Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 964.1: Căn nguyên của họa loạn

..
.Thạch Quốc này chính là địa khu Tashkent3 ở hậu thế, Talas xưa kia chính là Thạch Quốc. (3: Tashkent là thủ đô của Uzbekistan và của tỉnh Tashkent)
.Tô Hải Chính lập tức nói: - Tô tướng quân, Thạch Quốc chính là nước chư hầu của Đại Đường chúng ta, vẫn chưa cấu kết với A Sử Na Hạ Lỗ, thế này là xuất quân không có lý do a!
.Tô Định Phương ngẫm nghĩ thấy hình như cũng phải.
.Hàn Nghệ ngẫm nghĩ một chút, nói: - Đánh tiếp như vậy cũng không ổn lắm, phía tây thì đánh đến biên giới Thạch Quốc thôi. Các người phải nhớ, chỉ cần không đánh, không cần quan tâm gã ta là ai, gã ta cũng chính là bằng hữu, bằng hữu thì phải cho đãi ngộ, chúng ta phải cho Thạch Quốc sự tôn trọng đầy đủ, đặc biệt là đến địa khu biên giới, phải phái người đi thăm viếng quốc vương của đối phương, thay mặt bệ hạ của chúng ta hỏi thăm bọn họ một chút, phải biểu hiện hết sức hữu hảo.
.Nhưng ta đoán chừng Thạch Quốc cũng sợ chúng ta cũng sẽ thuận tiện đánh bọn họ, nhìn thấy chúng ta hữu hảo như vậy, sẽ tặng cho chúng ta một chút lễ vật, nhận toàn bộ, lễ vật này nếu chúng ta không nhận, thì là chúng ta hại người ta ăn không ngon ngủ không yên. Ngoải ra, ta còn có một yêu cầu, đó là vành đai Thông Lĩnh phía tây nam, phải triệt để phong tỏa Thổ Phiên, đừng để thế lực của Thổ Phiên can dự đến con đường thông hành Tây Vực, đại tổng quản chúng ta gọi là gì, Thông hành đạo đại tổng quản, tuyệt đối không được để cho danh hiệu đại tổng quản của chúng ta là hữu danh vô thực, như vậy thì thật là mất mặt.
.- Mạt tướng tuân mệnh!
.Tĩnh dưỡng nhiều ngày như vậy, không có lý nào còn nghỉ ngơi nữa!
.Quân lệnh của Hàn Nghệ vừa hạ, đại quân lập tức binh phân tứ lộ, Chu Trí Độ chấn thủ ở thành Toái Diệp tiếp tục tây chinh, công đánh bộ lạc xung quanh Hằng La Tư, thuận tiện dọn dẹp Chân Châu Diệp Hộ Khả hãn gì đó, Tô Định Phương dẫn đầu mười ngàn binh mã lên phía bắc, tấn công bộ lạc Cát La Lộc, Bùi Hành Kiệm lãnh mười ngàn binh tấn công bộ lạc khu vực Thông Lĩnh, cũng chính là chỗ giao nhau giữa Tây Vực, Thổ Phiên, Đại Đường, Lưu Nhân Nguyện lãnh tám ngàn bộ đội xuôi nam tấn công bộ lạc quanh Quy Từ.
.Sách lược vô cùng đơn giản, chính là sách lược đó của Hàn Nghệ, ngoại trừ những thế lực phản Đường ra, có thể chiêu hàng ai thì chiêu hàng, lợi dụng những bộ lạc quy hàng này để tấn công những bộ lạc không quy hàng.
.Tóm lại một câu, trước khi bọn họ quay vể, quyết không thể còn có sự tồn tại của Tây Đột Quyết!
.Hàn Nghệ có vẻ như vô tình bị cuốn vào trận sóng gió này, tất cả sắp xếp của hắn cũng có vẻ đều là bị ép buộc mà làm, sự thật cũng quả thực là như thế, khi hắn đến quả thực không nghĩ đến ngày này.
.Nhưng là một lão thiên, sở trường nhất chính là trong một số quá trình, căn cứ thay đổi của sự tình mà sáng tạo lợi ích thuộc về mình.
.Đây là điểm khác lớn nhất của lão thiên và thương nhân, lão thiên còn biết tùy cơ ứng biến hơn cả thương nhân, hắn không có những lợi ích mang tính nguyên tắc, lơi ích của bọn hắn vĩnh viễn lưu động, là luôn thay đổi, có thể lấy được thì lấy, thương nhân là trước tiên phải xác định rõ lợi ích của mình, sau đó có thể được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, thương nhân giỏi sáng tạo lợi ích, lão thiên giỏi tranh đoạt lợi ích.
.Kỳ thật mục đích của Hàn Nghệ vô cùng đơn giản và rõ ràng, chính là xác định toàn bộ con đường tơ lụa thuộc về Đại Đường
.Đây chính là điều hắn muốn, cũng không phải là điều Đại Đường không muốn, đây cũng là chỗ có giá trị quan trọng nhất của Tây Đột Quyết.
.Tất cả những việc hắn làm đều là phục vụ cho điều này, nhưng đây không phải là hắn đã tính toán xong từ trước đó, chỉ là sự tình diễn biến đến bây giờ, hắn cảm thấy đối với hắn mà nói, đây là một cơ hội không tồi.
.Nhưng phương diện đánh trận, hắn thật sự không am hiểu, bởi vậy hắn chỉ đề xuất yêu cầu của hắn, còn cụ thể đánh như thế nào thì hắn đều giao cho đám người Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm.
.Nhưng đây cũng không phải nói là hắn hoàn toàn không có việc để làm, bởi công thành lược địa cũng không phải việc khó khăn nhất, khó là khó ở chỗ làm sao để ổn định khu vực này, nhớ chủ nghĩa đế quốc Mỹ đánh cho Iraq không thể phản kháng lại, nhưng tiền của mà họ đầu tư vào hậu chiến Iraq mãi mãi cao hơn phí tổn cho chiến tranh, mà cũng chưa đạt được mục đích, đương nhiên, vốn dĩ Iraq lúc đó phức tạp hơn thế cục bây giờ nhiều.
.Sau khi tứ lộ đại quân xuất phát, Hàn Nghệ đã triệu kiến ba vị đại biểu địa phương cực kỳ có thực lực ở thành Hằng Đốc.
.- Tiểu nhân Ngột Khả Liệt (Tạp Tư Mễ, Y Cố) tham kiến hoàng gia đặc phái sứ.
.Ba người này đi vào trong nội đường, đều là thấp thỏm lo âu, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
.Bởi vì chuyện xảy ra trước đó quá quỷ dị, để tránh tin tức bị lộ ra ngoài, Hàn Nghệ đã phong tỏa cả thành Hằng Đốc, bọn họ cũng từng một lần tưởng rằng quân Đường muốn tàn sát bọn họ, đến giờ nỗi khiếp sợ vẫn chưa tan, trong long hết sức sợ hãi!
.Nhưng Hán ngữ của bọn họ nói hết sức lưu loát.
.Hàn Nghệ cười, đưa tay nói: - Mời ba vị ngồi.
.Ba người lại nơm nớp lo sợ ngồi xuống.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không giấu ba vị, thật ra bổn nhân cực kỳ kính phục người Hồ Túc Đặc.
.Ba người nhìn Hàn Nghệ có vẻ hơi kinh ngạc, người Hán khinh thường người Hồ, đó là chuyện thế nhân đều biết, càng không nói đến quan viên người Hán, sao có thể cực kỳ kính phục được.
.Hàn Nghệ lại nói: - Đây tuyệt không phải là lời nói khách sáo, ta từng nghe nói trên thảo nguyên phương bắc, có một loại người am hiểu buôn bán nhất, họ không sợ gian khó cực khổ, họ tinh thông các loại ngôn ngữ, họ cùng sự cần cù và trí tuệ của họ tạo ra của cải, họ chính là người Hồ Túc Đặc.
.Những lời hắn nói đều là thật lòng, người Hồ Túc Đặc có chút cùng loại với người Do Thái, bọn họ giỏi nhất việc buôn bán, người dân tộc bọn họ có rất nhiều cao thủ thương mại, buôn hàng hóa Đại Đường và Tây Vực, từ đó mưu lợi, hơn nữa bọn họ cho vay nặng lãi, bởi vì gần đây bọn họ nắm giữ con đường tơ lụa trong tay, mà thương nhân Hán bị triều đình áp chế, phát triển không nổi, bọn họ có được ưu đãi của triều đình đối với người Hồ, cộng thêm sự cố gắng của bản thân, thật ra người Hồ Túc Đặc bọn họ đều vô cùng giàu có.
.Nhưng ba người vẫn không tin, người Hán trọng nông khinh thương, đây là chuyện từ xưa đã có, một quan viên ngươi sao có thể khen ngợi thương nhân, trong này có âm mưu.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói: - Suýt nữa thì quên tự giới thiệu rồi, không biết các người đã nghe nói đến nước hoa?
.Tạp Tư Mễ vừa nghe hai mắt liền sáng lên, nói: - Cũng có nghe qua.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nước hoa này chính là do ta phát minh.
.Y Cố kinh ngạc nói: - Vậy chứ Đặc phái sứ chính là chủ nhân của Ngõ Bắc, Hàn tiểu ca?
.Bọn họ chỉ nghe qua đại danh Hàn tiểu ca, nhưng không biết Hàn Tiểu ca tên là gì!
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Đúng vậy.
.Ba người vẻ mặt đầy sùng bái, Tạp Tư Mễ nói: - Nghe nói đại danh Hàn tiểu ca Ngõ Bắc như sấm bên tai, hôm nay được gặp, đúng là nghe danh không bằng gặp mặt a!
.Hàn Nghệ vừa biểu lộ thân phận, ba người lập tức cảm thấy quan hệ với Hàn Nghệ đã thân cận không ít, tuy không phải cùng một dân tộc, nhưng lại có cùng một nghề nghiệp, vậy trước đó Hàn Nghệ khen ngợi bọn họ, tuyệt đối là những lời từ đáy lòng, bọn họ cũng không còn sợ Hàn Nghệ nữa.
.- Hán ngữ của Tạp Tư Mễ tiên sinh nói thật tốt a!
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Thật ra chuyện này không đáng nhắc đến, ta muốn nói là, ta cũng là một thương nhân, bởi vậy ta vẫn đều kính nể những thương nhân thành công, mấy vị có thể coi là tiền bối của ta, ta cũng rất muốn thỉnh giáo các vị vài điều.
.- Không dám! Không dám! Đặc phái sứ quá khen, ti
Bạn cần đăng nhập để bình luận