đã kết thúc.
.Lúc đó, tiếng chém giết nổi lên từ bốn phía.
.Thậm chí điều này còn kinh động đến cấm quân bên người Lý Trị, rối rít cầm chuôi đao.
.Nhưng sau đó trông thấy, hơn mười người, giơ bù nhìn xông ra, đám cấm quân kia đồng loạt thở dài một hơi.
.Liễu Hàm Ngọc, Lư Khai Minh phóng ngựa rời đi, Tiêu Hiểu, Uất Trì Tu Tịch, Thượng Quan Vân, đứng thành một hàng, lấy lọ trúc nhỏ ra, đốt lên rồi ném ra.
.Nhũng đại lão trên đài đều sửng sốt nhìn, đây là thứ gì vậy?
.Nhưng rất nhanh, bọn họ đã hiểu, chỉ thấy từng đợt khói đặc bốc lên, tràn ngập khói thuốc súng, hiện ra hơi thở của chiến trường, dường như đây mới thực sự là một trận chiến.
.Đây là thứ vũ khí gì?
.Đám người Lý Tích lập tức đứng dậy.
.Uất Trị Tu Tịch liên tục giương cung lắp tên, bắn về phía bù nhìn bị vây trong làn khói, Tiêu Hiểu, Thượng Quan Vân lập tức lên ngựa, một tay Tiêu Hiểu kéo Uất Trì Tu Tịch, ba người phóng ngựa rời đi.
.Mấy người cưỡi ngựa đi tới trước mặt Độc Cô Vô Nguyệt, xuống ngựa, Uất Tri Tu Tịch tiến lên hành lễ, bắt đầu báo cáo nhiệm vụ với Độc Cô Vô Nguyệt, nhưng hai thiếu nữ kia lập tức vứt bỏ anh hùng cứu bọn họ, trong mắt chỉ có Độc Cô Vô Nguyệt.
.Độc Cô Vô Nguyệt chỉ thản nhiên nhìn lướt qua lỗ hổng, sau đó lấy bút chấm điểm.
.Hàn Nghệ ở một bên nói:
.- Trưởng Tôn công tử, hay là ngươi thay Độc Cô công tử đi, ngươi xem hai thiếu nữ, ánh mắt đều trợn ngược lên rồi.
.Trưởng Tôn Diên vừa nghe thấy lời đả thương ngươi này, trong lòng dâng lên một chút đau buồn nhàn nhạt khó hiểu.
.Sau khi báo cáo xong, mấy người lại đi tới bức tường kia, tháo toàn bộ vũ khí xuống, trả lại như nguyên trạng, không hề có một chút khác biệt so với trước khi bọn họ lấy.
.Hỗ trợ lẫn nhau, chính là đánh một chưởng, không lộ ra quá nhiều biểu cảm.
.Nhưng thực sự là quá xuất sắc!
.Lý Trị cũng không kiềm chế được nữa, đứng dậy hò hét cổ vũ cho bọn họ, các tướng soái còn lại cũng đều đứng dậy vỗ tay tán thưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận