Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 594.3:. Lớp học của ta ta quyết định !.

.Hàn Nghệ thật hài lòng với quyền uy mà mình đang có, có một loại cảm giác rất đắc ý, hắn nói:
.- Các vị đệ tử, tuy rằng bệ hạ và Thái úy đến đây, nhưng mà các ngươi ngàn vạn lần không cần phải sợ, lớn mật thảo luận, không cần khiếp đảm, những lúc như thế này lại càng nên năm chắc cơ hội, càng hẳn nên hưng phấn. Bởi vì nếu các ngươi có những biểu hiện đáng khen, nói không chừng Thái úy lập tức tiến cử các ngươi đi tam tỉnh nhậm chức, đây chính là một cơ hội cực tốt, bỏ lỡ liền có thể không quay lại được.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ tức giận nói:
.- Lão phu làm quan mấy chục năm, muốn nói kẻ nào nghé con mới sinh không sợ cọp, lão phu cũng mới gặp được hai người, Mã Chu là một, người còn lại chính là Hàn Nghệ ngươi đấy, hơn nữa ngươi còn không biết sợ hơn tên kia nhiều.
.- Thái úy lời ấy sai rồi, Hàn Nghệ vẫn luôn rất sợ ta nha.
.Nguyên Liệt Hổ nói thật nghiêm túc.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ sửng sốt, lập tức cười lớn.
.Mọi người cũng đều cười theo.
.Không khí lập tức liền thoải mái không ít.
.Qua một lát sau, Hàn Nghệ lúc này mới nói:
.- Những lời bệ hạ nói ban nãy, các ngươi đều nghe rõ đi. Taị tiết học đầu tiên ta từng nói qua phải hiểu được nghi ngờ, nhưng thân là một cảnh sát hoàng gia, các ngươi nhất định phải có được tinh thần của chức nghiệp các ngươi theo đuổi. Phải đối xử bình đẳng với tất cả các con dân của bệ hạ, đây là điều không thể nghi ngờ. Bởi vì đây chính là lí do tồn tại của cảnh sát hoàng gia, một cảnh sát hoàng gia lại nghi ngờ tinh thần này, chẳng khác nào nghi ngờ tại sao mẫu thân của mình lại sinh mình ra vậy, đó là điều không được cho phép. Đương nhiên, nếu ngươi không phải là cảnh sát hoàng gia, vậy ngươi nghĩ sao, ta cũng không xen vào.
.Hai chữ khẩu trong chữ Quan đấy, nếu nó cho phép ngươi nghi ngờ, ngươi nhất định phải nghi ngờ, nếu không cho phép ngươi nghi ngờ vậy ngươi không thể nghi ngờ, bình đẳng là ích lợi mà nội tâm Hàn Nghệ luôn theo đuổi, hắn đương nhiên phải nghĩ biện pháp để cho mọi học sinh đều chấp nhận điểm này.
.Hoàng đế đều mở miệng, ai còn dám nghi ngờ.
.Không thể không nói, lần xuất hiện này của Lý Trị xem như giúp Hàn Nghệ giảm bớt không ít áp lực.
.Dừng một chút, hắn lại nói:
.- Ta nhớ rõ ban nãy Thôi Hữu Du có nói tới quan hệ giữa luật pháp hiện giờ với ba hạng người, quý tộc, bình dân và nô tì, ta cảm thấy đây là một luận đề vô cùng tuyệt vời. Luật pháp tồn tại và chúng ta nhất định phải vâng theo, nhưng mà chúng ta có thể nghi ngờ nó không? Cho dù bệ hạ và Thái úy đang ở đây ta cũng dám nói rằng có thể nghi ngờ đấy, chỉ cần có căn cứ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa nghe, nghĩ thầm rằng, tiết dạy của tiểu tử này quả nhiên là những điều mà trên sách vở không có nhắc tới
.Chưa có quyển sách nào dám nói là nghi ngờ luật pháp cả, đó chẳng phải là muốn tạo phản hay sao. Làm vậy chẳng khác nào muốn tái hiện văn tự ngục a!
.(Anak: Văn tự ngục là 1 phong trào kinh khủng thời xưa, bất kì tác giả hay quyển sách nào nói về các vấn đề nhạy cảm sẽ bị mất đầu, đốt sách….)
.Những đệ tử còn lại cũng hơi thấy kinh hãi, chỉ có thể nói ngươi ngưu.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Vì sao ta dám nói như vậy, chỉ bởi vì nghi ngờ chính là nguồn gốc của sự tiến bộ, luật pháp của triều đình ta cũng là kế thừa luật lệ của Khai Hoàng triều Tùy, nhưng luật pháp của triều đình ta lại làm ra rất nhiều cải tiến. Ta tin tưởng những cải tiến đó nhất định bởi vì sự nghi ngờ mà có, nếu như tin phục vô điều kiện, vậy thì cải tiến đổi mới làm cái gì, như vậy vì sao không đi tiến bộ đâu? Đương nhiên, kết quả của nghi ngờ không nhất định chính là tốt, nhưng nếu ngươi có thể thuyết phục mọi người, vậy khẳng định đó liền đúng. Nếu không đúng, vậy cũng không sao, quý chính là sự suy nghĩ ấy của ngươi.
.Dừng một chút, hắn lại nói:
.- Đối tượng mà luật pháp nhằm vào chính là con người, như vậy xét về nguyên nhân gốc rễ thì thảo luận luật pháp, nên thảo luận con người bị luật pháp chế ước trước. Đó chính là quý tộc, bình dân và nô tì. Những người ngồi đây hôm nay đều là quý tộc, chỉ có mình ta là bình dân, ta cảm thấy trước tiên có thể thảo luận về quý tộc, mà nô tì thì sống dựa vào quý tộc, cho nên lúc thảo luận về quý tộc, chúng ta có thể nói tới cả nô tì.
.Nói xong hắn liền viết lên bảng mấy chữ:
.- Quý là gì?
.Lý Trị đột nhiên nói:
.- Nơi này đều là con dòng cháu giống, so với suy nghĩ của bọn họ trẫm ngược lại càng muốn nghe xem ý tưởng của một người xuất thân từ nông phu như khanh.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói:
.- Bệ hạ, đây chính là do người yêu cầu đấy, nếu vi thần có nói sai gì, kính xin bệ hạ khoan thứ vi thần.
.Thôi Hữu Du rất quen thuộc Hàn Nghệ, biết hắn là một người rất có thể nói hươu nói vượn rồi, cho nên cũng không thể đáp ứng hắn, vì thế giả bộ nhỏ giọng nói:
.- Vậy ngươi cũng phải nói sao cho có đạo lí mới được.
.Lý Trị cười lớn, nói:
.- Thôi Hữu Du nói không sai, chỉ cần khanh nói có đạo lí là được
.Nguyên Liệt Hổ đột nhiên hét lên:
.- Lời ấy của bệ hạ sai rồi, thần khó có thể gật bừa được.
.Thật sự là kẻ này mạnh có kẻ khác mạnh hơn, núi này cao còn có núi cao hơn.
.Mọi người đều giật mình hoảng sợ, bao gồm cả Hàn Nghệ.
.Biểu hiện của Lý Trị thật xấu hổ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ quát:
.- Tiểu tử Nguyên gia, ngươi không muốn sống nữa đúng không?
.Nguyên Liệt Hổ đột nhiên đứng lên, với thân cao hơn hai mét của gã, thật sự là xem qua cứ như một ngọn núi nhỏ, vừa ngang đùa lại ưỡn ngực, gã đột nhiên cười lớn, cợt nhả nói:
.- Bệ hạ, Hàn Nghệ hắn xuất thân từ một nông phu, cũng không đọc qua sách vở gì. Nếu bảo hắn có thể nói ra được đạo lí lớn gì, thần cũng cứ chẳng tin. Nhưng triều đình của ta từ trước đến nay chính trị khai sáng, triều đình có sai, đương nhiên phải phê bình, cho dù lời phê bình ấy là sai, nhưng nếu bệ hạ vì thế mà trách phạt người đó, vậy sau này ai còn dám can gián, triều chính còn nói khai sáng cái gì? Huống chi là Thôi thị y? Kỳ thật ban nãy Hàn Nghệ nói thỉnh bệ hạ khoan thứ hắn cũng đã nói lên chính trị của triều đình ta không quá khai sáng rồi, muốn liền nói đi, sợ cái gì, bằng không những đại thần kia lúc thượng tấu trên tấu chương đều trước tiên nhắc tới những lời này. Nói rất hay, nên thưởng, nói không được tốt lắm, cũng có thể cổ vũ, tóm lại chỉ cần không phải nói xấu hãm hại, kia cũng không thể trách tội người ta được.
.Nhìn với cặp mắt khác xưa!
.Hàn Nghệ nghe được những lời đấy đều cực kì sửng sốt, từ tận đáy lòng hắn thật là khâm phục Liệt Hổ huynh a!
.Đừng nhìn giọng điệu nói chuyện của thằng nhãi đó giống như cà lơ phất phơ, nói hươu nói vượn, nhưng nếu ngươi nghe ngẫm cẩn thận, sẽ thấy kì thật tên đó cũng không có nói bậy bạ cái gì mà là mỗi chữ đều như châu ngọc.
.Bởi vậy có thể thấy được, tính cách cùng chỉ số thông minh không có bất cứ quan hệ nào.
.Lý Trị cười lớn, nói:
.- Nói rất hay, xem như trẫm nói sai rồi, Hàn Nghệ, ngươi cứ việc nói là được, trẫm chỉ là một người tới dự thính, không hơn.
.Đám người Thôi Hữu Du liếc nhìn Nguyên Liệt Hổ, trong lòng rất là hoang mang, người này đến tột cùng là đang giúp đỡ bên nào a!
.Hàn Nghệ nói:
.- Kia vi thần liền nói.
.Lý Trị gật gật đầu.
.Hàn Nghệ nói:
.- Của cải và quyền lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận