Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1243.1: Quân đội phi nhân nghĩa

.Doanh Châu, cũng chính là vùng thành phố Triều Dương Liêu Ninh sau này.
.Nhưng hiện giờ hơn phân nửa số người sống ở đây đều là người Khiết Đan, vào thời đầu Đường, tộc Khiết Đan vẫn tương đối hùng mạnh, để ổn định được tộc Khiết Đan, Lý Thế Dân áp dụng chính sách ngoại giao khác, lấy đức thu phục người, thiết lập Tùng Mạc Đô Đốc phủ ở đây, bổ nhiệm Đại Hạ thị Trường Quật Ca là Đô đốc của Tùng Mạc Đô Đốc phủ.
.Còn bây giờ nơi này đã trở thành đại bản doanh công phạt Cao Câu Ly.
.Lý Tích bọn họ đi sớm về khuya đến đây, bởi vì ông ta nhất định phải kết thúc chiến đấu trước khi mùa đông đến, các châu huyện dọc đường đều chuẩn bị xong lương thực và ngựa, bởi vì Lý Tích bọn họ cũng không mang nhiều người gì đến, trước mắt vẫn không cần chưng thu lương thảo quy mô lớn, bởi vậy Lý Tích bọn họ đi đường ngày đêm, rất nhanh đã đến Doanh Châu, hội hợp với tướng quân Trình Danh Chấn ở Doanh Châu.
.Mà căn cứ theo kế hoạch tác chiến lần này là không điều động binh lính Trung Nguyên, trực tiếp triệu tập một vạn năm ngàn binh lính từ Khiết Đan, Hắc Thủy, cộng thêm đội quân năm ngàn của Trình Danh Chấn, kiếm đủ hai vạn tướng sĩ. Thật ra triều Đường không có đội quân nhiều như là Tần Hán, dù sao thì nhân khẩu không nhiều, hiện nay toàn quốc trên dưới tổng cộng cũng chỉ có đội quân năm mươi vạn, hơn nữa năm mươi vạn này chỉ là đại diện nông phu có quân tịch, bình thường đều ở nhà cày cấy, quân chính quy lại càng ít đến đáng thương, thật ra xuất binh mười vạn đối với triều Đường mà nói cũng đã được coi như là quy mô lớn nhất rồi, xuất động mấy chục vạn binh gần như là điều không thể ở thời kỳ đầu Đường.
.Tuy nhiên triều Đường nhiều ngựa, trường ngựa nhiều không đếm xuể, lời đồn có trăm vạn chiến mã, bởi vậy triều Đường tác chiến cũng rất giống với dân tộc du mục, dùng tinh binh tác chiến tập kích, cũng không cần đến đội quân quá nhiều.
.- Đại soái, tám ngàn dũng sĩ Khiết Đan ta đã chuẩn bị xong rồi, để đại soái sử dụng.
.Chỉ thấy một lão già mặc áo lông chồn, khoảng chừng năm mươi tuổi, vẻ mặt cung kính hành lễ với Lý Tích. Người này tên là Trường Quật Ca, là thủ lĩnh Đại Hạ thị, thống lĩnh bát bộ Khiết Đan, cũng là Đô đốc của Tùng Mạc Đô Đốc phủ, đây là do Lý Thế Dân khâm phong trước đây, đối với Đông Bắc, Lý Thế Dân thông thường đều bổ nhiệm thủ lĩnh địa phương làm trưởng quan địa phương, kỳ thật triều Đường không có quyền quản lý thực tế.
.Đồng thời cũng có hai nam tử quấn da thú đứng dậy tỏ vẻ sẽ dốc toàn sức ủng hộ Đại Đường.
.Hai người này lần lượt là thủ lĩnh của Hắc Thủy và Túc Mạt, A Bố Đạt Lợi và A Ngô Nhi. Chủ yếu tổng cộng có bảy bộ, trong đó năm bộ khá thân với Cao Ly (Triều Tiên ngày nay), duy có hai bộ này là trung thành với Đại Đường, thật ra bọn họ chính là tổ tiên của người tộc Mãn. Nếu như Hàn Nghệ ở đây, hắn nhất định sẽ cảm thấy cảnh tượng này hết sức buồn cười, bên kia một Khiết Đan, bên này một tộc Mãn, đây đều là kẻ thù lớn nhất của vương triều Trung Nguyên sau này, nhưng hiện giờ bọn họ đều thần phục Đại Đường, có thể thấy được sự cường thịnh của Đại Đường.
.Năng lực quân sự của một quốc gia có hùng mạnh hay không, mấu chốt không nằm ở số lượng binh mã, mà là nằm ở năng lực xuất binh lực, ở phương diện này thì triều Đường mạnh hơn Đại Hán. Triều Hán tuy mạnh, nhưng thông thường đều là nhất định phải xuất binh từ Trung Nguyên, đây chính đặc điểm chính sách ngoại giao của triều Hán, còn triều Đường, mặc dù trọng binh đều ở địa khu Quan Trung, nhưng nếu không phải xuất binh quy mô lớn thì có thể trực tiếp phát binh ở bất cứ chỗ nào xung quanh quân địch, tiến hành tấn công quân địch với tốc độ nhanh nhất, đây chính là nguyên nhân rất nhiều dân tộc thiểu thần phục Đại Đường, vô cùng tôn kính Thiên khả hãn, hơn nữa những dân tộc thiểu số này đều là chiến đấu trên lưng ngựa, bởi vậy động viên cũng hết sức nhanh chóng.
.Lý Tích gật gật đầu, lại cùng các tướng lĩnh liên can đi đến "sa bàn" hết sức đơn giản ở bên cạnh.
.Trình Danh Chấn nói: - Đại soái, Cao Câu Ly vương Uyên Cái Tô Văn mặc dù thống lĩnh trọng binh công phạt Tân La, nhưng y cũng phòng bị Đại Đường chúng ta, bố trí trọng binh phòng thủ ở khắp vùng Tân Thành, ước chừng có ba vạn quân, do đại tướng Đậu Lâu Phương của Cao Câu Ly trấn thủ Tân Thành, nếu như chúng ta tiến công địa khu Liêu Đông, đầu tiên phải đột phá phòng thủ của Tân Thành.
.Trường Quật Ca lo lắng nói: - Chủng ta tổng cộng chỉ có hai vạn quân, mà thành trì của Cao Câu Ly hơn phân nửa đều là dựa vào núi mà xây, muốn đánh hạ Tân Thành, tuyệt không phải chuyện dễ a!
.- Căn cứ vào hai lần trước Đại Đường ta công phạt Cao Câu Ly mà xem, công thành nhổ trại, sẽ chỉ khiến quân ta lâm vào trận khổ chiến, bởi vậy mạt tướng cho rằng tập trung binh lực công phạt Tân Thành, tuyệt không phải thượng sách. Tiết Nhân Quý đột nhiên đứng ra nói.
.Lý Tích gật gật đầu nói: - Lời Nhân Quý nói, cũng là suy nghĩ trong lòng bổn soái. Nhân Quý, vậy ngươi cho rằng nên làm thế nào?
.Tiết Nhân Quý nói: - Nếu như đại quân hai vạn chúng ta vượt qua Liêu Hà, nhất định sẽ dẫn địch đến đánh lén, bởi vậy muốn vượt qua Liêu Hà, nhất định phải giương đông kích tây. Mạt tướng nguyện lĩnh hai ngàn tinh binh, lặng lẽ vượt Liêu Hà, trước tiên tiến công thủ quân của Tân Thành, yểm hộ đại quân ta vượt sông, sau đó đại quân ta có thể tập trung ưu thế binh lực, vòng qua Tân Thành, công phạt thành trấn xung quanh.
.- Ba ngàn tinh binh?
.Trường Quật Ca nói:
.- Chỉ riêng trong thành Tân Thành đã có đại quân hai vạn rồi a!
.Tiết Nhân Quý cười nói: - Đô đốc, binh quý ở tinh chứ không ở nhiều, Cao Câu Ly tuy rằng nhân số nhiều, nhưng đối mặt với Đại Đường ta, bọn họ cũng sẽ khó tránh khỏi khiếp đảm, chỉ riêng điểm này, ta đã có thể giằng co với chủ lực của Tân Thành.
.Các đại tướng Khiết Đan như Trường Quật Ca nghe vậy mà hết sức chấn kinh, ba ngàn người vây đánh thành trì kiên cố với đại quân hai vạn cố thủ, ngài đây là đang nói đùa sao?
.Nhưng Lý Tích lại cười nói: - Không sai! Vây đánh Tân Thành, ba ngàn tinh nhuệ đủ rồi, nhiều hơn nữa cũng chẳng làm nên chuyện gì.
.Nói đến đây, ông ta ngừng một chút, lại nói: - Nhưng mà, nếu Nhân Quý có thể lặng lẽ vượt qua Liêu Hà, chúng ta có thể lợi dụng nhân tố vượt sông bất lợi đối với quân ta này, trước tiên cho kẻ thù một uy thế phủ đầu.
.Trình Danh Chấn nhíu mày nói: - Ý của đại soái, đại quân chúng ta giả vờ vượt sông, thu hút địch đến đánh, sau đó do Tiết tướng quân từ bên cạnh yểm trợ, hai mặt giáp công quân địch.
.Lý Tích gật gật đầu, nói: - Việc này chúng ta phải lên kế hoạch kỹ lưỡng một chút. Lúc nói ông ta lại liếc nhìn những tướng sĩ Khiết Đan, nói: - Kẻ thù tuy nhiều, nhưng khó có thể thống nhất điều độ, bởi vậy chỉ cần chúng ta đoàn kết một lòng, kẻ thù sẽ không đáng phải lo nghĩ. A Bố Đạt Lợi, A Ngô Nhi, các ngươi vẫn là thống lĩnh binh mã bản bộ tiến công Bạch Sơn, rồi phối hợp với thủy quân của Lưu tướng quân bên kia, đến lúc đó quân đội của Bách Tế, Bạch Sơn nhất định phải triệt binh hồi viện, còn đại quân ta chủ công vùng Tân Thành, Phù Dư, một khi giành được thành công, Uyên Cái Tô Văn mất đi sự hiệp trợ của Bách Tế và Bạch Sơn cũng là lực bất tòng tâm, y nhất định sẽ đưa trọng binh lên tiền tuyến, nếu như vậy thì Tân La có thể hóa giải nguy cơ. Nhưng mà, chúng ta nhất định phải phòng bị việc phản công của Cao Câu Ly, bởi vậy chúng ta không thể nói nhân nghĩa gì với bọn họ, mỗi lộ quân đội nhất định phải mang theo lượng lớn dầu hỏa, bổn soái hy vọng nơi nào có đại quân ta, nhất định là thốn thảo bất sinh.
.Thốn thảo bất sinh?
.Đây là một khái niệm, đó chính là tiến công hủy diệt.
.Trình Danh Chấn rất cẩn thận nói: - Đại soái, vậy có phải sẽ mất nhân đức không. Nếu như áp dụng tấn công hủy diệt quy mô lớn kiểu này, bách tính địa phương nhất định sẽ chịu tổn hại vô cùng lớn.
.Lý Tích cười nói: - Mỗi lần gặp đại quân Trung Nguyên ta tấn công, Cao Câu Ly liền áp dụng kế sách kiên thanh bích dã, thứ bọn họ đốt còn nhiều hơn chúng ta nhiều, lần này chúng ta sẽ không phiền đến bọn họ động tay nữa, chúng ta đốt giúp bọn họ. Ngoài ra, lần này tiến quân, giao phong với địch, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, nếu như để ta phát hiện trong quân có dù là một tù binh, đều xử theo quân pháp.
.Trường Quật Ca nghe vậy trong lòng hoảng sợ, nước quân tử vẫn hay nói đâu?
.Nhưng kỳ thật đây cũng là chuyện chẳng có cách nào, bọn họ chỉ đội quân hai vạn, phải chú ý đến tác chiến cơ động, không thể nào còn đi bắt tù binh, nhưng nếu ngươi không giết tù binh, vậy đến lúc đó bọn họ cũng sẽ đến giết ngươi.
.Dù sao thì theo Lý Tích thấy, không cần đến bao lâu là Đại Đường có thể hưng binh tiêu diệt Cao Câu Ly, lần này đương nhiên có thể tiêu diệt bao nhiêu thì tiêu diệt bấy nhiêu, bọn họ cũng không có hy vọng xa vời thần dân Cao Câu Ly sẽ trung thành với Đại Đường, dù sao thì hai bên có huyết hải thâm thù, nhân nghĩa cứ để qua một bên đi.
.Về phần lương thảo gì đó, đó đương nhiên là dựa vào cướp bóc, Doanh Châu mặc dù có lương thực, nhưng kiểu tác chiến cơ động này, lương thực nhất định không đến, chỉ có thể lấy chiến nuôi chiến.
.Đến khi thương nghị kế hoạch tác chiến xong, Trường Quật Ca bọn họ liền chỉnh đốn quân đội.
.Các tướng lĩnh liên can như Trình Danh Chấn, Cao Khản lại lặng lẽ đến tìm Lý Tích.
.Trình Danh Chấn sầu lo nói: - Đại soái, tương lai Đại Đường chúng ta sẽ tiêu diệt Cao Câu Ly, nếu giết chóc như vậy, chỉ sợ sẽ khiến bách tính địa phương thù hận Đại Đường ta, đến lúc đó khi đại quân ta lại đến tiến công, sẽ gặp phải phản kích còn ngoan cường hơn.
.Lý Tích nói: - Nỗi lo trong lòng các ngươi, sao ta lại không biết, nhưng bát bộ Khiết Đan này cách Cao Câu Ly thật sự là quá gần, chịu ảnh hưởng của Cao Câu Ly còn vượt xa việc chịu ảnh hưởng của Đại Đường ta, đối với Đại Đường ta mà nói, kết quả tốt nhất chính là bọn họ hai nhà thủy hỏa bất dung, thù hận lẫn nhau, như vậy mới có thể đảm bảo tương lai khi đại quân Đại Đường ta đến đánh, tám bộ lạc Khiết Đan sẽ không tiếc dốc sức ủng hộ chúng ta, bởi vậy khi các ngươi lãnh bính tiến công, nhất định phải độc ác một chút, gây thêm một món huyết hải thâm thù giữa bọn họ.
.- Mạt tướng đã hiểu.
.Nhưng mà, khi Lý Tích, Khế Bật Hà Lực bọn họ đang bận tính kế với người khác, lại không biết con cháu của bọn họ lúc này đang sống những ngày tháng sống không bằng chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận