Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 507: Phong thái tài hoa tuyệt vời

.Hoàng hậu? Không lẽnàng ta chính là Vương hoàng hậu? Chết tiệt, lão tử mải nhìn mặt và dáng người rồi. Thử hỏi là thiên hạ đương thời, ngoài hoàng hậu ra còn có ái dám búi tóc lăng vân, đội mũ vàng, mặc váy thêu phượng!
.Hàn Nghệ vội cúi đầu thi lễ. Nhưng không hề nói chuyện, trong lòng buồn bực. Mẹ kiếp, hoàng hậu này xinh đẹp như vậy mà Lý Trị còn tìm nhân tình. Xem ra Lý Trị này là một phi công trẻ thích lái máy bay bà già. Không có hứng thú với những cô em nhỏ tuổi hơn mình.
.Vương hoàng hậu này ánh mắt nhìn thẳng, không nói một lời, ngẩng đầu ưỡn ngực bước qua.
.Đợi sau khi nàng ta đi qua, Hàn Nghệ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đúng lúc này, Vương hoàng hậu kia bỗng nhiên dừng lại. Nàng ta vừa dừng lại, dường như không khí xung quanh đều ngưng kết lại. Không ít người đều run rẩy một chút. Nhưng thấy ánh mắt hẹp vài mà trong đó con ngươi sáng ngời nhìn về sau một cái nói: - Ngươi là ai?
.Âm thanh không lớn cũng rất dễ nghe. Nhưng trong giọng điệu có chút uy nghiêm và lạnh lùng. Làm cho người ta không ngừng sợ hãi. Xung quanh không ít tỳ nữ hai chân đều bắt đầu rung lên.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, liếc nhìn. Nhìn nàng ta đang nghiêng mắt nhìn mình. Mẹ kiếp, cô không biết nhìn thẳng người khác sao? Khom mình thi lễ nói: - Đốc sát ngự sử Hàn Nghệ tham kiến hoàng hậu.
.- Hàn Nghệ?
.Ánh mắt của Vương hoàng hậu đột nhiên trở nên linh hoạt hơn.- Ngươi chính là Hàn Nghệ?
.Hàn Nghệ nói: - Thần chính là Hàn Nghệ.
.Vương hoàng hậu đột nhiên xoay người lại, nhìn thẳng vào Hàn Nghệ. Ánh mắt có chút sắc lạnh, mỏng manh, môi đẹp tuyệt trần hơi nhếch lên. Lạnh lùng nói: - Ta còn tưởng ngươi là thần thánh phương nào! Thì ra chỉ là một đứa trẻ vô tri. Thật là không biết trời cao đất dày.
.Hàn Nghệ khẽ cười nói: - Đa tạ hoàng hậu khích lệ. Thần cảm thấy rất sợ hãi.
.Vương hoàng hậu đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nhạt nói: - Nhà nông vẫn là nhà nông. Cho dù là mặc quan phục cũng không thể che dấu sự hèn mọn trong nội tâm.
.Nàng thực sự vô cùng hận Hàn Nghệ. Bởi vì Hàn Nghệ là thần tử đứng đầu trong triều hoàn toàn ủng hộ Võ Mị Nương. Cũng là người do Võ Mị Nương một tay đề bạt lên. Mà hiện giờ Vương hoàng hậu và Võ Mị Nương đã đến mức là có ta không có ngươi. Không thể cùng tồn tại nữa rồi. Cho nên bất cứ người nào cùng phe với Võ Mị Nương đều là kẻ thù của nàng ta. Không hận ngươi hận ai! Nói chuyện cũng không chút nể nang.
.Hàn Nghệ cuối cùng cũng hiểu tại sao Lý Trị lại thích Võ Mị Nương chứ không phải Vương hoàng hậu. Kỳ thực nếu chỉ luận sắc đẹp. Thì Vương hoàng hậu này hơn một bậc. Có lẽ là trên đời rất khó có người để phân cao thấp. Đây cũng là lý do tại sao lúc đầu Lý Thế Dân đã chỉ định nàng ta là hoàng hậu tương lai. Nhưng nàng ta và Võ Mị Nương là hai cực khác nhau. Võ Mị Nương cho người khác cảm giác dịu dàng động lòng người, bình dị dễ gần, rất dễ chung sống. Còn vị Vương hoàng hậu này lại là trên cao vời vợi, lên mặt nạt người. Từ chối người ngoài cả ngàn dặm. Có điều hàn Nghệ không phải là non. Không hề bị sợ, hô to nói: - Hoàng hậu cao quý thanh lịch, dịu dàng động lòng người, tự nhiên hào phóng, thuần khiết, thương cảm thần dân, đối đãi người chân thành. Như vậy đúng là phúc của Đại Đường.
.Sau một hồi ca tụng, ngoài Vương hoàng hậu ra. Những người còn lại đều cúi đầu. Những lời nói dối này nói thật là lưu loát a.
.Vương hoàng hậu đầu tiên là sửng sốt, lập tức tức giận trừng mắt lên nói: - Tên con nhà nông ngươi được lắm. Dám nhục mạ bổn cung. Mau bắt tên tiểu nhân này lại.
.- Vâng.
.- Đợi chút.
.Nghe thấy một tiếng quá từ xa truyền tới. Chỉ thấy Lý Trị bước tới.
.Mọi người vội vàng thi lễ.
.Lý Trị đưa tầm mắt nhìn qua, nói: - Chuyện gì vậy?
.Vương hoàng hậu nói: - Bệ hạ, tên này lúc nãy làm nhục mạ thần thiếp. Kính mong bệ hạ trị tội hắn.
.- Vậy sao?
.Lý Trị tức giận nói: - Hàn Nghệ, hoàng hậu nói có thật không?
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Oan uổng a, bệ hạ, vi thần sao dám nhục mạ Hoàng hậu.
.Vương hoàng hậu nói: - Ngươi còn dám ngụy biện.
.Lý Trị hỏi: - Hoàng hậu, không biết lúc này Hàn Nghệ đã nói gì? Nếu thực sự có chuyện này trẫm tuyệt đối không tha cho hắn.
.Vương hoàng hậu sửng sốt, hơi há miệng, lại không nói ra được nửa lời.
.Hàn Nghệ lúc nãy nói hoàn toàn đều là những lời hay. Những lời có thể nịnh nọt đều nói rồi. Chỉ đem ra nhìn tuyệt không phải là nhục mạ. Nhưng kết hợp với những lời nói lúc nãy của nàng ta. Vậy tuyệt đối chính là nhục mạ. Nhưng nếu như nói ra toàn bộ vậy thì càng gay go.
.Hàn Nghệ nhìn khuôn mặt cực đẹp của Vương hoàng hậu lúc xanh lúc trắng. Trong lòng thầm cười. Xinh đẹp thì có tác dụng gì, cũng phải có đầu óc a. Không trách cô không đấu qua Võ Mị Nương. Quả thực là trời sinh thiếu trí khôn.
.Trong lòng Lý Trị đương nhiên hiểu rõ. Hàn Nghệ cũng đâu phải là lợn. Không thể nào chạy đi gây phiền phức với hoàng hậu. Chỉ là nơi này đang có rất nhiều người. Y cũng không tiện làm hoàng hậu mất mặt. Khẽ ho một tiếng, nói: - Hàn Nghệ trẫm cảnh cáo ngươi một lần. Ngươi hiện giờ là đại thần trong triều. Không nên đem những thói quen xấu trước đây vào trong cung. Nếu như còn tái phạm trẫm quyết không tha cho ngươi.
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần biết tội.
.Lý Trị lại hướng về phía Vương hoàng hậu nói: - Hoàng hậu, nàng xem Hàn Nghệ cũng biết lỗi rồi. Hơn nữa hắn xuất thân nông phu. Nàng đừng so đo với hắn nữa.
.Vương hoàng hậu hừ một tiếng, quay đầu đi, không bằng lòng như vậy.
.Hàn Nghệ thấy, cười thầm, trời ạ. Chức vị hoàng hậu này của cô mà làm được tiếp, Hàn Nghệ ta bằng lòng xuyên việt trở về.
.Lý Trị hơi chìm lông mày xuống, có vẻ có chút không vui. Đây cũng là chỗ u nổi nóng nhất với Vương hoàng hậu. Không biết đoán ý qua sắc mặt, tính cách lại vô cùng lạnh lùng. Tính cách của đại tiểu thư, cũng không muốn quản nàng ta nữa, nói: - Hàn Nghệ, ngươi mau đi về hối lỗi một chút.
.- Đa tạ bệ hạ.
.Hàn Nghệ rất là cơ động nói: - Vi thần cáo lui.
.Nói xong hắn liền nghênh ngang rời đi.
.Vương hoàng hậu dường như vẫn không bằng lòng bỏ qua, nói: - Bệ hạ, người sau có thể để cho hắn rời đi dễ dàng như vậy.
.Lý Trị liếc nhìn Vương hoàng hậu, nói: - Trẫm còn có việc phải xử lý. Hoàng hậu cũng sớm đi về nghỉ ngơi đi. Nói rồi y liền rời đi.
.Phủ thái úy.
.- Cháu xin thỉnh an ông nội.
.- Diên nhi tới rồi à.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ đặt cuốn "Dịch Kinh" trong tay xuống, vẫy tay nói: - Nào nào, tới đây ngồi.
.Đợi sau khi Trưởng Tôn Diên ngồi xuống, Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Diên nhi, cháu sống ở trại huấn luyện thế nào?
.Trưởng Tôn Diên nói: - Cháu mọi chuyện đều tốt.
.- Vậy sao?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ha hả cười, nói: - Nhưng ta nghe nói, trại huấn luyện không phải gió êm sóng lặng như vậy!
.Trưởng Tôn Diên nói: - Bệ hạ ủy nhiệm cho Hàn Nghệ làm phó Đốc sát này. Khó tránh khỏi có chút xung đột. Nhưng nói tóm lại vẫn là hết sức thuận lợi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ híp híp mắt, nói: - Thật sao?
.Trưởng Tôn Diên gật gật đầu.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Xem ra ngày mai nhất định có cảnh tượng náo nhiệt để xem rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận