Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1005.3: Sói đến rồi

..
.Mà Lý Trị bọn họ thì lại đi vào trong phòng học ngồi xuống, Lý Trị không ở lại chỗ này đoạt nổi bật của Võ Mị Nương. Hàn Nghệ đang chuẩn bị thi lễ với Lý Trị, lại bị Lý Trị ngăn trở nói: - Những thứ này thì miễn đi.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, lại hiếu kỳ nói: - Bệ hạ, Hoàng hậu, sao các ngươi lại tới đây vậy?
.Lý Trị cười nói: - Trẫm hôm qua bồi Hoàng hậu đi Khúc Giang Trì bên kia du ngoạn, hôm nay chuẩn bị trở về cung, thuận đường qua bên này xem.
.Khúc Giang Trì có một khu vực đó là lâm viên của hoàng gia.
.Nói xong, Lý Trị lại tò mò nhìn Hàn Nghệ, Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành nói: - Các ngươi ba người tại sao lại ở chỗ này?
.Trịnh Thiện Hành chi tiết nói: - Hồi bẩm bệ hạ, ta cùng Huyền Đạo mới vừa rồi tình cờ gặp Đặc phái sứ, vì thế cùng hắn tới đây nhìn một cái.
.Lý Trị gật gật đầu, lại nói với Hàn Nghệ: - Vậy sao ngươi lại lên đây mà dạy học thế?
.- Đều là bởi vì y!
.Hàn Nghệ liếc nhìn thầy giáo đang sợ hãi không ngừng kia.
.Võ Mị Nương mới vừa từ ngoài cửa đi tới, hỏi: - Y làm sao vậy?
.- Hồi bẩm Hoàng hậu, người này quá khinh người! Nói xong, Hàn Nghệ hướng tới người kia nói: - Ta nhớ được ngươi tên là Khâu Lâm.
.Thầy giáo kia cũng đã bị dọa thành ngốc rồi, ngu ngơ không nói, vẫn là Trịnh Thiện Hành hảo tâm dùng cánh tay nhẹ nhàng chọc chọc y một chút, y mới phản ứng tới, vội vàng hấp tấp nói: - Dạ dạ dạ, tiểu nhân họ Khâu tên Lâm, trí nhớ của Đặc phái sứ thật là tốt.
.- Ngươi có lệ khích lệ ta như vậy so với ngươi dạy sách còn chân thực hơn! Hàn Nghệ châm chọc một câu, nói: - Ngươi có biết hay không ngươi làm thế này là một loại hành vi lừa gạt, chúng ta tiêu tiền mời ngươi tới nơi này dạy học, vậy ngươi nhất định phải cố gắng dạy học cho ta, mà ngươi lại ở trong này qua loa cho xong, nếu ngươi cảm thấy ngươi không thích phần công tác này, ngươi có thể nói với ta, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi.
.Võ Mị Nương nghe vậy, thần sắc không hài lòng, nàng vô cùng hậu đãi đối với những thầy giáo này đấy, không ngờ ngươi lại ở trong này làm qua loa cho xong.
.- Không không phải, tiểu nhân chỉ là chỉ là! Khâu Lâm kích động không ngừng, lắp bắp, Hoàng đế và Hoàng hậu đều ngồi ở chỗ này, lá gan y sắp bị dọa vỡ rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, ngươi chướng mắt sách giáo khoa của ta, ngươi cảm thấy nên dạy Luận Ngữ đúng hay không?
.- Đúng không không đúng! Tiểu nhân không không nghĩ như vậy. Khâu Lâm ấp úng, kỳ thật y chính là có ý tứ này, bởi vì y cảm thấy đọc sách của thánh nhân là một loại kiêu ngạo, còn đọc cái loại chuyện xưa này, đó là bậy bạ, đối với cái này y rất là khinh thường.
.Đám người Lý Trị, Trịnh Thiện Hành bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng bọn họ kỳ thật cũng rất lý giải loại tư tưởng này.
.- Ngươi nghĩ như vậy, cũng không có vấn đề gì, ngươi có thể nói thẳng, mỗi người đều có ý tưởng của mỗi người.
.Hàn Nghệ lời nói xoay chuyển, nói: - Nhưng cái ta muốn nói chính là, ta mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, hiện tại ngươi cầm tiền của ta, nhưng không hề hết sức đi làm, thì đây sẽ là cái sai của ngươi. Nếu một ngày kia, ngươi vào triều làm quan rồi, bệ hạ không để cho ngươi làm Tể tướng, không có như nguyện của ngươi, vậy chẳng phải là ngươi sẽ giống như hiện tại, mỗi ngày qua loa cho xong.
.Võ Mị Nương thản nhiên nói: - Ngươi đã không muốn làm, vậy cũng không cần phải ở lại chỗ này nữa.
.Khâu Lâm bùm một tiếng, quỳ trên mặt đất, nói: - Hoàng hậu thứ tội, Hoàng hậu thứ tội, cầu Hoàng hậu cho tiểu nhân một cơ hội đi.
.Y đến từ đất Ba Thục, đến Trường An đi thi, nhưng gia cảnh bần cùng, Trường An tiêu phí lại cao, y ngay cả cơm cũng sắp không có mà ăn rồi, Trịnh Thiện Hành thấy y đáng thương, mới an bài y tới Chiêu nghi học viện này dạy học.
.Trịnh Thiện Hành động dung nói:
.- Kính xin Hoàng hậu lại cho y một cơ hội nữa.
.Ấn tượng của Võ Mị Nương đối với Trịnh Thiện Hành cũng không tệ, dù sao Trịnh Thiện Hành cũng thường xuyên tới chiếu cố Chiêu nghi học viện này, nói với Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, ngươi nói làm sao bây giờ đây?
.Hàn Nghệ nói: - Hoàng hậu, việc này kỳ thật cũng trách ta, là ta quá để mắt bọn họ, cho rằng bọn họ sẽ quý trọng phần công tác không dễ có được này, bởi vậy cho bọn họ quá nhiều tự do. Ta đề nghị lại cho y một cơ hội nữa, ta cũng sẽ hoàn thiện chế độ của học viện, quyết không thể để cho bọn họ giống như hiện tại qua loa cho xong như vậy nữa. Nếu Hàn Nghệ muốn đuổi y đi, thì hắn cũng sẽ không nói nhiều như vậy.
.Võ Mị Nương gật gật đầu, nói: - Ngươi đi xuống trước đi!
.- Tiểu nhân cáo lui, tiểu nhân cáo lui!
.Khâu Lâm chỉ cảm thấy giống như tìm được đường sống trong chỗ chết, gần như là lảo đảo chạy ra ngoài.
.Võ Mị Nương lắc đầu, chợt thấy Lý Trị ngồi ở chỗ kia trầm mặc không nói, nhỏ giọng nói: - Bệ hạ, ngươi đang suy nghĩ gì?
.Lý Trị ngẩn ra, đột nhiên nói với Hàn Nghệ: - Ngươi tính toán làm như thế nào để ngăn chặn những tình huống như thế này?
.Hàn Nghệ sửng sốt một lát, nói: - Thưa bệ hạ, cái này thì quá đơn giản, áp dụng phương pháp khảo hạch, bình chọn, khôn sống mống chết, nói ngắn lại, gã cầm tiền của ta quỹ từ thiện, thì nhất định phải cố gắng làm tốt những chuyện thuộc bổn phận, đây là điều hoàn toàn chính đáng, bằng không mà nói, ta đã đuổi y đi rồi, đãi ngộ cho những lão sư này tốt như vậy, ta mới không sợ không ai đến làm. Đợi sau khi tân học viện bắt đầu hoạt động, ta sẽ tổ chức một cuộc họp với bọn họ, đến lúc đó bọn họ cũng sẽ không nhẹ nhàng như vậy nữa, tiền của quỹ từ thiện cũng không có một đồng tiền nào là dư thừa cả.
.Lý Trị sau khi nghe xong, cảm khái nói: - Nếu trị lại cũng có thể đơn giản như vậy vậy thì tốt rồi rồi!
.Lời này vừa nói ra, Hàn Nghệ, Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo, thậm chí cả Võ Mị Nương đều biến sắc mặt.
.Trị lại tuy rằng bao hàm rất nhiều tầng ý tứ, nhưng chủ yếu chỉ chính là cắt giảm quan viên, bởi vậy cả triều văn võ đều biến sắc khi bàn đến.
.Lý Trị đột nhiên tung ra một câu nói như vậy, thật sự là làm cho người quá chấn kinh rồi.
.Lý Trị dường như cũng nhận thấy được mình đã nói lỡ rồi, ho nhẹ một tiếng, nói với Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, nói đến sách giáo khoa này của ngươi, mới vừa rồi lão sư kia thật sự là có mắt không tròng. Lần trước Hoàng hậu mang theo một vài bản về cho Hoàng tử trẫm xem, kết quả các hoàng tử của trẫm đều yêu thích không buông tay, hiện tại cũng không thích xem Luận Ngữ, chỉ thích xem sách này của ngươi, hơn nữa những câu chuyện xưa trong sách này của ngươi, chẳng những thú vị, còn có thể dạy người ta đạo lý làm người, trước kia khi các hoàng tử của trẫm xem Luận Ngữ, một câu phải giảng giải lặp đi lặp lại, hơn nữa bọn họ đọc cũng không thấy thú vị, cảm giác rất buồn tẻ, nhưng khi đọc sách này của ngươi, mặc dù là cùng một đạo lý, nhưng Hoàng tử của trẫm lĩnh ngộ được vô cùng nhanh, khi đàm luận về thánh nhân với lão sư của bọn họ, luôn mang chuyện xưa này của ngươi ra để làm ví dụ, biến thành lão sư của bọn họ hiện tại cũng phải xem sách này của ngươi.
.Võ Mị Nương cũng cười gật gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận