Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 759.2: Chủ nghĩa hoàn mỹ

.Độc Cô Vô Nguyệt liế mắt nhìn phía Hàn Nghệ, thầm nghĩ rằng, hắn nói rất đúng, việc này cũng đã qua hai ba năm rồi, ta còn chưa tìm được biện pháp giải quyết, có lẽ ta thật sự cần người khác trợ giúp, nhưng việc này sao có thể không biết xấu hổ nói với người khác được, tuy nhiên, cứ vậy kéo dài nữa thì quá không công bằng với Hồng Lăng, ta sao lại có thể vì mặt mũi của mình, mà không để ý đến Hồng Lăng chứ, kỳ thật Hàn Nghệ ngược lại là một ứng cử viên rất tốt. Nghĩ tới đây, dường như y đã ra quyết định, bèn hỏi: - Ngươi thật sự có thể giúp được ta.
.Tuy rằng y chưa bao giờ thâu tâm đào phế cầm đuốc dạ đàm với Hàn Nghệ, quan hệ còn lâu chưa bằng giữa y với bọn Trịnh Thiện Hành được, nhưng từ sau khi y đi vào trại huấn luyện, cũng có cách nhìn khác với Hàn Nghệ, mỗi tiếng nói cử động của Hàn Nghệ đều khiến y cảm thấy Hàn Nghệ đáng giá tín nhiệm đấy.
.Mặt khác, y từng giao lưu cùng Hàn Nghệ về vấn đề dung mạo của mình, bởi vậy lúc y ở trại huấn luyện, biểu hiện ra cực kỳ thản nhiên, không có che che lấp lấp, cũng không để ý đến phương diện này. Lúc mới bắt đầu, các học viên đều rất hy vọng liếc mắt nhìn y nhiều thêm, biết rõ y là một người nam nhân, nhưng cũng có không ít đệ tử ở sau lưng xì xào bàn tán, nhưng dần dà, các đệ tử ở trại huấn luyện cũng dần dần quen với dung mạo khuynh quốc khuynh thành này của y, ánh mắt cũng trở nên vô cùng tự nhiên, cho nên y mới ôm chút ít hy vọng với môn tâm lý học của Hàn Nghệ.
.- Ta sẽ cố hết sức.
.Hàn Nghệ chủ động nói: - Nghe nói ngươi cùng Hồng Lăng là thanh mai trúc mã, thực sự không phải là đám hỏi gia tộc, như thế khá là ly kỳ đấy.
.Độc Cô Vô Nguyệt ngẩn người, vẫn hơi có chút do dự, tư tưởng của cổ nhân thực sự không thích hợp để giao lưu kinh nghiệm tình yêu với người khác, nhưng việc này khiến y phức tạp đã lâu, qua một lúc lâu, y mới gật đầu nói: - Lúc ta còn rất nhỏ, Vô Y tỷ tỷ thường mặc cho ta thành bộ dáng nữ hài tử, sau đó mang ta ra ngoài chơi đùa.
.- Thế sao? Hàn Nghệ không dám tin hỏi: - Sao nàng lại làm nhưu vậy? Kỳ thật hắn cũng biết rồi, nhưng tâm lý học cần phải nói chuyện phiếm, lợi dụng người ngoài cuộc để thúc đẩy cuộc nói chuyện, điều này sẽ giảm bớt áp lực cho đối phương, khiến đối phương chậm rãi trầm tĩnh lại, Tiêu Vô Y là một điểm thiết nhập vô cùng tốt, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua rồi.
.- Điều này ta cũng không biết, có lẽ tỷ ấy cảm thấy làm thế rất thú vị đi.
.Độc Cô Vô Nguyệt hồi tưởng lại một đoạn năm tháng kia, không khỏi cười khổ một tiếng, tinh thần và thân thể dần dần trầm tĩnh lại kể: - Lúc ấy ta còn rất nhỏ, bởi vậy thường bị tỷ ấy lừa gạt.
.- Ta tỏ vẻ thông cảm với chuyện này. Hàn Nghệ cười lắc đầu, lại hỏi: - Ngươi chính là bởi vậy mới nhận thức Thôi Hồng Lăng sao?
.Độc Cô Vô Nguyệt gật đầu:
.- Bởi vì Vô Y tỷ và Thôi đại tỷ là tỷ muội tốt của nhau, mà Thôi đại tỷ cũng thích dẫn theo Hồng Lăng ra ngoài chơi, hơn nữa lúc ấy chỉ có Vô Y tỷ, Thôi đại tỷ, Mẫu Đơn tỷ biết ta là nam nhi, mà ngay cả Hồng Lăng cũng không biết, mà Vô Y tỷ lại thường xuyên dùng việc này để trêu đùa ta và những bạn bè không biết chân tướng của tỷ ấy, khiến cho ta khá ngượng ngùng. Cho tới nay đều là Hồng Lăng ở bên cạnh an ủi ta, có một lần còn vì ta mà cãi vã với Vô Y tỷ.
.Vợ ta đến tột cùng làm bao nhiêu chuyện thất đức a! Hàn Nghệ nghe vậy có chút đổ mồ hôi, hỏi: - Không ngờ rằng Thôi Hồng lăng lại dám cãi vã với Vân Thành quận chúa đấy.
.Độc Cô Vô Nguyệt cười gật đầu: - Vô Y tỷ cho tới nay đều cực kỳ hống hách, mà Thôi đại tỷ và Mẫu Đơn tỷ vẫn luôn nhường cho tỷ ấy, bởi vậy không có người nào dám cãi lại tỷ ấy cả, trước kia ta cũng bị tỷ ấy đánh không ít, chỉ có Hồng Lăng dám đối nghịch với Vô Y tỷ thôi, hơn nữa lần nào cũng đều vì ta, cũng chính vì vậy, ta cùng với Hồng Lăng rất thân nhau.
.Hàn Nghệ cười hỏi: - Ngươi không nói cho nàng ấy biết, ngươi là nam nhi sao?
.Độc Cô Vô Nguyệt lắc đầu bảo: - Ta muốn nói cho nàng ấy biết, nhưng ta lại sợ sau khi nàng ấy biết rồi, sẽ bất hòa với ta, lúc ấy ta còn không biết bọn Sư Quái ca nữa, mà Vô Y tỷ lại là trưởng bối của ta, người bạn duy nhất của ta chính là Hồng Lăng đấy.
.Hàn Nghệ hỏi: - Vậy sao nàng ấy lại biết được?
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Là do Vô Y tỷ không cẩn thận nói lỡ miệng.
.Hàn Nghệ hỏi: - Vậy sau khi Thôi Hồng Lăng biết chuyện này, có trách ngươi hay không?
.Độc Cô Vô Nguyệt lắc đầu: - Nàng không có trách ta, mà là trách Vô Y tỷ, còn giáo huấn ba người Vô Y tỷ, Thôi đại tỷ, Mẫu Đơn tỷ một trận nữa, cũng kể từ đó về sau, Vô Y tỷ mới không mặc cho ta thành con gái nữa.
.- Thế sao? Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Ta nghĩ lúc ấy ngươi nhất định cực kỳ cảm kích Thôi Hồng Lăng đi.
.Độc Cô Vô Nguyệt ừ một tiếng: - Là Hồng Lăng dạy ta không cần chuyện gì đều nghe theo Vô Y tỷ, phải làm một Độc Cô Vô Nguyệt, nếu như không có những lời lúc trước nàng ấy nói, thì sẽ không có một Độc Cô Vô Nguyệt hôm nay rồi.
.Vô Y này a! Hàn Nghệ âm thầm cười khổ: - Khi đó Thôi Hồng Lăng phỏng chừng còn khá nhỏ đi, thật sự không ngờ nàng tại lại có được tư tưởng như vậy, Thanh Hà Thôi thị quả thật là danh bất hư truyền a.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Thanh Hà Thôi thị mặc dù danh bất hư truyền, nhưng ta cho rằng chuyện này không có quan hệ gì nhiều với Thanh Hà Thôi thị, chủ yếu là bởi vì Thôi tam thúc ông ấy thông minh tuyệt đỉnh thôi, lúc ấy tất cả moi người nói tương lai ông ấy chắc chắn sẽ ra ngoài làm tướng quân, vào triều làm tể tướng, mà vợ ông ấy cũng tài trí không kém gì, bởi vậy bốn huynh muội Thôi đại tỷ bọn họ mỗi người đều thiên tư siêu quần, thông minh hơn những đứa bé bình thường nhiều, khi còn trẻ Thôi Tập Nhận đã có tài trạng nguyên rồi.
.Hàn Nghệ tỏ vẻ tán thành, sau khi hắn nghe xong câu chuyện cũ của Nguyên Ưng, trong lòng quả thật cực kỳ khâm phục Thôi Bình Trọng, kỳ thật mấu chốt không phải ở chỗ Thôi Bình Trọng và Nguyên Ưng đánh bại đại quân Đột Quyết, mà là lúc đó Thôi Bình Trọng mới có mười sáu tuổi, vậy mà lại có thể nghiền ngẫm thấu triệt thánh ý đến vậy, đây tuyệt đối là thiên tài, hắn cười nói: - Ta nghĩ đây là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư trong truyền thuyết rồi.
.Độc Cô Vô Nguyệt gật đầu: - Có thể nói như vậy. Kỳ thật —— kỳ thật lòng ta sớm đã quyết định Hồng Lăng sẽ là thê tử của ta, chỉ là ta vẫn không biết thôi, thậm chí còn có chút do dự, lo lắng quan hệ giữa chúng ta thay đổi sẽ cải biến tình cảm giữa Hồng Lăng với ta, thẳng thắn mà nói, lúc ấy ta cũng không muốn thay đổi gì hết, là sau lại có Vô Y tỷ đứng giữa an bài, nên mới định ra được hôn sự này đấy.
.Khi nói chuyện, hai má y đỏ ửng lên, lại phối hợp với dung mạo tuyệt sắc kia, trông có vẻ vô cùng kiều diễm, thậm chí còn thầm mang theo một tia quyến rũ.
.Nam nhân lớn lên thế này, thật sự nam nữ thông sát nha! Hàn Nghệ cũng chưa từng gặp quan nam nhân nào xinh đẹp như vậy, hắn khẩn trương định thần lại, thấy toàn thân y đã trầm tĩnh lại rồi, liền hỏi: - Một khi đã như vậy, vì sao lúc trước ngươi còn hủy hôn?
.Độc Cô Vô Nguyệt nhíu mày, hơi có chút mâu thuẫn, trầm mặc nửa ngày, rủ mắt nhìn chân mình, nói: - Là ---- là vì Vô Y tỷ.
.Hàn Nghệ trợn tròn hai mắt, hỏi: - Vân Thành quận chúa ư?
.Độc Cô Vô Nguyệt gật đầu, nói: - Khi hôn sự giữa ta cùng Hồng Lăng tới gần, đột nhiên bạo phát án mưu phản Phòng Nhị, Ngô Vương Lý Khác cũng bị cuốn vào việc đó, do tình cảm của Vô Y tỷ và Ngô vương phi rất tốt, cho nên cũng bị liên lụy vào, nhưng Vô Y tỷ không phải là người bằng lòng khuất phục, ỷ ấy chẳng những không tránh đi, mà còn chạy tới đối nghịch với Quốc cữu công, nhưng tỷ ấy sao có thể là đối thủ của Quốc cữu công được, bởi vậy nhân lúc trời tối tỷ ấy đã vụng trộm rời khỏi Trường An.
.Việc này Hàn Nghệ đương nhiên biết rõ ràng, hắn lại hỏi: - Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến hôn sự giữa ngươi và Thôi Hồng Lăng chứ?
.Độc Cô Vô Nguyệt cau mày, trầm mặc một lúc lâu, mới nói: - Bởi vì ta phát hiện ta có khả năng đã thích Vô Y tỷ mất rồi.
.Này ----!
Bạn cần đăng nhập để bình luận