Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1160.2: Sự lãng mạn của chuyển động trượt

.Tiêu Vô Y cũng muốn chơi, nghĩ thầm, lát nữa về nhà bảo phu quân làm riêng một chiếc cho mình! Lại nhìn vào sân bãi ở giữa nói: - Ở giữa là làm gì?
.Hàn Nghệ nói: - Đó là sân trượt băng!
.- Sân trượt băng?
.Tiêu Vô Y sửng sốt.
.Lý Tích cau mày nói: - Nói đến sân trượt băng này, mấy tiểu tôn nhi của ta đã bị ngã ở đây, sợ đến nỗi không còn dám chơi nữa.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đó là vì chúng cũng không biết chơi như thế nào.
.Tiêu Vô Y chớp mắt nói: - Vậy chúng ta có thể chơi không?
.Hàn Nghệ ngẩn người, nói: - Cũng có thể.
.- Cuối cùng cũng có thứ chúng ta chơi rồi! Trình Giảo Kim lập tức thúc giục, nói: - Đi đi đi, đi mở mang kiến thức một chút.
.Nói xong, lão ta liền bước nhanh đi vào giữa.
.- Lão thất phu, đi bên này! Lý Tích chỉ chỉ phía sau.
.- Tại sao?
.- Không thể đi lên trên sân đua xe được, với lại còn phải thay giày!
.Hóa ra bên dưới có một lối đi chuyên dùng hướng đến sân trượt băng, trước tiên bọn họ đi đến một gian phòng, bên trong có từng đôi từng đôi giày mang bốn cái báng xe gỗ nhỏ.
.- Giày này thú vị a!
.Trình Giảo Kim cầm một đôi giày nhỏ yêu thích không buông tay.
.Hàn Nghệ nói: - Lư Quốc Công, thứ đồ chơi này thì ông đừng chơi.
.Trình Giảo Kim giận trừng hai mắt nói: - Tại sao lại thế?
.Hàn Nghệ nói: - Cái này rất dễ bị ngã, Lư Quốc Công ông tuổi tác không còn nhỏ, không chơi thì hơn!
.Trình Giảo Kim nói: - Lão phu hiện giờ có thể lên ngựa, có thể giương cung, chỉ một đôi giày nhỏ, không phải chỉ có thêm bốn cái bánh xe sao, lão phu sẽ chẳng sao cả, ngươi cũng coi thường người khác quá rồi.
.Lý Tích nói: - Lão thất phu, Hàn Nghệ nói rất đúng, chúng ta không thể không thừa nhận tuổi già a!
.Trình Giảo Kim lườm Lý Tích, nói: - Xem thử đã rồi hay nói!
.Hàn Nghệ thay đôi giày tuyệt đối sạch sẽ trước, sau đó chọn một đôi giày trượt băng phù hợp với mình, đi đến bên cạnh sân thay vào, dù sao thì ván gỗ này cũng hết sức đắt đỏ, nhất định phải làm theo quy định. Sau khi đi giày trượt băng, Hàn Nghệ chậm rãi thử một chút ở bên cạnh sân, phát hiện cũng không tồi, bắt đầu phát lực. Thứ đồ chơi này vô cùng thịnh hành khi Hàn Nghệ còn nhỏ, kiếp trước lúc nhỏ Hàn Nghệ rất nghèo, chỉ nhờ vào trượt băng mà được con gái thích.
.Sau khi khảo nghiệm mấy vòng, Hàn Nghệ bắt đầu màn biểu diễn của hắn, đủ các kiểu xoay tròn, trượt lùi, nhảy lên, một loạt các động tác trơn tru giống như thủy ngân chảy, tiêu sái, phóng khoáng, động tác tuyệt đẹp.
.Tiêu Vô Y ánh mắt tỏa sáng.
.Trình Giảo Kim xem rất hăng say, kích động hét lên: - Lão phu cũng phải thử một chút, lão phu cũng phải thử một chút.
.Nhưng vừa dứt lời, chỉ thấy Hàn Nghệ ngã thật mạnh xuống đất, còn lăn vài vòng nữa.
.Người xung quanh đều trợn tròn mắt!
.- Ai ôi! !! !
.Hàn Nghệ một tay chống eo, nói: - Lư Quốc Công, ông đừng hưng phấn quá mức, đau chết mất!
.Tiêu Vô Y chỉ có thể đứng bên cạnh sân, lo lắng nói: - Hàn Nghệ, chàng không sao chứ!
.- Không sao, không sao!
.Hàn Nghệ khó nhọc đứng dậy, chậm rãi trượt qua, ngồi lên ghế gỗ ở bên cạnh, rên rỉ nói:
.- Ai ôi, đau chết mất.
.Lý Bật vẻ mặt lo lắng nhìn Trình Giảo Kim nói: - Lư Quốc Công, ta thấy hay là thôi đi vậy, ông xem Hàn Nghệ thành thục như vậy, không để ý một cái đã ngã đau như vậy rồi.
.Lý Tích cũng nói: - Lý Bật nói không sai, nếu ngươi xảy ra chuyện gì ở chỗ ta, tẩu phu nhân kia sẽ không tha cho ta đâu.
.Trình Giảo Kim tận mắt nhìn thấy Hàn Nghệ ngã thảm như vậy, lão ta tự hỏi ngã một cú như vậy, chắc chắn không thể bò dậy giống như Hàn Nghệ được, lại nghe Lý Tích, Lý Bật nói như vậy, cảm thấy quả thực cũng quá nguy hiểm, nói: - Được rồi, được rồi, nếu chủ nhân đều đã không muốn cho ta chơi, vậy ta không chơi là được rồi.
.Lý Tích cười khổ lắc đầu.
.Hàn Nghệ lại nói: - Tư không, ta thấy ta còn phải từ từ, hay là các người đi trước để tránh mất thời gian, Vô Y cùng ta ở đây nghỉ ngơi một lát.
.Ánh mắt Lý Tích lóe lên vài cái, thì ra là thế. Nói: - Như thế cũng tốt!
.Trịnh Thiện Hành cúi đầu, khóe miệng mang theo nụ cười mỉm, mấy người liền đi ra ngoài.
.- Vô Y! Nàng xem thử họ đã ra ngoài chưa!
.Tiêu Vô Y nghiêng đầu nhìn, nói: - Đã ra ngoài rồi. Sau đó lại nhíu mày nhìn Hàn Nghệ, nói: - Chàng cũng thật vô dụng, ngã một cú như vậy mà ngay cả lưng cũng không thẳng được nữa.
.Hàn Nghệ lập tức đứng lên, xoay một vòng tại chỗ, nói: - Ta đây không phải lừa Lư Quốc Công sao, nếu Lư Quốc Công mà bị ngã ở đây, đây chính là tội ác tày trời!
.Tiêu Vô Y lúc này mới bừng tỉnh, vừa giận vừa buồn cười, nói: - Hóa ra là chàng lừa người ta.
.Hàn Nghệ nói: - Nàng muốn thử không.
.Ánh mắt Tiêu Vô Y lóe lên vài cái, nói: - Ta có thể sao.
.- Có ta ở đây, nàng sợ cái gì, đi đi đi, thay giày đi.
.- Chàng chàng đỡ ta! Nếu ta mà ngã, không tha cho chàng.
.Tiêu Vô Y vốn không sợ trời không sợ đất, nhưng sau khi đi giày trượt băng này vào, nàng lập tức thay đổi nhanh chóng, trở thành một nữ tử yếu đuối, đâu còn có chút phong phạm nữ vương nào, hai tay bám chặt vào cánh tay Hàn Nghệ, hai chân cũng run rẩy, nàng chưa bao giờ có cảm giác hai chân không nghe sai khiến này.
.- Sao ta dám để nàng ngã chứ! Hàn Nghệ thì lại rất hưởng thụ cảm giác bảo vệ Tiêu Vô Y, nói: - Nàng đừng căng thẳng, giống như ta, từ từ trượt đi!
.- Tốt lắm, tốt lắm, cứ trượt như vậy!
.Tốt lắm, tốt lắm, cứ như vậy trượt từ từ, dần dần bình ổn lại, không khỏi hết sức vui sướng: - Phu quân phu quân! Nàng chợt phát hiện, Hàn Nghệ vẫn luôn giữ nàng đã không ở bên cạnh nữa, tâm thần tức thì hoảng lên, chân lập tức trở nên lóng ngóng, lập tức ngã về phía sau.- Á!
.Đúng lúc này, một cánh tay từ phía sau ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, thuận thế xoay tròn: - Phu nhân, ta ở đây!
.Chỉ thấy Hàn Nghệ mỉm cười nhìn Tiêu Vô Y.
.- Chàng khốn khiếp, ai bảo chàng buông tay ra! Tiêu Vô Y thở gấp đập bàn tay trắng nõn về phía ngực Hàn Nghệ, nhưng khi thật sự đập vào ngực Hàn Nghệ thì lại mềm nhũn.
.Hàn Nghệ ra vẻ đau đớn xoa xoa ngực: - Ta thấy nàng trượt rất tốt, chỉ muốn để nàng tự thử xem sao.
.- Ta mặc kệ, ta chưa cho phép, chàng không được buông tay! Tiêu Vô Y khóe miệng nhếch lên, nói.
.Hàn Nghệ lắc đầu cười nói: - Không buông, không buông, cho dù nàng bảo ta buông tay, cả đời này ta cũng sẽ không buông tay!
.Tiêu Vô Y ngượng ngùng, hàm răng trắng sáng khẽ cắn bờ môi son, hai gò má ửng hồng, đôi mắt sáng trong mang vẻ nhu tình như nước, nhưng nữ vương sao lại là con chim nhỏ dựa vào người khác mà là phong tình vạn chủng nhiều hơn, mê người cực kỳ.
.Sự căng thẳng một khi biến mất, dường như đã giải phóng hai chân, hai người dường như hòa làm một thể, trong nàng có ta, trong ta có nàng, trong sân trượt băng chậm rãi trượt, tất cả đều hoàn mỹ như vậy, toàn bộ sân trượt băng chính là tồn tại vì sự lãng mạn.
.Khi tình ý thăng hoa đến mức cực sâu, Hàn Nghệ hơi cúi đầu xuống hôn kiều thê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận