Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 933: Du viên kinh mộng

.Kẻ ngốc cũng biết trong này nhất định có âm mưu a!
.Tuy trong lòng Hàn Nghệ cũng hiếu kỳ, nhưng hắn không có ý định hỏi nhiều, bởi vì hắn sớm đã tính toán xong rồi, chuyện giữa Tiêu Vô Y và Nguyên Mẫu Đơn thì để tự các nàng xử lý, hắn làm tốt việc của mình là được rồi, bởi vì hắn cảm thấy giữa Nguyên Mẫu Đơn và Tiêu Vô Y vốn đã đủ loạn rồi, nếu hắn còn chen chân vào nữa thì sẽ trở nên càng loạn hơn. Đương nhiên, một từ "lại" kia cũng khiến hắn chỉ có thể chuyển thủ làm công.
.Dù sao thì, chỗ này không giữ ông, tự sẽ có chỗ giữ ông.
.Dương phủ!
.- Huhuhu! Cảm động! Thật là cảm động quá! Sách này đúng là lấy mất nhiều nước mắt của người khác a!
.- Hàn Nghệ, chàng đúng thật là dối trá đấy!
.Dương Phi Tuyết nhíu mày, ánh mắt mang vẻ xem thường, nhìn Hàn Nghệ đang khóc thút thít.
.- Sao nàng lại nói ta như vậy!
.Hàn Nghệ lê hoa đới vũ nói vẻ rất ủy khuất, trong lòng cũng cảm thấy thật buồn bã, tổng cộng ta chỉ có ba người phụ nữ, hiện giờ đã bị hai người phụ nữ đuổi ra ngoài rồi, chỉ còn lại một mình nàng thôi, nếu lại bị nàng đuổi ra ngoài nữa, ta còn cmn mặt mũi nào sống tiếp nữa, ta vẫn phải nịnh nọt đến chết, làm đàn ông đúng là không dễ a.
.Dương Phi Tuyết liếc mắt lườm hắn, thoáng quan sát trên dưới một chút, bản thân cũng cảm thấy đỏ mặt thay hắn, nói thẳng toạc không chút lưu tình: - Nước mắt này của chàng còn giả tạo hơn cả nước mắt chảy vì Vượng Tài ngày trước.
.- Vậy sao?
.Hàn Nghệ bất giác trả lời một câu, nghĩ bụng, đó là có chuẩn bị mà đi, đây là bị ép mà làm, có chút khập khiễng là rất bình thường, không thể chứng minh kỹ năng diễn xuất của ta đã tụt lùi. Nhưng miệng lại nói: - Không thể nói như vậy được, sao nàng không nghĩ như thế này, nước mắt lần đó nhìn có vẻ là thật, nhưng thật ra là giả, vậy thì ngược lại chính là thật, có đúng không? Nhưng cái này cũng không thể trách nàng, tiên nhập vi chủ mà, nàng đã quen với nước mắt giả của ta, lần đầu tiên nhìn thấy nước mắt thật của ta, khó tránh có chút không thích ứng, điều này ta có thể hiểu được.
.- Giảo biện!
.Dương Phi Tuyết cố nén cười nói, thật ra nàng thích nghe mấy lời nói hươu nói vượn không nghiêm túc của Hàn Nghệ.
.- Giảo biện gì, đây đều là những lời từ đáy lòng của ta! Không tin phải không, đến đây đến đây, ta nói cho nàng nghe.
.Nhưng Hàn Nghệ lại nghiêm túc khác thường, kéo bàn tay nhỏ nhắn của Dương Phi Tuyết, không ngần ngại kéo nàng vào lòng mình.
.Dương Phi Tuyết lập tức hai má đỏ bừng, có chút kích động nói: - Chàng muốn làm gì?
.- Ta muốn đánh cược với nàng một lần.
.Hàn Nghệ vòng tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Dương Phi Tuyết, nhẹ nhàng xoa xoa, ngửi mùi hương thoang thoảng trên người nàng, người ngẩn ngơ không nói.
.- Đánh cược một lần? Dương Phi Tuyết lập tức phân tâm, hoàn toàn không chú ý rằng, Hàn Nghệ đang điên cuồng chiếm tiện nghi trên người mình, đôi mắt sáng trong hiếu kỳ nhìn Hàn Nghệ, nói: - Cược cái gì?
.- Đánh cược nước mắt của ta là thật hay giả.
.- Cái này đánh cược thế nào?
.- Rất đơn giản a!
.Hàn Nghệ cười hì hì nói: - Ta giúp nàng xuất bản, ặc, ý của xuất bản chính là giống như Bạch sắc sinh tử luyến, in thành sách, sau đó lại lấy ra bán, ta dám đảm bảo đến lúc đó sách của nàng nhất định khiến hàng ngàn hàng vạn người cảm động rơi nước mắt, vậy không phải là có thể chứng minh nước mắt của ta là thật rồi sao.
.Dương Phi Tuyết nghe nói vậy há hốc miệng, vội vàng lắc đầu nói: - Không được! Ta biết chuyện này chỉ là để cho mình giải sầu, sao có thể lấy ra cho người khác xem, không được, không được, ta không làm vậy được.
.- Nàng phải có tự tin vào bản thân mới phải.
.Hàn Nghệ nói xong, lời nói xoay chuyển, lại nói: - Cho dù nàng không có tự tin với bản thân mình, thì cũng phải có tự tin đối với ta, thứ gì ta thấy tốt, toàn bộ đều đắt hàng, không có ngoại lệ.
.- Vẫn không được!
.Dương Phi Tuyết vẫn lắc đầu, nói: - Ta cũng chẳng phải danh sĩ đại gia gì, nếu lấy sách của ta ra bán, chắc chắn rước lấy không ít người cười chê, với lại, cha ta cũng sẽ không đồng ý.
.Đúng a! Vẫn phải nghĩ đến Dương gia! Hàn Nghệ đảo mắt, nói: - Chuyện này đơn giản a, nàng lấy một bút danh chẳng phải là được rồi sao.
.- Bút danh? Cái gì gọi là bút danh? Dương Phi Tuyết hiếu kỳ nói.
.Chết tiệt! Sao thời đại này vẫn chưa có sự tồn tại của bút danh! Hàn Nghệ nói: - Chính là lấy thêm một cái tên chuyên môn dùng để viết sách, không dùng tên thật, không phải những ẩn sĩ thích tỏ vẻ thích lấy một danh hiệu gì đó sao, đại khái chính là ý này. Hơn nữa không cần dùng đại danh của nàng, cũng có thể tiện khảo nghiệm ra độ hay của cuốn tiểu thuyết này của nàng, mọi người sẽ không nói nể mặt Dương gia các nàng mới mua sách của nàng, có đúng không?
.Dương Phi Tuyết nghe nói vậy có chút động lòng, nhưng vẫn có chút sợ sệt, thời đại này người ra sách tuyệt đối là danh môn đại gia, còn nàng chỉ là một tiểu nữ tử, luận tài hoa, luận học thức, đều quá mức nông cạn, nàng cảm thấy chuyện này không phải chuyện nàng nên làm.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn nàng, tâm sáng như gương, nói: - Phi Tuyết, chẳng lẽ nàng đã quên những lời ta từng nói với nàng ở phía nam ngoại ô rồi sao, bất kể kịch nói, hay là tiểu thuyết, chủ yếu là mang đến hy vọng cho người khác, nhưng một điểm trước tiên là phải cho người ta xem trước, nếu như chỉ cho mình xem, vậy thì sách sẽ mất đi giá trị của nó. Hiện nay trên đời còn thiếu kiểu tiểu thuyết tình yêu giống như của nàng, cuốn sách này của nàng nhất định có thể mang đến hy vọng cho người khác, làm cho người ta hiểu được tình yêu, từ đó tràn đầy mong đợi đối với tương lai.
.Thật ra hắn sớm đã dự tính giúp Dương Phi Tuyết xuất bản cuốn sách này, đầu tiên, quả thực là viết hay, hơn nữa lại là loại hình mà thời này thiếu thốn cực độ, không thành công thì có vấn đề rồi, thêm nữa là, hắn nghĩ nếu Dương Phi Tuyết đã thích viết sách, thì đương nhiên phải ủng hộ nàng, để nàng tiếp tục bước tiếp, nếu như cổ đại có thể xuất hiện một nữ tác gia, vậy thì đối với nữ nhân mà nói cũng là một chuyện tốt.
.Dương Phi Tuyết không khỏi nhớ đến những lời Hàn Nghệ nói, trong lòng nảy sinh một tia hy vọng, trầm ngâm hồi lâu, mới gật đầu nói: - Vậy vậy thì nghe lời chàng.
.Hàn Nghệ nghe vậy cũng ngẩn ra, hốc mắt bỗng đỏ lên.
.Dương Phi Tuyết nhìn thấy, tò mò nói: - Sao thế?
.- Ồ! Không có gì.
.Hàn Nghệ giật mình, lắc đầu lia lịa, không biết là hắn đã cảm động, bởi vì chủ trương của Tiêu Vô Y từ trước đến nay chính là nghe lời ta, tất cả đều nghe lời ta. Còn chủ trương của Nguyên Mẫu Đơn là không can thiệp vào chuyện của nhau, hai người họ đều là nữ nhân hết sức độc lập, sẽ không quá dựa dẫm vào nam nhân, Hàn Nghệ chưa từng yêu cực ít thể hội được chủ nghĩa đại nam nhân, quan hệ vợ chồng giữa bọn họ rất bình đẳng, duy chỉ có khi ở bên cạnh Dương Phi Tuyết Hàn Nghệ có một cảm giác là chủ của gia đình, thật là khiến cho lòng người say mê, vội vàng chuyển chủ đề, nói: - Vậy nàng đã nghĩ ra bút danh gì chưa?
.Dương Phi Tuyết hơi trầm ngâm, nói - Cứ gọi là "Bạch y nhân" đi!
.- Bạch y nhân?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Vì sao?
.Dương Phi Tuyết cười nói: - Bởi vì ta thích tuyết, mà tuyết là màu trắng, thuần khiết vô hạ.
.Hàn Nghệ cười hì hì nói: - Thật là trùng hợp, ta cũng thích tuyết! Trong lúc nói, tay hắn cong lại khẽ dùng lực, ôm lấy Dương Phi Tuyết vào lòng.
.Tuyết này không phải tuyết kia a!
.Sao Dương Phi Tuyết lại không hiểu, khuôn măt trái xoan xinh đẹp lập tức ửng hồng, trong lòng giống như phết mật, ừm một tiếng, vùi đầu vào cổ Hàn Nghệ, đối với sự ngọt ngào của tình yêu, nàng chưa bao giờ sẽ vì ngượng ngùng mà cự tuyệt. Nhẹ giọng hỏi: - Câu chuyện này nên đặt tên là gì?
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói: - Chi bằng gọi là Du viên kinh mộng đi!
.- Du viên kinh mộng?
.Dương Phi Tuyết đột ngột ngồi dậy, khuôn miệng nhỏ nhắn không ngừng lẩm bẩm: - Du viên kinh mộng, Du viên kinh mộng.
.Đôi mắt đẹp phóng ra tia sáng, lòng tràn ngập niềm vui, nói: - Hay! Cái tên này hay! Vậy gọi là Du viên kinh mộng.
.Hàn Nghệ ơi Hàn Nghệ! Đến cái tên sách ngươi cũng lấy trộm của người khác, xem ra người vẫn chưa quên thói quen tốt đẹp trong Thiên môn. Hàn Nghệ thầm biểu dương mình một phen, lại nhìn sang Dương Phi Tuyết nói: - Ta đã giúp nàng lấy một cái tên hay như thế, vậy có phải là nàng nên đáp tạ ta tử tế hay không.
.Dương Phi Tuyết ngẩn ra, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, nghiêng mặt sang một bên, nói: - Là chàng bảo ta xuất bản chuyện này thành sách, đây là việc chàng nên giúp ta, sao có thể bảo ta đáp tạ chàng, thật là không biết xấu hổ.
.Hàn Nghệ gật đầu, nói: - Cũng đúng! Giữa chúng ta mà nói những chuyện này thì khách khí rồi, nào, hôn một cái trước đã.
.Nói xong, hắn liền hôn Dương Phi Tuyết.
.Kì thực là đánh lén.
.Dương Phi Tuyết tuyệt đối không ngờ rằng Hàn Nghệ lại trực tiếp như thế, sợ ngây người, đâu có phản ứng lại được.
.Nhưng đúng vào lúc này, tiếng gõ cửa cộc cộc cộc vang lên.
.Dương Phi Tuyết giật mình tỉnh lại đứng phắt dậy, trốn khỏi ma trảo của Hàn Nghệ.
.Hết thảy đều chấm dứt.
.Tiếng gõ cửa chết tiệt! Hai mắt Hàn Nghệ lộ ra lửa giận, miếng thịt đã đến miệng rồi còn chạy.
.Dương Phi Tuyết hỏi: - Ai?
.- Tuyết Nhi tỷ, là nô tì.
.- Có việc gì thế?
.- Ồ! Lão gia bảo ta đến hỏi thử, Hàn công tử còn ở đây không? Nếu như có, lão gia bảo nô tì nói với Hàn công tử, sắc trời không còn sớm, đã sắp cấm tiêu rồi, Hàn Nghệ mau về sớm một chút.
.Hàn Nghệ nghe nói vậy muốn chửi mẹ nó lên, hay cho Dương Tư Nột ngươi, nhà ngươi làm cũng quá tuyệt tình rồi đấy! Cấm tiêu có liên quan đếch gì đến ta, trong ngoài kinh thành này ngoại trừ nhà người ra, còn ai dám bắt ta, ông đây vẫn đấu với ngươi đến cùng, ngươi không cho ta làm con rể ngươi, ta lại càng muốn làm, ta cho ngươi tức chết.
.Dương Phi Tuyết trong lòng cũng hiểu được, nhìn Hàn Nghệ có vẻ hơi áy náy, nhưng nàng cũng chẳng có cách nào, Dương Tư Nột có thể cho phép Hàn Nghệ vào nhà đã là phá lệ khai ân rồi, không thể nào còn giữ hắn lại ăn cơm nữa.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Dương Phi Tuyết, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: - Không sao, thật ra ta sớm đã quen rồi, hôm nay muộn rồi đừng vội, ngày mai ta lại đến.
.Dương Phi Tuyết nghe vậy phụt cười một tiếng, sau đó mím môi nói: - Vậy vậy chàng mau về sớm đi.
.- Ừ.
.Hàn Nghệ đứng dậy, liếc nhìn Dương Phi Tuyết, thu hồi ánh mắt, lại liếc nhìn Dương Phi Tuyết.
.Dương Phi Tuyết ngượng ngùng nhìn hắn một cái, đột nhiên nhón chân lên, đặt một nụ hôn lên má Hàn Nghệ, đỏ mặt nói:
.- Như vậy chàng đã hài lòng chưa.
.Hàn Nghệ xoa xoa má tự an ủi, nói: - Ngày mai ta đến sớm một chút.
.Gió lạnh thổi qua, Hàn Nghệ đứng trước cửa lớn của Dương phủ, ngửa mặt bi thương nói: - Không ngờ ta vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị đuổi ra khỏi cửa!
.Trở lại Phượng Phi Lâu, chỉ thấy một phòng đầy nữ nhân, ríu ra ríu rít. Hàn Nghệ lập tức nghĩ bụng, đệt, ông đây cũng hèn rồi, cả một phòng đầy nữ nhân, còn ra ngoài chuốc xui xẻo.
.- Ngươi đã về rồi!
.Người phát hiện ra Hàn Nghệ trước nhất, vĩnh viễn đều là Cố Khuynh Thành.
.Hàn Nghệ rưng rưng nói: - Khuynh Thành, ta ở bên ngoài chịu ủy khuất, có thể cho ta một một cái ôm an ủi không?
.Cố Khuynh Thành sửng sốt, lập tức cười nói: - Vậy thì ngươi phải chịu trách nhiệm với ta.
.- Coi như ta không nói gì.
.Hàn Nghệ sợ tới mức khẩn trương thu hồi câu nói vừa rồi lại nhìn về phía Lưu Nga, nói: - Lưu tỷ, nào, chúng ta ôm cái nào.
.Lưu Nga xùy một tiếng, nói: - Lão nương đã ở cái tuổi này rồi, ngươi còn ở đây nói vớ nói vẩn, đúng là thiếu đạo đức.
.Hàn Nghệ nói hết nước hết cái: - Chính vì tỷ đã ở cái tuổi này rồi, chúng ta ôm nhau mới không khiến người khác hiểu lầm, ta cũng không cần phải chịu trách nhiệm a!
.Lưu Nga nghe nói vậy giận dữ, phát điên nói: - Tên tiểu tặc ngươi, lão nương liều mạng với ngươi.
.Cố Khuynh Thành, Mộng Nhi các nàng đã sớm cười rũ rượi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận