Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 962.1: Không đáng nhắc đến

..
.Tỷ sẽ hối hận!
.Tỷ nhất định sẽ hối hận!
.Nguyên Mẫu Đơn hồn bay phách lạc trở lại phòng, trong đầu không ngừng vang vọng hai câu nói này của Tiêu Vô Y.
.Bỗng nhiên, nàng gục xuống bàn, khóc không thành tiếng.
.Tuy theo tin tức truyền đến, Hàn Nghệ chỉ là chưa rõ sống chết.
.Nhưng trong lòng Nguyên Mẫu Đơn, vẫn luôn mang thái độ bi quan đối với chiến trường, cái chết của Độc Cô Tiên Lược năm đó đã để lại một nỗi ám ảnh không thể xóa nhòa trong lòng nàng.
.Nàng vẫn luôn có một dự cảm bất tường, vừa nghe được tin tức này, trong tiềm thức nàng đã cảm thấy mất đi Hàn Nghệ.
.Điểm khác với Độc Cô Tiên Lược là, Nguyên Mẫu Đơn áy náy với Độc Cô Tiên Lược nhiều hơn, hơn nữa sự áy náy là đến từ Nguyên Liệt Hổ, bởi vì nàng vẫn chưa kịp xây dựng tình cảm với Độc Cô Tiên Lược.
.Nhưng nàng và Hàn Nghệ là có tình cảm thật sự, hơn nữa, với ý nghĩa nghiêm túc mà nói, đây là mối tình đầu của nàng, đây là một nỗi thống khổ khó mà chịu đựng được.
.Nàng hối hận rồi sao?
.Chắc chắn đã hối hận!
.Nếu không thì, với cá tính của Nguyên Mẫu Đơn rất khó lại thành đến mức như vậy, nhưng cũng chính bởi vì cá tính này của nàng, chắc chắn sẽ để lại nhiều tiếc nuối trong cuộc đời này, bởi vì chuyện gì nàng cũng suy xét rất nhiều, bận tâm đến mọi mặt, luôn muốn tìm kiếm một phương thức giải quyết vấn đề khiến mọi người đều vui vẻ, nhưng đây là điều rất khó.
.Tiêu Vô Y và nàng thì lại trái ngược, trên phương diện vấn đề cá nhân, thật ra Tiêu Vô Y là một nữ nhân hết sức ích kỷ, nàng chỉ biết dựa vào yêu ghét của bản thân mà hành sự.
.Nói ngay việc Tiêu Vô Y cưới Hàn Nghệ, với phong tục đương đại, đây là một hành vi hết sức ích kỷ, bởi vì hành động này của nàng ấy sẽ mang đến phiền phức cực lớn cho nhà nàng ấy, nhưng Tiêu Vô Y mặc kệ, bởi vì từ khi chia tay ở Dương Châu, nàng ấy đã biết nếu mình không cưới Hàn Nghệ, nàng ấy sẽ hối hận cả đời, quan niệm của nàng ấy là, tại sao phải khiến bản thân mình hối hận, sai thì ta có thể nhận nhưng ít nhất ta sẽ không cảm thấy hối hận, nhưng Tiêu Vô Y cũng là không phải là hoàn toàn kích động, nàng ấy cũng có suy nghĩ rất nhiều, ví dụ như thực sự không được thì chạy trốn.
.Đương nhiên Nguyên Mẫu Đơn cũng biết, chia cách với Hàn Nghệ không phải là điều trong lòng nàng muốn, nhưng nàng đã suy nghĩ rất nhiều rồi, sau khi tổng hợp suy tính, nàng cảm thấy mặc dù mình không thể làm nữ nhân của Hàn Nghệ, nhưng vẫn có thể thường xuyên nhìn thấy Hàn Nghệ, quay lại mối quan hệ trước đây, chỉ là lùi một bước, nhưng lại có thể giải quyết rất nhiều chuyện phiền phức, nàng suy xét tình cảm của bản thân mình từ đại cục.
.Điều này cũng không thể nói là sai, chỉ là hơi lạ.
.Nhưng khi bi kịch giống như vậy lại xảy ra với Nguyên Mẫu Đơn lần nữa, nàng đã hoàn toàn suy sụp, nàng thật không có cách nào chấp nhận hiện thực này, nỗi hối hận vô tận ngập tràn trong lòng.
.Mà cùng lúc đó, mật báo phương bắc cũng đã truyền vào trong cung.
.Lý Trị cũng bất đắc dĩ bò dậy khỏi giường, nhưng sau khi xem xong mật báo này, y chẳng còn buồn ngủ nữa, ngồi trên sập, mặt đẫm mồ hôi, trôi qua một lúc lâu, ý mới nói với người đưa thư kia: - Chuyện này tạm thời không được truyền ra ngoài, nếu không thì trẫm cho nhà ngươi đầu rơi xuống đất, ngoài ra, truyền chỉ ý của trẫm, nhất định phải tìm được Đặc phái sứ, trẫm muốn sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
.- Tiểu nhân tuân mệnh!
.Đợi sau khi người truyền tin lui xuống, Lý Trị ngồi trên sập, nhíu chặt lông mày, dường như đang lo lắng gì đó.
.Hôm sau!
.Lúc này trời vẫn tờ mờ sáng.
.- Đại ca!
.- Hả! Tiểu muội?
.Nguyên Ưng đang chuẩn bị khởi hành đi tây bắc, nhưng vừa mới quay người đã thấy Nguyên Mẫu Đơn đứng đằng sau, dọa ông ta kêu to một tiếng, người có thể dọa được Nguyên Ưng, sợ là cũng chỉ có Nguyên Mẫu Đơn. Chợt thấy Nguyên Mẫu Đơn hai mắt sưng đỏ, khuôn mặt tiều tụy, lại giật mình, vội vàng bước lên, nói: - Tiểu muội! Muội làm sao thế? Hình như là đã khóc, ây da, là ai đã ức hiếp muội, muội nói cho ca biết, ca đi lóc thịt tên nhãi đó.
.Tên này tuy khá bỉ ổi vô liêm sỉ, nhưng ông ta đối với Nguyên Mẫu Đơn thì thật sự không có gì để nói, ngươi ức hiếp Nguyên Liệt Hổ cũng không sao, có thể ông ta sẽ còn đứng bên cạnh khen hay nữa, nhưng nếu ngươi ức hiếp Nguyên Mẫu Đơn thì có chết ông ta cũng phải kéo ngươi theo, vừa thấy bộ dạng này của Nguyên Mẫu Đơn, đúng là thật sự sợ muốn chết rồi, trợn mắt nổi giận đùng đùng.
.Nguyên Mẫu Đơn dường như không nghe thấy, hỏi: - Đại ca, huynh đeo hành lý định đi đâu?
.Nguyên Ưng đảo con ngươi mấy vòng, nói: - Ta ở trong nhà buồn chán, định đi Giang Nam chơi, thật sự là muội có quá nhiều việc, nếu không thì ta cũng định dẫn muội đi cùng nữa, đã lâu rồi huynh muội chúng ta không cùng ra ngoài du ngoạn.
.- Hay a!
.Nguyên Mẫu Đơn gật đầu nói.
.Nguyên Ưng "hả" một tiếng, nói: - Ca ca chỉ tùy tiện nói vậy thôi.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Huynh còn định giấu muội bao lâu, đêm qua muội ở ngoài viện đã nghe thấy cuộc nói chuyện của huynh và Khuyển Nha rồi.
.Nguyên Ưng chớp chớp mắt, chửi thầm, tên khốn khiếp Khuyển Nha nhà ngươi chết chắc rồi, bị người khác theo dõi mà cũng không biết, phế vật a, đều là phế vật a! Nhưng miệng thì lại nói: - Tiểu muội, muội còn không biết tên Khuyển Nha đó sao, chuyện bé tí đã thần hồn nát thần tính rồi. Muội yên tâm, đại ca đi lần này, tuyệt đối sẽ đưa muội phu trở về an toàn.
.- Muội muốn di cùng huynh.
.Nguyên Mẫu Đơn nói.
.Nguyên Ưng gãi đầu nói: - Tiểu muội, bên đó binh hoang mã loạn, một nữ nhân như muội đi đến chỗ đó không thích hợp.
.- Vậy muội tự đi một mình.
.- Đừng đừng đừng! Ta bảo này tiểu muội, trước nay muội đều rất lý trí, muội đi cũng chẳng có tác dụng bao nhiêu, đại ca đi là được rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn không nói hai lời, xoay người rời đi.
.Nguyên Ưng khẩn trương kéo Nguyên Mẫu Đơn lại, nói:
.- Vậy vậy nếu muội thực sự muốn đi, thì thì đi cùng đại ca đi.
.Làm sao ông ta yên tâm để cho Nguyên Mẫu Đơn đi một mình a!
.Lúc này Nguyên Mẫu Đơn cũng bất chấp hết rồi, dự định ích kỷ thật sự một lần, nếu bây giờ ngươi muốn nàng đi xử lý việc gì đó, nàng hoàn toàn không tâm tư này.
.Hằng La Tư!
.Trong màn tuyết trắng ngập trời, chỉ thấy một đống thi thể nằm trong vũng máu, huyết dịch đỏ sẫm chảy trên nền tuyết trắng xóa, giống như mạng nhện đang mở rộng ra bốn phía, nhìn có vẻ thật ghê sợ!
.- Lão đại, Ban Tà bọn họ đã chạy về hướng Thổ Hỏa La!
.- Đây không phải mấu chốt, chúng ta chỉ đến tìm người thôi!
.Một người đeo mặt nạ đồng lạnh lùng nói.
.Người này chính là Liễu Như Phong.
.Gã không phải là sát thủ bình thường, gã xuất thân từ quý tộc Hà Đông Liễu thị, gã vô cùng tuân thủ lời hứa, gã nhất định phải tìm được Hàn Nghệ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Ban Tà bỏ chạy một mạch, bất ngờ gặp phải bão tuyết, tưởng rằng quân Đường sẽ không vì tên đó mà hưng sư động chúng, bởi vì Ban Tà cũng chẳng còn lại quá nhiều người nữa, nhưng gã ta lại không ngờ rằng, Liễu Như Phong dẫn theo nhân mã của Nguyên Ưng một mực đuổi theo bọn họ, kết quả là để cho Liễu Như Phong giết bọn họ không kịp trở tay, may mắn là Ban Ta chiếm ưu thế về nhân số, cuối cùng vẫn chạy thoát, nhưng nếu như Ban Tà biết được chân tướng việc Liễu Như Phong truy sát gã ta, gã ta không thổ huyết không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận