Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 162.2: Diễn viên phụ gặp ảnh đế.

.Nói xong hắn an vị ở bên cạnh, rót cho mình một chén trà, vừa uống, vừa xem cuộc chiến, tuy rằng lúc này cờ tướng vô cùng đơn giản, nhưng nhìn được hắn cũng cực kỳ nhập thần, mới trước đây hắn cũng thường xuyên ngồi xổm tại ven đường nhìn mấy thúc thúc gia gia chơi cờ, vừa ngồi là ngồi đến trưa, chẳng biết lúc nào, hắn cũng biến thành một cao thủ cờ tướng, có chút thời điểm, còn đi đánh cờ cùng các đại thúc này, đánh cuộc nho nhỏ chút cho vui vẻ, kiếm chút thu nhập thêm mua hai cái bánh bao để ăn.
.Một ván đánh xong.
.Tang Mộc thấy Hàn Nghệ đang xem đến xuất thần, vì thế nói: - Ân công, ngươi muốn đánh ván tiếp theo hay không?
.Đánh với ta, các ngươi sẽ rất mau mất đi hứng thú với cờ tướng này. Hàn Nghệ khoát tay nói: - Thôi đi, thôi đi, ta xem một chút là được. Dừng một chút rồi, hắn đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, hỏi: - Đúng rồi, các ngươi cảm thấy ở nơi này như thế nào?
.Tang Mộc, Đông Hạo, Tá Vụ ba người quay sang nhìn nhau, sau đó nhất tề gật đầu.
.Tang Mộc nói: - Tốt lắm. Tốt lắm, ta lớn như vậy, vẫn còn chưa từng được ở phủ đệ lớn như vậy.
.- Chính là không tự tại bằng ở tại Dương Châu.
.Tá Vụ lại bổ sung một câu.
.Đây là một câu nói vô cùng thực tế, dù sao cũng là ở trong nhà người khác. Khó tránh khỏi sẽ cảm thấy gò bó.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói:
.- Ta tính toán ở bên ngoài mua gian nhà, các ngươi nghĩ như thế nào?
.- Tốt.
.Tang Mộc, Đông Hạo tất cả đồng thanh nói.
.Hàn Nghệ cười nói: - Các ngươi mới vừa rồi không phải nói ở nơi này rất tốt à.
.Tang Mộc ngượng ngùng nói: - Nhưng vẫn còn có chút trói buộc, cảm thấy muốn đi ra một chuyến thì đều rất phiền toái.
.Đông Hạo chờ mong nói: - Không biết ân công đã nhìn được nhà nào chưa?
.Hàn Nghệ ừ một tiếng: - Có chút để ý rồi, chỉ có điều.
.- Chỉ có điều cái gì?
.Tang Mộc hiếu kỳ nói.
.Hàn Nghệ nói: - Chỉ có điều đó là một nhà thanh lâu.
.- Thanh lâu?
.Ba người đồng thanh cả kinh nói. Sắc mặt đều có vẻ rất quỷ dị.
.Trôi qua một lát, Đông Hạo ha hả nói: - Ân công không phải là tính toán mở thanh lâu đó chứ?
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng thật ra cũng có quyết định này. Các ngươi nghĩ như thế nào?
.- !
.Ba người đều có chút trầm mặc.
.Hàn Nghệ biết rằng bọn họ kỳ thật đều muốn gật đầu đấy, dù sao đều là nam nhân, nói: - Các ngươi nghĩ đi đây vậy, cho dù ta muốn mở thanh lâu, cũng không phải làm hoạt động này, các ngươi hãy thu ngay cái ý nghĩ tục tĩu kia của các ngươi lại đi.
.Ba người đại nam nhân đều mang vẻ mặt xấu hổ.
.Tang Mộc nói: - Vậy không biết ân công định dùng thanh lâu này để làm những thứ gì?
.Hàn Nghệ nói: - Tiên quyết là có mua hay không rồi nói sau, ta hiện tại cũng đang do dự.
.Kỳ thật Hàn Nghệ lúc ăn cơm ở Phượng Phi Lâu, thì đã có ý tưởng này, mấu chốt trước mắt dường như hắn cũng không biết làm gì. Tiếp tục đi lừa gạt mà sống, hiển nhiên là không được, chung quy cũng không có khả năng luôn mang ở Tiểu Dã, Hùng Đệ đi lừa gạt, tuy rằng hắn cái gì cũng biêt, nhưng ngoại trừ lừa, không có một ngành nào là tinh thông, duy chỉ có đối với những chỗ ăn chơi thì tương đối quen thuộc, phải biết rằng trước kia những chỗ ăn chơi đó chính là cái nhà thứ hai của hắn, cho nên hắn cảm thấy mở một chỗ ăn chơi đối với hắn mà nói là một lựa chọn tốt.
.Nhưng xét thấy ân oán của Phượng Phi Lâu và Hoa Nguyệt Lâu, cùng với tình trạng của ngõ Bắc trước mắt, hắn lại tràn đầy lo lắng, vì vậy luôn luôn đang ở trong do dự, nhưng quả thật hắn rất muốn chuyển ra ngoài.
.Sáng sớm ngày thứ hai.
.Hàn Nghệ kêu Hùng Đệ, Tiểu Dã dậy chạy bộ sáng sớm, hiện giờ Hùng Đệ phải tán gái, nhất định phải giúp y rèn luyện thân thể, Hàn Nghệ chính là nghĩ như vậy.
.- Hàn đại ca, hình như những ca ca tỷ tỷ mà chúng ta đi qua đều đang cười chúng ta.
.Hùng Đệ chạy trước, đột nhiên phát hiện khi đi ngang qua một vài gia đinh nữ tỳ, thấy bon họ đang xì xào bàn tán, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút không nhịn được rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Không cần phải để ý đến bọn họ, tiếp tục chạy là được. Hắn làm chuyện gì, cực ít khi đi để ý đến ánh mắt của người không biết.
.- Ah.
.- A, đây không phải là Dương tỷ tỷ sao.
.Hùng Đệ đột nhiên ngừng lại, lại vẫy vẫy về phía trước hô: - Dương tỷ tỷ, chào buổi sáng nè!
.Chỉ thấy Dương Phi Tuyết đang đi thẳng tới, giọng điệu vô cùng bình thản nói một tiếng: - Chao buôi sang! Ánh mắt lại nhìn về hướng Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ đều nhìn ở trong mắt, khẽ cười nói: - Chào buổi sáng Dương cô nương.
.Dương Phi Tuyết há miệng thở dốc, đột nhiên lại hướng sang Hùng Đệ và Tiểu Dã nói: - Tiểu Mập, Tiểu Dã, các đệ tiếp tục chạy, tỷ tỷ có một số việc muốn nói với Hàn đại ca của các đệ.
.- Ah.
.Hùng Đệ và Tiểu Dã cũng không phải người bát quái, lập tức rời khỏi.
.Dương Phi Tuyết vẹo con ngươi liếc nhìn Hàn Nghệ nói: - Hàn Nghệ, hôm qua ngươi đi đâu thế?
.Hàn Nghệ nói: - Đi học viện của Thiếu công tử a!
.Dương Phi Tuyết hừ nói:
.- Ngươi còn muốn gạt ta, rõ ràng ngươi chính là đi thanh lâu.
.- Ách.
.- Hàn Nghệ, ngươi đã nói sẽ không gạt ta rồi.
.- Làm sao cô biết?
.- Hừ, trước tiên ngươi đừng hỏi ta làm sao biết, hiện tại ta hỏi ngươi, vì sao ngươi gạt ta.
.Hàn Nghệ vẻ mặt khó xử nói:
.- Dương cô nương, ta thực sự không muốn lừa dối cô, nhưng Thiếu công tử uy hiếp ta không thể nói ra, bằng không mà nói, y liền sẽ đuổi ta đi.
.- Thật sao? Dương Phi Tuyết nói.
.Hàn Nghệ nói: - Ta lừa cô làm chi, ta đi thanh lâu thì đi, có cái gì không thể nói.
.- Điều này cũng đúng.
.Dương Phi Tuyết gật gật đầu, lại nói: - Ngươi nói giống như đi thanh lâu là chuyện gì đó đương nhiên vậy, ngươi là người có vợ, sao có thể đi thanh lâu, nơi đó cũng không phải là cái chỗ gì tốt. Ồ, ta biết rồi, ngươi đích thị là thấy thê tử ngươi không ở đây, vì thế liền vụng trộm chạy tới thanh lâu. Lần tới gặp được thê tử ngươi, ta nhất định nói cho nàng biết.
.Hàn Nghệ có chút đổ mồ hôi, cái này nếu để cho Tiêu Vân biết được, trời ạ! Vội vàng nói: - Dương cô nương, cô cũng không phải là người thích đâm thọc như vậy chứ.
.Dương Phi Tuyết hừ nhẹ nói: - Nếu như một mình ngươi đi. Ta đây sẽ không báo cho thê tử ngươi biết, nhưng không ngờ ngươi mang theo Tiểu Mông cùng đi, Tiểu Mông mới lớn có nhiêu đó, ngươi lại dẫn nó đi tới cái loại địa phương đó.
.- Ta dẫn y đi hay sao?
.Hàn Nghệ hai mắt trợn mắt, nói: - Cô đây là nghe ai nói thế hả?
.- Tiểu Mông nói.
.Dương Phi Tuyết nói: - Việc này Nhị bá bá ta cũng đã biết. Đêm qua chính tai ta nghe được Tiểu Mông nói là ngươi xin nó dẫn ngươi đi đi dạo thanh lâu, nó chối từ không được mới dẫn ngươi đi đấy, Tiểu Mông còn nói, nó cố ý dẫn ngươi đi một nhà thanh lâu sắp đóng cửa, ngươi còn rất là bất mãn.
.Tên khốn khiếp này, lão tử không có bán đứng gã, ngược lại gã lại bán đứng ta rồi. Hàn Nghệ tức giận đến mức nói không ra lời.
.Dương Phi Tuyết nói: - Như thế nào? Ngươi không phản đối sao?
.Dừng một chút, nàng lại nói: - Hàn Nghệ, ta đã nói với ngươi rồi, Nhị bá bá ta là một người vô cùng chính trực. Ta hận nhất người khác đi thanh lâu, sao ngươi lại không nghe, còn dẫn theo Tiểu Mông cùng đi, hiện tại Nhị bá bá ta đối với ngươi có ý kiến rất lớn, đêm qua ta còn muốn giúp ngươi.
.Nàng lời vừa nói ra được phân nửa, Hàn Nghệ đột nhiên kéo tay nàng, nói: - Cô mau đi theo ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận