Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1007.3: Vận mệnh trêu ngươi

..
.Hàn Nghệ nhìn Nguyên Liệt Hổ, trong lòng là đủ loại cảm giác lẫn lộn, nói: - Ta bảo này Nguyên công tử, ta lập nhiều công lao lớn như vậy trở về, chẳng lẽ ngươi ngay cả một câu chúc mừng cũng không có.
.- Ồ! Chúc mừng!
.Nguyên Liệt Hổ thuận miệng ứng phó nói.
.Người này với cha y thật sự là cùng một đức hạnh, trong lòng chỉ luôn nghĩ đến Mẫu Đơn, những người còn lại đều không để trong lòng, thật sự là ích kỷ đến trình độ làm cho người ta khâm phục. Hàn Nghệ bất đắc dĩ lắc đầu, cùng Nguyên Liệt Hổ đi vào bên trong, chỉ thấy Trưởng Tôn Diên và Độc Cô Vô Nguyệt ngồi ở bên trong, đã hơn một năm không gặp, Trưởng Tôn Diên vẫn béo như vậy, Độc Cô Vô Nguyệt vẫn khuynh quốc khuynh thành như vậy, mấu chốt thằng nhãi này giống như nữ nhân, không mọc râu được, cái này rất xấu hổ.
.- Ô! Hàn Nghệ đến rồi!
.Trưởng Tôn Diên, Độc Cô Vô Nguyệt nhìn thấy Hàn Nghệ vào đến, vội vàng đứng dậy đón chào, đều chắp tay nói với Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ chắp chắp tay nói: - Đa tạ, đa tạ! Vừa nhìn về phía Nguyên Liệt Hổ, ngươi nhìn người ta một cái kìa, làm sao lại giống ngươi, ta lập nhiều công lao lớn như vậy trở về, hơn nữa còn thân chịu trọng thương, con mẹ ngươi câu nói đầu tiên là hỏi có mang theo lễ vật cho cô ngươi hay không, ta thật đúng là không còn gì để nói.
.Nguyên Liệt Hổ ỷ vào chính mình thân cao hơn hai mét, ánh mắt nhìn thẳng, không nhìn thấy, cái gì cũng đều không nhìn thấy.
.Một phen hàn huyên qua đi, mấy người vào trong phòng ngồi xuống, Trưởng Tôn Diên cười nói: - Thật sự là bất ngờ, chuyến đi này ngươi đi lâu như vậy, hơn nữa, còn lập nhiều công lao lớn như vậy trở về, thật là khiến người làm người ta cảm thấy không thể tin nổi.
.Hàn Nghệ khoát tay nói: - Trưởng Tôn công tử, ngươi cũng đừng khen ta nữa, kỳ thật trong đây thành phần may mắn chiếm đa số, ta đã bị khen đến có chút ngượng ngùng rồi. Nhị vị công tử gần đây tốt chứ?
.Trưởng Tôn Diên gật đầu nói: - Cũng như vậy mà thôi, chưa nói tới tốt xấu.
.Hàn Nghệ lại nhìn về hướng Độc Cô Vô Nguyệt, gặp y ngồi ở chỗ kia trầm mặc không nói, hỏi: - Độc Cô công tử?
.Độc Cô Vô Nguyệt ngẩn ra, vội hỏi: - Ta thì vẫn tốt!
.Trưởng Tôn Diên cười nói: - Vô Nguyệt không lâu trước đó đã làm cha rồi.
.Hàn Nghệ ngạc nhiên vui mừng nói: - Thật sao? Thế này thật là đáng mừng a!
.Khuôn mặt tuyệt mỹ kia của Độc Cô Vô Nguyệt lộ ra một tia đỏ ửng, hơi hơi gật gật nói: - Đa tạ!
.Hàn Nghệ lại bát quái nói: - Không biết là nam hay là nữ.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Là con gái.
.Ai nha nha! Con gái của Độc Cô Vô Nguyệt, thế này thì phải xinh đẹp tới mức độ nào a! Không được, ta phải nỗ lực, khẩn trương sinh con trai, sau đó đi cua con gái của y, gien tốt thế này không thể bỏ qua a! Hàn Nghệ con mắt loạn chuyển, càng nghĩ thì càng hưng phấn.
.Nguyên Liệt Hổ một tay xoa xoa cái mũi, vừa thấp giọng nói: - Vô Nguyệt người ta đã cái sau vượt cái trước rồi, cũng đã làm cha rồi, nhưng ngươi thì sao?
.Hàn Nghệ rất khó chịu liếc nhìn Nguyên Liệt Hổ, ngươi cần phải xoa thêm muối vào trên vết sẹo của ta thế sao.
.Trưởng Tôn Diên cười nói: - Hàn Nghệ vì nước chinh chiến, đây cũng là chuyện có nguồn gốc của nó. Trong lòng lại vô cùng nghi hoặc, cái này thì có liên quan gì đến ngươi?
.Hàn Nghệ thật muốn nói cho Trưởng Tôn Diên, kỳ thật các ngươi nói tới không là một người. Nhưng hắn thật không nguyện tiếp tục nói về cái đề tài này nữa, nói: - Thực là vô cùng xin lỗi, hơn một năm nay, trại huấn luyện ít nhiều có ba vị công tử ở đây, nếu không, một phen cố gắng ban đầu kia của ta, chỉ sợ cũng đều đổ xuống sông xuống biển cả rồi.
.- Đây cũng là chức trách của chúng ta.
.Trưởng Tôn Diên ngược lai không hề cho là mình đang giúp Hàn Nghệ làm việc, nói: - Tuy nhiên hiện tại các học viên cũng đã học nghiệp thành công, chúng ta đều cho rằng bọn họ đã đến lúc ra trại huấn luyện rồi.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Hồi nãy ta cũng nhìn thấy bọn họ đã vô cùng cố gắng, bởi vậy ta tính toán tháng sau bắt đầu thi tốt nghiệp.
.Trưởng Tôn Diên có chút lo lắng nói: - Kỳ thật cuộc thi này có thể có, có thể không, nếu chẳng may bọn họ thất thường, như vậy sẽ khiến bọn họ cảm thấy cố gắng những năm gần đây đều uổng phí.
.- Nhóm người bọn họ này đích xác vô cùng dụng công, điều này ta cũng biết, nhưng vấn đề là, chúng ta nhất định phải định ra cho trại huấn luyện nhạc dạo kế tiếp, chúng ta không thể bảo chứng mỗi một lớp đệ tử đều có thể xuất sắc giống như bọn họ. Hàn Nghệ nói xong hơi trầm ngâm, lại nói: - Như vậy đi, cuối tháng này cử hành một cuộc thi sát hạch thử, để cho bọn họ hiểu cuộc thi sẽ xảy ra như thế nào, không đến mức quá khẩn trương, giữa tháng sau lại đúng là thi tốt nghiệp.
.Trưởng Tôn Diên nói:
.- Như thế cũng tốt!
.Mấy người lại hàn huyên một chút về tình hình trại huấn luyện gần đây, sau đó liền cùng đi tới nhà ăn chuẩn bị ăn cơm.
.Hàn Nghệ nhìn Độc Cô Vô Nguyệt và Nguyên Liệt Hổ đi phía trước, nhỏ giọng hướng hỏi Trưởng Tôn Diên: - Trưởng Tôn công tử, ta thấy Độc Cô công tử giống như có tâm sự nặng nề, mới vừa rồi ở trong kia y còn không hề lên tiếng gì cả.
.Trưởng Tôn Diên thở dài: - Y đó là đang hâm mộ ngươi a!
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Hâm mộ ta?
.Trưởng Tôn Diên gật gật đầu, nói: - Ta không biết ngươi có biết hay không, Vô Nguyệt vẫn luôn muốn chấn hưng lại vinh quang của Độc Cô gia bọn họ, khi y chỉ có mười ba mười bốn tuổi, liền từng muốn tòng quân xuất chinh, nhưng vì Độc Cô gia chỉ còn lại một nam đinh thôi, mà khi đó tổ tiên Độc Cô Lang ở Quan Trung có danh vọng cực cao, rất nhiều quý tộc đều từng nhận ân huệ của Độc Cô gia bọn họ, bởi vậy bất kể là đương kim bệ hạ, hay là đại tướng trong quân, cũng không chịu dẫn y đi. Kỳ thật lần Tây Chinh này, y cũng từng nhờ Lư quốc công có thể để cho y đi làm một tướng tiên phong, đáng tiếc Lư quốc công vẫn không đồng ý với y. Mà hiện giờ Đại Đường ta bình định tứ phương, cơ hội lập công của y cũng càng mong manh.
.Hàn Nghệ nói: - Muốn chấn hưng Độc Cô gia, cũng không nhất định cứ phải trên chiến trường nha.
.Trưởng Tôn Diên thở dài: - Nói thì nói như thế, nhưng Độc Cô gia bọn họ làm người ta nói chuyện say sưa nhất không phải là sinh ra danh tướng, hiền thần gì gì đó, mà là tổ tiên Độc Cô Lang có ba người con gái, chia làm Hoàng hậu của Bắc Chu, Tùy triều, Đường triều, ba đời làm ngoại thích, đây cũng là xưa nay chưa từng có, tương đối mà nói, nam tử Độc Cô gia ngược lại không có quá nhiều kiến thụ, cho dù là Độc Cô Lang ở phương diện chiến công cũng chỉ bình thường không có gì nổi bật, điều này cũng khiến không ít người ghen tị Độc Cô gia một nhà ba hậu, mượn điều này để châm chọc Độc Cô gia bọn họ, bởi vậy Vô Nguyệt bức thiết hy vọng ra chiến trường.
.- Thì ra là thế! Hàn Nghệ gật gật đầu, hắn thì sợ nhất là ra chiến trường đấy, kết quả lại không trâu bắt chó đi cày, Độc Cô Vô Nguyệt vô cùng khát vọng có thể chinh chiến sa trường, lại không nhìn tới bất cứ hy vọng nào, đây chỉ có thể nói là vận mệnh trêu ngươi a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận