Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 930: Bức cách

.- Tiểu Nghệ ca, quan viên Công Bộ đều đến rồi, chẳng lẽ huynh không ra ngoài nghênh đón một chút sao?
.Đến ngay cả Mộng Đình nhỏ tuổi nhất cũng thấy lúc này Hàn Nghệ ngồi trong nhà uống trà ăn điểm tâm là việc hết sức không thỏa, dù sao thì Công Bộ người ta cả nhà già trẻ đều đến rồi, ngươi thân là đông chủ của Phượng Phi Lâu, lại là quan viên triều đình, mà không ra ngoài nghênh đón, đây không khỏi cũng quá không biết lễ nghĩa rồi sao.
.Hàn Nghệ còn chưa nói, Cố Khuynh Thành ở bên cạnh đã cười nói: - Tại sao Hàn Nghệ phải đi, hiện tại là bọn họ đến cầu Hàn Nghệ, chứ không phải Hàn Nghệ chạy đi cầu bọn họ.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Người hiểu ta, vẫn là Khuynh Thành.
.Cố Khuynh Thành lập tức đưa lên hai ánh mắt tán thưởng, hâm mộ.
.Hàn Nghệ lập tức bại lui.
.Lưu Nga bất mãn nói: - Đây không phải vấn đề, ai cầu ai mà là lễ nghĩa.
.- Cái gì mà lễ nghĩa!
.Hàn Nghệ hừ một tiếng, nói: - Hiện nay thế đạo này chỉ chú trọng hai chữ!
.Cố Khuynh Thành lòng đầy hiếu kỳ nói: - Hai chữ nào.
.- Bức cách!
.Hàn Nghệ bật cười ha ha.
.Ngoài cửa Phượng Phi Lâu!
.Trà Ngũ có vẻ thấp thỏm đứng ngoài cửa, nịnh nọt: - Các vị quý khách, mời vào trong, mời vào trong.
.Khâu Hành Yêm vừa thấy Trà Ngũ, thần sắc lộ ra vài phần không hài lòng, hỏi: - Hoàng gia đặc phái sứ đâu?
.Trà Ngũ vừa toát mồ hôi vừa nói: - Tiểu Nghệ ca nhà ta lúc cuối có chuyện phải xử lý, vì thế an bài tiểu nhân ở đây nghênh đón các vị quý khách, vẫn mong các vị quý khách thứ lỗi.
.Lời này vừa nói ra, quan viên Công Bộ cực kỳ bất mãn, bắt đầu rì rầm lẩm bẩm oán giận, tên nông dân này quá không hiểu chuyện rồi, chúng ta người của một bộ phận đều đến, hơn nữa chúng ta còn đã hẹn trước, vậy mà ngươi lại không ra ngoài đón tiếp một chút, tốt xấu gì ngươi cũng là một quan viên a, sao đến một chút lễ nghĩa này cũng không hiểu, sau này còn có thể vui vẻ qua lại hay không.
.Duy chỉ có Diêm Lập Bản không để ý, vẫn cười ha hả nói: - Vậy làm phiền ngươi rồi.
.Lão đại đã như thế, bọn họ còn có thể nói gì được, cúi đầu đi theo lão đại vào trong lầu.
.Nhưng, khi kịch diễn chưa lâu, bọn họ đã xem say sưa rồi, trước đó những quan viên bọn họ đây đều giả vờ bức cách, cho rằng kịch này chỉ là để cho trẻ con xem, thông thường người đến xem kịch đều là người trẻ tuổi, nhưng đến khi bọn họ thực sự tiếp xúc với kịch nói đã lập tức mê mẩn, chỗ nên vỗ tay thì nhất định vỗ tay, thậm chí chỗ không nên vỗ tay cũng muốn vỗ tay, rõ ràng chỉ là một đám nhà quê chưa từng thấy thế giới bên ngoài.
.Mà lúc này Hàn Nghệ đang ngồi ở hậu viện, một thân một mình thưởng thức trà thơm, bởi vì Tiểu Mập, Mộng Đình bọn họ đều vào trong Phượng Phi Lâu diễn kịch rồi, hậu viện đã vắng vẻ, hết sức yên tĩnh, ngâm nga một bài hát, có một kiểu cảnh giới Khương Thái Công câu cá, người nguyện mắc câu.
.Đột nhiên, một tên tôi tớ đi vào, nói: - Tiểu Nghệ ca, Lý thái sử ở bên ngoài cầu kiến.
.Hàn Nghệ sửng sốt, cười nói: - Đến thật đúng lúc a! Mau mau cho mời.
.- Vâng!
.Tên tôi tớ này ra ngoài không đến một lát, đã thấy một người vội vã đi vào.
.- Xin hỏi các hạ là?
.Hàn Nghệ nhìn thấy người này, hơi kinh hãi.
.Người nọ đầu tiên là sửng sốt, sau đó nói: - Đặc phái sứ sao ngay cả ta cũng không nhận ra rồi.
.- Lý thái sử?
.Hàn Nghệ mở to hai mắt, quan sát kỹ lưỡng, chỉ thấy Lý Thuần Phong hôm nay thân mặc quần áo nhăn nhúm, râu tóc hơi rối, sắc mặt hơi trắng, con người vằn đầy tia máu, hai quầng mắt thâm đen, đâu có giống như tên thần côn Lý Thuần Phong có thể dựa vào khuôn mặt kiếm cơm kia, hiếu kỳ nói: - Lý thái sử, mấy ngày không gặp, sao sao ông giống như đã biến thành người khác vậy.
.Lý Thuần Phong cúi đầu nhìn lại mình một chút, đột nhiên phản ứng lại, lúng túng nói:
.- Thật là xin lỗi, ta vội đến tìm ngươi, vì thế quên sửa sang một chút.
.Với quầng mắt thâm này của ngươi, sửa sang hay không sửa sang cũng như nhau a! Hàn Nghệ miễn cưỡng cười cười, hỏi: - Không biết Lý thái sử vội tìm ra là vì chuyện gì?
.Lý Thuần Phong đột nhiên giơ tay lên, một tiếng loạt xoạt vang lên, thấy trong tay ông ta đang cầm một tờ Đại Đường nhật báo, nói gấp gáp: - Đặc phái sứ, công công thức suy tính số Pi trên này là của ta viết?
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Đúng vậy!
.- Không phải, không phải!
.Lý Thuần Phong lắc đầu liên tục nói: - Đây rõ ràng không phải ta viết.
.- Ặc, cái này, vẫn mong Lý thái sử thứ lỗi, là ta tự quyết định chuyển hóa của Lý thái sử thành công thức ký hiệu.
.- Không phải ta nói cái này, ta muốn nói là công thức suy tính trên đó không phải là của ta. Lý Thuần Phong nói rất thật thà.
.Hàn Nghệ toát mồ hôi nói: - Ta chỉ hơi đơn giản hóa một chút, thật ra nguyên lý thì không thay đổi.
.- Không phải, không phải!
.Lý Thuần Phong vẫn lắc đầu, nói: - Công thức này của ngươi rõ ràng còn tinh diệu hơn của ta.
.Ngươi đây không phải là nói nhảm sao, ta lấy công thức của hơn một ngàn năm sau ra tinh tướng ở đây, nếu còn phức tạp hơn của ngươi thì ta làm đếch gì a! Hàn Nghệ chỉ đơn giản là muốn mượn danh tiếng của Lý Thuần Phong để quảng bá toán học, cười nói: - Chỉ là đơn giản hóa một chút thôi, thật ra là giống nhau, ông xem kết quả chỉ chênh lệch một con số mà thôi.
.- Nhưng một con số này lại là cách biệt một trời một vực a!
.Lý Thuần Phong cầm Đại Đường nhật báo đưa lên trước mặt Hàn Nghệ, nói: - Ngươi xem phần này, cách tính này thật sự là cực kỳ tài tình, còn ở đây nữa, ta ở nhà vắt óc suy nghĩ nhiều ngày vẫn chưa nghĩ thấu triệt được, vẫn mong đặc phái sứ vui lòng chỉ giáo.
.Ngươi đã dâng đến trước mặt ta rồi, ta có thể không nhận lời sao.
.Hàn Nghệ có cảm giác tinh tướng quá đà, nhưng chẳng có cách nào, dù sao thì Lý Thuần Phong cũng đã tóm được hắn rồi, chỉ có thể nhẫn nại giải thích với Lý Thuần Phong.
.Dù sao thứ Hàn Nghệ dùng là toán học phương tây, vẫn có sự khác biệt cực lớn với quá trình tính toán của toán học phương đông.
.Lý Thuần Phong này là một kẻ cuồng toán học, đã hoàn toàn vứt bỏ phong phạm thần côn rồi, giống như một đứa trẻ năm tuổi, nằm bò trên bàn, cẩn thận lắng nghe bài giảng của Hàn Nghệ, thỉnh thoảng lại hỏi một câu, dù sao thì Lý Thuần Phong cũng có bản lĩnh toán học rất mạnh, càng hỏi càng hiểu, từ số Pi nhảy lên diện tích, đã sắp nói đến hình cầu luôn rồi.
.Căn bản là không dừng lại được.
.Hàn Nghệ nói đến mức khô cả họng, toán học này nếu đi sâu nghiên cứu thì đúng là vĩnh viễn cũng không nói xong.
.Đúng lúc này, Trà Ngũ bước nhanh vào, nói: - Tiểu Nghệ ca, Công Bộ thượng thư ở bên ngoài cầu kiến.
.Hàn Nghệ vội nói: - Mau mau cho mời.
.Một lát sau, chỉ thấy một ông già vẻ mặt hồng hào, thân mặc quan phục đi vào, người này chính là Công Bộ Thượng thư Diêm Lập Bản.
.Hàn Nghệ biết ông ta, quá quen thuộc rồi, phàm là nghệ thuật gia cổ đại, hắn đều vô cùng quen thuộc, khi nhìn thấy ông già này, trong lòng còn có chút áy náy, dù sao thì hắn đã từng lợi dụng hàng fake của ông già này để lừa tiền.
.- Lý huynh!
.Diêm Lập Bản nhìn thấy Lý Thuần Phong, không khỏi giật mình.
.Lý Thuần Phong chắp tay nói: - Diêm huynh, hữu lễ rồi.
.Diêm Lập Bản khẩn trương chăp chăp tay, hiếu kỳ nói: - Sao Lý huynh ở đây?
.Lý Thuần Phong thành thật nói: - Hôm nay ta đến đây, là đặc biệt đến thỉnh giáo đặc phái sứ một số vấn đề. Không biết sao Diêm huynh lại đến đây?
.Diêm Lập Bản cười nói: - Thật là trùng hợp! Ta cũng là đến thỉnh giáo đặc phái sứ.
.Dứt lời, hai người đồng thời nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Bức cách của Hàn Nghệ dâng lên bừng bừng, hai nhà học vấn lớn đương đại mà lại đồng thời chạy đến thỉnh giáo hắn, chuyện này mà truyền ra ngoài, ha ha nhất định sẽ khiến người đời mở rộng tầm mắt. Khẩn trương chắp tay nói: - Diêm thượng thư đại giá quang lâm, hạ quan không đón tiếp từ xa, vẫn mong Diêm thượng thư thông cảm cho.
.- Đâu có! Đâu có!
.Diêm Lập Bản chắp tay đáp lễ, nghĩ thầm, hóa ra là Lý huynh đến đây, chẳng trách hắn không ra ngoài nghênh đón. Cười nói: - Có thể gặp được đặc phái sứ, đó là may mắn của Diêm mỗ.
.Dù là mọt sách, nhưng dù sao cũng đã làm quan nhiều năm như vậy, nên vẫn có công phu nói lời này, rõ ràng chính là ám chỉ lúc đầu Hàn Nghệ trốn tránh không gặp ông ta.
.Hàn Nghệ giả vờ ngây ngốc nói: - Diêm thượng thư nói quá lời, hạ quan thật sự thấy lo lắng. Nói xong, giơ tay ra, nói: - Hai vị, mau mau mời ngồi.
.Lý Thuần Phong cũng ngại không cưỡng ép Hàn Nghệ giảng giải nữa, ngồi xuống với vẻ hơi mất hứng, vốn dĩ chỉ là một mình ông ta độc chiếm Hàn Nghệ, bây giờ lại có một người đến, như vậy có thể vui vẻ được sao.
.Đợi sau khi trà dâng lên, Hàn Nghệ mới quay sang Diêm Lập Bản dò hỏi: - Không biết vở Thiếu niên Khổng Tử lúc nãy có lọt vào mắt xanh của Diêm thượng thư?
.Diêm Lập Bản vuốt râu cười, nói:
.- Đúng là tinh thái tuyệt luân! Lão phu và thuộc hạ của lão phu đều xem đến mê mẩn rồi. Nói xong, ông ta dừng lại chút, lại nói: - Đặc biệt là phần cuối cùng, Khổng Tử bảo quốc vương đưa thuyền xuống nước, thật là quá tuyệt vời, tài hoa của đặc phái sứ, thật khiến người ta thán phục a! Trong lúc nói, ánh mắt ông ta sáng lên, rõ ràng là như ám chỉ điều gì đó.
.Lão già này cũng thật là biết ăn nói a! Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Đâu dám, đâu dám. Khiến Diêm thượng thư chê cười rồi. Không biết Diêm thượng thư nghĩ kỹ thuật đóng thuyền diễn trong vở kịch có được hay không?
.Nếu không được, Diêm Lập Bản đến đây làm gì, nhưng diễn kịch vẫn phải diễn đến cùng, một từ, chuyên nghiệp.
.Diêm Lập Bản gật đầu nói: - Lão phu thấy cực kỳ khả thi. Chỉ là ha ha, chỉ là lão phu ngu dốt, chưa thể lĩnh ngộ được quá nhiều trong đó, mong đặc phái sứ vui lòng chỉ giáo.
.Lý Thuần Phong mấy ngày nay vẫn ở lỳ trong nhà nghiên cứu số Pi, không biết tình hình bên ngoài là gì, nhưng ông ta biết bản lĩnh của Diêm Lập Bản, thấy Diêm Lập Bản cũng khiêm tốn đến thỉnh giáo Hàn Nghệ như vậy, không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc.
.Trong mắt Hàn Nghệ hiện lên một ý cười, nói: - Đâu dám, đâu dám, việc này hạ quan không dám nhận, nếu kỹ thuật này thật sự có thể lợi quốc lợi dân, hạ quan còn thấy vui hơn ai hết.
.Nói xong, hắn lấy ra một cái hộp gỗ đã chuẩn bị từ sớm ở trên bàn, bên trong toàn là bản vẽ.
.Diêm Lập Bản, Lý Thuần Phong hai người đều hai mắt sáng lên, hận không thể lập tức nhào lên.
.Hàn Nghệ có chút sờ sợ, vội vàng lấy ra, đưa cho Diêm Lập Bản nói: - Đây là một số bản vẽ xưởng đóng thuyền mà gần đây hạ quan đã dựa vào cấu tứ trong vở kịch vẽ ra, trong đó cũng bao gồm một số công thức tính toán của nguyên lý đòn bẩy, mời Diêm thượng thư xem qua.
.- Đa tạ! Đa tạ!
.Diêm Lập Bản mừng rỡ như điên nhận lấy bản vẽ, vừa xem, hai mắt phát sáng, nói:
.- Tuyệt! Tuyệt! Thật sự là tuyệt a!
.Lý Thuần Phong nghe nói vậy, cũng không để ý nhiều nữa, vội vàng đứng dậy đi đến, ngó đầu vào xem, kinh ngạc nói: - Tuyệt lắm! Tuyệt lắm!
.Hàn Nghệ nghe vậy giật mình, thiên tài a! Vừa xem đã nhìn ra môn đạo rồi, ta còn tưởng là ta phải giải thích một lượt nữa, như vậy cũng tốt, bớt cho ta không ít lời lẽ. Vội vàng bưng chén trà lên, uống một ngụm lớn, lúc nãy hắn đã khát muốn chết rồi.
.Nhưng trà vừa mới vào miệng, đã nghe Diêm Lập Bản lắc đầu khen ngợi: - Tuyệt a! Tranh này vẽ thật sự là tuyệt a!
.- Phụt!
.Hàn Nghệ lập tức phun cả trà trong miệng ra, trong lòng là dở khóc dở cười, hóa ra là các ngươi nói ta vẽ đẹp, đã nói là xưởng đóng thuyền mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận