Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

CChương 771.1: Đột nhiên có chuyện

.Chiếc giường lớn bằng gỗ dâu treo rèm lụa mỏng, cảnh giống như trong mơ.
.Nguyên Mẫu Đơn lúc này thật sự hy vọng là mình đang nằm mơ, nhưng vết đỏ tanh trên giường lại chân thật như vậy, đặc biệt là bên ngoài rèm che còn mơ hồ truyền đến âm thanh mặc quần sột sột soạt soạt, mặc cho tính tính nàng lạnh đến đâu, trong giờ khắc này cũng đều đứng bên ranh giới sụp đổ, nước mắt không ngừng chảy xuống, trong đầu nàng trống rỗng, suy nghĩ xuất thần, vẻ mặt bàng hoàng khiến người ta thương xót, thậm chí nàng cũng không thể trách tội bất cứ ai, nàng chỉ còn cách vùi đầu vào giữa hai gối, đau đớn khóc thật to lên, nhưng cho đến giờ khắc này, nàng vẫn không phát ra một tiếng khóc nào, chỉ là cơ thể càng lúc càng run rẩy nhiều hơn.
.Đây cũng thật là vô tâm cắm liễu, liễu thành rừng a!
.Hàn Nghệ vừa mới mặc quần lót vào tuy không nghe thấy tiếng khóc, nhưng khi nhìn thấy hình bóng run rẩy kia của Nguyên Mẫu Đơn, trong lòng hắn cũng buồn bã cực kỳ, hắn thật sự rất muốn rất muốn an ủi Nguyên Mẫu Đơn vài câu, nhưng hắn thật không biết mình nên nói những gì, hắn cảm thấy bất luận mình nói gì cũng là sai, nói theo kiểu cũ một chút, yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm, đây là bố thí sao? Như vậy sẽ chỉ có tác dụng ngược lại.
.Hơn nữa hiện tại trong đầu hắn cũng là một đống rối bời, bởi vì cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này, mà chuyện đến cũng quá đột ngột, hoàn toàn không có bất cứ điềm báo nào, hắn thật sự không thể tưởng tượng Nguyên Ưng lại bỏ thuốc bọn họ, bệnh thần kinh cũng không làm ra chuyện này, đã không thể dung bỉ ổi vô liêm sỉ để hình dung nữa rồi, dù sao thì Nguyên Ưng bỏ thuốc là thành nhân chi mỹ, bản thân ông ta cũng chẳng có một chút lợi ích gì, nói không chừng ngươi còn phải khen ông ta trợ nhân vi lạc, chỉ có thể dùng từ "tên điên" để hình dung về Nguyên Ưng.
.Đương nhiên, bây giờ căn bản là hắn không có sức lực để suy nghĩ đến Nguyên Ưng, trái tim hắn đã nhào đến nữ nhân trên giường kia, hắn cũng không biết nên làm thế nào, hắn chỉ cảm thấy lúc này nên ở bên cạnh Nguyên Mẫu Đơn, không thể để nàng lại một mình chịu đựng tất cả.
.Trong phòng yên tĩnh một bề.
.Trong lúc không để ý, trong phòng đã sáng rõ rồi.
.Nhưng hai người vẫn ngồi yên lặng như vậy.
.- Mẫu Đơn tỷ, cô gia!
.Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên giọng nói của Đóa Lạp.
.Hai người đều là ngẩn ra, hết sức đồng thành nói: - Chuyện gì?
.Giọng nói cũng có vẻ hơi kinh cung chi điểu.
.Đóa Lạp ngoài cửa dường như kinh ngạc, còn trầm mặc một lát mới nói: - Ồ, Mẫu Đơn tỷ, cô gia, thời gian đã không sớm nữa, hai người nên đi kính trà đại lão gia rồi.
.Kính trà! Ta đặc biệt chỉ muốn đi kính đao Nguyên Ưng.
.Hàn Nghệ mặt lộ vẻ sợ hãi, nhưng vẫn giả vờ trấn tĩnh nói:
.- Biết rồi, ngươi lui xuống trước đi.
.- Vâng!
.Sau khi nghe tiếng bước chân đi xa, Hàn Nghệ dè dặt hỏi Nguyên Mẫu Đơn: - Làm sao đây?
.Nguyên Mẫu Đơn nghiến chặt hàm răng, trong lòng đủ loại cảm giác lẫn lộn, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cố nén nức nở nói: - Ngươi ra ngoài đợi một lát.
.Hàn Nghệ khẽ sờ má trái của mình, nói: - Nhưng nhưng mặt ta sưng lên như thế này, phải giải thích thế nào?
.Cái tát vừa rồi là Nguyên Mẫu Đơn tung ra trong lúc hoảng sợ, đây tuyệt đối là dốc hết toàn lực, bây giờ đã sưng phồng lên, có thể nói là nhìn mà giật mình.
.- Sao mặt ngươi lại sưng
.Nguyên Mẫu Đơn đang nói, đột nhiên sực tỉnh lại, nói: - Xin lỗi, lúc nãy ta không nên đánh ngươi.
.Hàn Nghệ nghe vậy lại áy náy, nói: - Không sao, ta có thể hiểu được.
.Tình huống trước đó, đoán chừng đổi lại là ai thì cũng sẽ đánh, chỉ có thể trách mình không đủ nhanh nhẹn, không tránh được.
.Nguyên Mẫu Đơn có chút áy náy nói: - Ngươi lát nữa ngươi bảo Đóa Lạp đi lấy chút thuốc cao bôi vào đi.
.Hàn Nghệ ồ một tiếng.
.Chỉ một lát sau, Đóa Lạp lại đến nữa: - Cô gia, cô gia, trong hoàng cung phái người đến tìm người.
.- Hoàng cung?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói.
.Đóa Lạp nói: - Đúng vậy, hình như là Trương thiếu giám.
.- Ta biết rồi.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Ngươi bảo người đi nói với Trương thiếu giám, lát nữa ta sẽ đến.
.- Vâng.
.Đợi Đóa Lạp đi rồi, Nguyên Mẫu Đơn lập tức nói: - Ngươi mau đi đi.
.Hàn Nghệ có chút không yên lòng nói: - Vậy cô
.Nguyên Mẫu Đơn hết sức thẳng thắn, nói:
.- Ngươi ở lại đây ta sẽ chỉ càng thêm khó chịu. Ngụ ý chính là không muốn nhìn thấy hắn.
.Như vậy cũng tốt! Để cho chúng ta đều bình tĩnh một chút. Hàn Nghệ đứng dậy, nói: - Ta đến hoàng cung một chuyến trước, lát nữa lại đến.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ta sẽ nói với đại bá là ngươi có việc, mấy ngày nay sẽ không quay lại.
.Hàn Nghệ ngập ngừng mấy lần, không lên tiếng, mở cửa đi ra ngoài. Trước tiên hắn đi rửa mặt, chỉ là lúc rửa mặt, quả thật là đau muốn chết, thầm nghĩ, lực tay của nữ nhân này cũng mạnh thật. Vừa ra khỏi cửa, đúng lúc Đóa Lạp đi đến, hắn vội vàng che má trái.
.- Cô gia, người làm sao vậy?
.- Đau răng!
.Hàn Nghệ trả lời qua loa một câu, lại nói: - Đóa Lạp, e rằng ta phải ra ngoài một chuyến, ngươi hãy giúp ta chăm sóc cho Mẫu Đơn. Ồ, nhân tiện giúp ta nói với đại bá bọn họ một tiếng.
.Đóa Lạp sửng sốt, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.
.- Vậy nhờ ngươi!
.Hàn Nghệ nói xong liền rời đi.
.Đi đến tiền viện, chỉ thấy Trương Đức Thắng cũng không ngồi, đi qua đi lại ở tiền viện.
.Hàn Nghệ vội vàng đi tới, vốn định chắp tay, nhưng lại ngượng ngùng buông tay xuống, vì thế chỉ nói: - Để thiếu giám đợi lâu rồi, thật sự xin lỗi.
.- Ai ôi! Ta nói đặc phái sứ a, sao mỗi lần chúng ta tìm ngươi đều phải chạy đôn chạy đáo, đi mau đi mau, đoán chừng bệ hạ đã đợi đến hết kiên nhẫn rồi. Trương Đức Thắng vừa nhìn thấy Hàn Nghệ, liền không nhịn được mà trách cứ, nhưng y cũng không nghĩ nhiều, bởi vì bên phía Phượng Phi Lâu đã nói với y, Hàn Nghệ đến đây bàn chuyện hợp tác với Nguyên gia, mà chuyện liên quan đến Ngõ Bắc và Nguyên gia, y cũng biết một chút ít, vì thế cũng không có nghi ngờ, mấu chốt là người ta không có hứng thú với chuyện này.
.- Xin lỗi, xin lỗi, Trương thiếu giám.
.- Ủa? Ngươi cứ che mặt làm gì?
.- Ồ! Đau răng.
.Trương Đức Thắng liếc nhìn Hàn Nghệ vẻ cổ quái, cũng không có thời gian nghĩ nhiều, khẩn trương đưa Hàn Nghệ vào hoàng cung.
.Đi vào trong thư phòng.
.Chỉ thấy ngoại trừ Lý Trị ra, còn có Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông, Thôi Nghĩa Huyền.
.Wow! Đều tề tựu đông đủ rồi, đây lại xảy ra chuyện gì rồi. Hàn Nghệ khẩn trương hành lễ nói: - Vi thần Hàn Nghệ tham kiến bệ hạ.
.- Sao bây giờ khanh mới đến?
.Lý Trị đã đợi lâu đến không còn kiên nhẫn nữa rồi, nhưng Hàn Nghệ vừa ngẩng đầu lên, thấy má trái của hắn sưng phồng lên, không khỏi kinh ngạc nói: - Mặt khanh làm sao vậy?
.Lý Nghĩa Phủ bọn họ cũng mang vẻ mặt kinh ngạc.
.Hàn Nghệ cũng không có cách nào, không thể nói mình đau răng mà không hành lễ với hoàng thượng, nói:
.- Hồi bẩm bệ hạ, hôm qua vi thần trợ giúp hạ nhân tập luyện kịch, vừa hay có một tình tiết bị tát, để cho giống như thật, thế là vi thần đã đích thân thị phạm cho bọn họ xem, kết quả là làm thành ra thế này. Đám người Lý Trị nghe nói vậy trợn mắt há hốc mồm.
.Chuyện này đúng là chưa bao giờ nghe thấy a!
.Một lát sau, bọn họ mới bừng tỉnh lại, Lý Trị cũng không biết nên nói gì, chuyện này đúng là quá không bình thường, nhưng mà cũng đã quen rồi, Hàn Nghệ tên này vốn dĩ là người quái dị, lấy một bản tấu chương từ trên bàn đưa đến, nói: - Đây là tấu chương Đại Lý Tự Thừa Viên Công Du trình lên đêm qua.
.Đại Lý Tự Thừa Viên Công Du? Hàn Nghệ đầu tiên là sửng sốt, không hiểu gì lắm, nhưng thấy thấy Lý Trị sắc mặt nghiêm túc, biết đây nhất định không phải là chuyện nhỏ, vì thế khẩn trương nhận lấy, mở ra xem, không khỏi đại kinh thất sắc.
.Thì ra trên tấu chương viết Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương cùng với Trường An Lệnh Bùi Hành Kiểm bí mật cấu kết, mưu đồ phế bỏ Võ Chiêu nghi.
.Đây chính là đại tội a!
.Hàn Nghệ nhìn thấy bản tấu chương này, cả người lập tức tỉnh táo lại.
.Lý Trị nhíu mày hỏi: - Khanh thấy thế nào?
.Mặc dù Hàn Nghệ gần như không tham dự chuyện triều chính, nhưng liên quan đến chuyện phế Vương lập Võ, hắn vẫn luôn tham gia, phàm là có liên quan đến chuyện này, Lý Trị đều phải triệu hắn đến, đã thành thói quen nghe ý kiến của hắn rồi.
.Hàn Nghệ có chút không dám tin, nói: - Bẩm bệ hạ, đây đây là thật sao?
.Nếu nói thật sự có chuyện này, đó cũng là thuộc về hội nghị tuyệt mật, sao có thể bị Đại Lý Tự Thừa phát hiện?
.Thôi Nghĩa Huyền nói: - Việc này đã điều tra rõ, quả thật có chuyện này.
.Thật hay giả, chuyện hôm qua, ngươi đã điều tra rõ ràng nhanh như vậy rồi, hiệu suất làm việc cũng quá cao rồi. Hàn Nghệ cau mày nói:
.- Nhưng chuyện này cũng thật không tin nổi, bọn họ không thể nói thẳng là muốn phế bỏ Chiêu nghi chứ. Hứa Kính Tông nói: - Câu này tất nhiên là không thể nói, nhưng cũng chính là một ý nghĩa như vậy, trên tấu chương viết hết sức rõ ràng, Bùi Hành Kiệm so sánh Võ Chiêu nghi với Đát Kỷ, Bao Tự, nếu lên làm hoàng hậu, tất sẽ hại nước hại dân, đây không phải là đang mưu đồ phế trừ Võ Chiêu nghi thì là gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận